XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


“Khởi bẩm Vương Gia, Ngọc Vân Yên cầu kiến!” Bên ngoài vang lên tiếng gã hầu cận bẩm báo.

Kim Đản Đản kéo ra khoảng cách với Thu Tuyết, quơ quơ bàn tay nhỏ bé: “Để cho nàng ấy vào đi!”
Ngọc Vân Yên đang mặc một bộ váy áo màu trắng, giống như tiên nữ hạ phàm.

Gót sen nàng nhẹ nhàng bước liên tục đi tới Kim Đản Đản, giọng nói mềm mại có thể chảy ra nước, cào vào trái tim gây ngứa: “Như Hiên ca ca, ngươi còn dùng bữa không?”
Kim Đản Đản nhìn trên bàn bày đầy món ngon, vươn ngón trỏ tùy ý chỉ.

Cánh môi gợi cảm như hoa đào, con mắt liếc nàng một cái, lười biếng nói: “Ừ!”
Động tác của nàng tùy ý, lại quên lúc này dung nhan nửa nam nửa nữ yêu nghiệt, khí chất nàng lười biếng làm người ở chỗ này đều bị mê hoặc.

Sắc mặt Ngọc Vân Yên trở nên ửng hồng, trái tim nhỏ đập loạn ‘thình thịch’, nàng cố gắng đ è xuống rung động trong lòng: “Như Hiên ca ca, Yên nhi cũng chưa ăn, không bằng chúng ta cùng nhau ăn đi!”
Kim Đản Đản nhìn tiểu muội muội trước mắt mới mười bốn tuổi gì đó, vừa thấy chính là mỹ nhân, lớn lên thanh thuần đáng yêu.


Nhiều món ăn như vậy nàng ăn cũng không hết, làm sao không biết xấu hổ cự tuyệt.

Nàng phất tay: “Thu Tuyết, lấy thêm bộ bát đũa!”
Ngọc Vân Yên ngồi ở trước mặt Kim Đản Đản, nhất cử nhất động như tiểu thư khuê có giáo dưỡng, lúc ăn cơm chưa từng phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Cũng may kiếp trước của Kim Đản Đản là Bát vương phi, lễ nghi dùng cơm đã sớm luyện ra rồi.

Lại nói lúc này dung nhan nàng yêu nghiệt, chẳng sợ nếu không chú ý hình tượng dùng cơm, cũng rất tuấn tú.

Miệng nhỏ của Ngọc Vân Yên đang ăn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Đản Đản, mặt mũi tràn đầy chờ mong hỏi: “Như Hiên ca ca, mùa hè sang năm Yên nhi tới tuổi cập kê rồi, sau khi cập kê chúng ta thành thân đi!”
“Phụt ——” Khóe miệng Kim Đản Đản phun cơm tới Ngọc Vân Yên ở đối diện.

Nhìn trên mặt tiểu mỹ nhân đối diện dính đầy hạt cơm, Kim Đản Đản có chút tự trách: “Khụ khụ! Xin lỗi, bổn vương đây quá kích động!”
Cho dù bị cơm phun ra mặt, sau khi Ngọc Vân Yên kinh ngạc cũng không có chút tức giận nào, cầm lấy khăn tay lau mặt dính hạt cơm, giọng ôn nhu nói: “Yên nhi đi sửa sang lại một chút sẽ trở về!”
Ngọc Vân Yên đi rồi, Kim Đản Đản ngồi không yên, lôi kéo Thu Tuyết tới lui khẩn trương nói: “Thu Tuyết, đây là có chuyện gì?”

Thu Tuyết đối việc này cũng có chút đau đầu, nhắc nhở: “Vương Gia, ngài đã quên có hôn ước với Ngọc Vân Yên cô nương sao? Sau khi cập kê hậu ngài phải lập tức cưới nàng vào cửa!”
Trải qua Thu Tuyết nhắc nhở, Kim Đản Đản nghĩ tới.

Hôn ước này do phụ vương nàng là tiên hoàng ban cho, nàng nhíu mày sốt ruột nói: “Nhưng, nhưng tiểu gia là nữ nhân, làm sao lấy, đêm đại hôn nhất định sẽ bị lộ tẩy!”
Thu Tuyết cũng cau mày: “Tới đâu hay tới đó.

Tin tưởng sẽ có biện pháp giải quyết.”
Nàng kề lỗ tai Kim Đản Đản thấp giọng nói: “Vương Gia, ngài đã quên ngài còn có cái công cụ kia nha, ai mà biết rõ ngài không phải là nam nhân chứ!” Sau khi Thu Tuyết nhắc nhở, nàng đỏ mặt lui ra phía sau.

Sắc mặt Kim Đản Đản cũng xấu hổ đỏ bừng, hai chủ tớ này thật sự là những đóa hoa tuyệt thế, vì phòng ngừa nữ giả nam trang bị phát hiện, rõ ràng làm giả, mỗi ngày mang trên thân thể, nàng thật sự phục.

Sau khi Ngọc Vân Yên trở về, Kim Đản Đản đành phải dùng đến kế hoãn binh, nói sau khi nàng cập kê sẽ tìm ngày lành thành thân, Ngọc Vân Yên vừa nghe thì vui rạo rực đi rồi.

Lưu lại Kim Đản Đản đau đầu nghĩ biện pháp giải quyết, cũng may nàng bị giam lỏng không thể ra khỏi phủ, cũng không cần vào triều sớm, có thể ngủ nướng.

Cuộc sống tạm ổn trôi qua rất tiêu sái, nhưng một tháng đã trôi qua rất nhanh.

Kim Đản Đản đau khổ mặc vào một thân quan phục đi vào triều sớm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi