Tiểu hệ thống đi vài vòng trong cung điện bạch ngọc cũng không thấy được bóng dáng Ma Vương trong truyền thuyết ở đâu.
Vân Thanh Thanh nôn nóng nghĩ, Ma Vương rốt cuộc sẽ là ai đây?
"Ma Vương tồn tại trên thế giới này bao lâu rồi?"
Vân Thanh Thanh ngồi dưới một gốc cây mơ phía sau cung điện, trong miệng ngậm một quả mơ tươi.
Tiểu hệ thống nói: "Từ hồ sơ và các tài liệu ghi chép khác của Ma tộc, tên Ma Vương này đã sống hơn mười ngàn năm......"
"Phốc." Vân Thanh Thanh suýt chút nữa nuốt luôn nửa trái mơ, "Mười ngàn năm? Sống lâu như vậy?"
Khó trách hắn vẽ tranh treo đầy cả hành lang.
Nghĩ đến Ma Vương một mình lẻ loi hiu quạnh, giống như lão nhân cô đơn ngồi chờ đợi ở cung điện bạch ngọc gần mười ngàn năm, nội tâm Vân Thanh Thanh liền tràn ngập đồng tình.
Đổi lại là cô, sớm đã nghẹn chết chính mình rồi.
"......! Có khả năng là còn lâu hơn nữa, dù sao cũng không có người cùng lứa tuổi với hắn." Tiểu hệ thống hồi đáp, "Từ ghi chép lâu đời nhất mà xem, Ma Vương thậm chí còn có cơ hội phi thăng, nhưng mà không biết tại sao, hắn cuối cùng lại không phi thăng."
"Còn có loại thao tác không phi thăng này?"
Tiểu hệ thống rà soát tư liệu một hồi, giải thích: "Muốn không phi thăng có rất nhiều phương pháp, hắn có thể đánh rớt tu vi của mình, liên tục kẹt ở cảnh giới trước khi phi thăng, do đó không phát động thiên lôi phi thăng; hoặc là trong lúc phi thăng hắn cố ý làm chút gì đó nghịch thiên, khiến thiên đạo thượng giới sinh ra kiêng kỵ, phong bế con đường phi thăng."
Dựa theo lời tiểu hệ thống nói, Ma Vương này không phải bị điên thì chính là ngu ngốc.
Từ trước đến nay những kẻ quyền thế khổ công tu luyện mấy ngàn năm, chính là vì phi thăng lên thượng giới, Ma Vương có thể có lý do gì mà không muốn phi thăng?
Giữa lúc cả hai đang nghỉ ngơi ở sau cung điện, ma khí phụ cận sinh ra dao động.
Những ma khí vốn đang trôi nổi trên không trung bất chợt trở nên nóng nảy, tiếp đó, chúng nó hội tụ thành gió, điên cuồng chạy về một hướng, tình cảnh kia giống như đột nhiên thổi qua một luồng gió ma quái.
Vân Thanh Thanh nghi hoặc nhìn, ném hạt quả mơ trên tay xuống đất, chân ngắn cất bước, nói: "Chúng ta đi xem xem."
Hai người dọc theo ma khí trôi nổi, đi ra ngoài cung điện bạch ngọc, đi tới bậc thang, Vân Thanh Thanh bị cảnh tượng trước mắt chấn động sâu sắc.
Chỉ thấy trước cung điện bạch ngọc xuất hiện một vòng xoáy ma khí khổng lồ, vòng xoáy kia tựa như mắt bão, điên cuồng hấp thu ma khí bạo động chung quanh.
"Cái quái gì vậy?" Đối mặt với cơn lốc cường đại như vậy, Vân Thanh Thanh nhịn không được chân sau run rẩy.
Cô không thể nhìn thấy trong vòng xoáy có gì, thế nhưng tiểu hệ thống có thể thấy được.
Tiểu hệ thống quét trong vòng xoáy một hồi, đợi đến khi nhìn rõ người nằm dưới vòng xoáy, nó sợ tới mức từ giữa không trung rơi xuống đất, kêu lên: "Ký chủ, là Bạch Triệt!"
Nghe được tên Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh dừng một chút, nửa ngày không kịp phản ứng: "Ngươi, ngươi nói ai?"
"Bạch Triệt! Hắn ở trung tâm vòng xoáy!" Tiểu hệ thống từ dưới đất bò dậy, dùng đầu mình đẩy Vân Thanh Thanh.
Nó vừa dứt lời, Vân Thanh Thanh chân ngắn đạp về phía trước, giống như mũi tên rời cung, "Vèo" một cái xông ra ngoài.
Tiểu hệ thống xưa nay chưa từng thấy có con thỏ nào chạy nhanh hơn mũi tên như vậy cả.
Vân Thanh Thanh căn bản không để ý tới vòng xoáy ma khí, đâm đầu vào trung tâm vòng xoáy.
Tim tiểu hệ thống muốn vọt lên cổ họng, vừa định trách Vân Thanh Thanh cả gan làm loạn, nhưng không ngờ sau khi cô tiến vào vòng xoáy, thì lại không bị bất kỳ ảnh hưởng nào cả.
Nếu như nói lúc trước ma khí không để ý tới Vân Thanh Thanh, có thể nói bởi vì cô là Yêu tộc, nhưng hôm nay, Vân Thanh Thanh rõ ràng là tiến vào khu vực ma khí bạo loạn, nhưng ma khí vẫn như cũ không hề ngăn trở cô, lại dùng Yêu tộc ra để mà giải thích thì thật sự không được.
Ma Vương này......
Tiểu hệ thống kỳ quái nhìn Bạch Triệt trên đất, lâm vào trầm tư.
"Bạch Triệt!"
Vân Thanh Thanh nhanh như chớp vọt tới trung tâm vòng xoáy, tới bên người Bạch Triệt.
Lúc này, bạch y trên người Bạch Triệt đã bị nhuộm đỏ, cả người giống như vừa trong ao máu đi ra, Vân Thanh Thanh móng vuốt run rẩy nâng mặt hắn lên, phát hiện hắn thế nhưng thất khiếu chảy máu, thoạt nhìn sống chết không rõ.
Vân Thanh Thanh bị bộ dáng này của hắn dọa khóc, hướng về phía tiểu hệ thống hỏi: "Rốt cuộc hắn làm sao vậy?"
"Bộ dáng của hắn, xem ra giống như là đang tẩy tủy." Dùng máy quét phân tích trạng thái của Bạch Triệt xong, tiểu hệ thống hồi đáp.
"Tẩy tủy làm sao lại thành như vậy? Đây là muốn tẩy đến chết ư?!" Vân Thanh Thanh gắt gao cắn môi, cô cũng không phải chưa tẩy tủy qua, tẩy tủy chỉ có thể tẩy ra cặn bẩn, làm sao lại ra nhiều máu như vậy?
Tiểu hệ thống nói: "Cô cẩn thận cảm thụ, hắn đây là dùng ma khí tẩy đi linh khí trên người."
Ma khí tẩy linh khí?
"Lẽ nào......!Hắn nhập ma?"
Trong nguyên tác, sau khi Bạch Triệt đâm chết công chúa Yêu tộc, không hiểu sao lại xuất hiện trong Ma Uyên, trở thành ma tu, mà hiện tại, hắn lại lần nữa tiến vào Ma Uyên, lại nhập ma lần nữa.
Vân Thanh Thanh phát hiện, bất kể mình trải qua bao nhiêu thế giới, số mệnh của nhân vật phản diện vẫn khó có thể thay đổi.
Thế giới thứ nhất, hắn thành công báo thù giết chết An Nam hầu phu nhân.
Thế giới thứ hai, hắn giết chết thân hoàng thúc hại hắn.
Thế giới thứ ba, hắn vẫn như cũ không buông tha Đường gia......
Lẽ nào, thế giới này, Bạch Triệt nhất định lại muốn đối địch với cả tu tiên giới sao?
Vân Thanh Thanh vừa gọi tên Bạch Triệt, vừa khóc lóc từ trong không gian trữ vật của mình móc đan dược ra.
"Đan dược bổ linh khí không thể ăn, bổ yêu lực cũng không thể ăn......" Vân Thanh Thanh lật hơn nửa ngày, cũng chỉ lấy ra một bình luyện thể đan, "Đan dược cường thể, có thể ăn không?"
"Có thể."
Vân Thanh Thanh dùng móng vuốt kéo cái lọ ra, từ trong lấy ra một viên đan dược, đang chuẩn bị đưa cho Bạch Triệt ăn, cô gặp phải vấn đề nan giải.
Bạch Triệt bây giờ là đầu hướng xuống đất, mà hiện tại cô chỉ là một con thỏ nhỏ yếu đáng thương lại vô lực, cô căn bản không có khí lực lật hắn lại.
Mặc dù Bạch Triệt là người tu tiên, nhưng cũng là một nam nhân trưởng thành, sức nặng cả người hắn, Vân Thanh Thanh căn bản không chịu nổi.
"Không đút được!" Vân Thanh Thanh sốt ruột không chịu nổi, đào đất nửa ngày tại chỗ.
Đạo quyết bảo mệnh này của Yêu Vương thật sự là quá lừa người, muốn khôi phục hình người, nhất định phải chờ thân thể cô hoàn toàn khôi phục như cũ.
Vân Thanh Thanh căn bản không biết thân thể mình khi nào mới có thể khôi phục như cũ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Thanh Thanh rốt cục nghĩ ra một biện pháp đút thuốc cho hắn.
Đó chính là —— đem đan dược nhai nát, lại dùng yêu lực đẩy mạnh vào trong miệng hắn!
Vân Thanh Thanh muốn làm liền làm, cô trước đem một viên đan dược đặt ở trong miệng mình gặm nát, sau đó lại nâng đầu Bạch Triệt lên, đưa môi mình tiến đến bên miệng hắn, dùng yêu lực đẩy đan dược vào.
Về phần có thể thuận lợi hấp thu hay không, Vân Thanh Thanh không có biện pháp, Bạch Triệt hiện giờ đang tẩy tủy, cô không dám tùy tiện động đến đan điền của hắn, tránh ảnh hưởng đến hắn vận chuyển công lực.
Đút xong một bình luyện thể đan, Vân Thanh Thanh lại bắt đầu đánh chủ ý đến phòng luyện đan của cung điện.
Cô chạy vào trong cung điện, dưới chỉ đạo của tiểu hệ thống, lấy vài bình đan dược cơ bản.
Những đan dược này được cất giữ trong bình cao cấp, chúng hẳn là bảo bối Ma Vương trân quý nhiều năm.
Thế nhưng, đan dược có quý đến đâu cũng không quý bằng người, Vân Thanh Thanh không chút do dự ngậm đan dược, tiếp tục cứu người.
Không biết trôi qua bao lâu, Vân Thanh Thanh cảm giác miệng mình đầy mùi thuốc, cái miệng nhỏ cũng đã nhai đến tê rần, nhưng Bạch Triệt vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Vân Thanh Thanh ngồi xổm bên cạnh hắn, từng tiếng hô tên hắn, cảm giác mình sắp mệt chết.
Bạch Triệt......
Bạch Triệt......
Bạch Triệt đã phiêu du trong bóng tối vô biên vô hạn không biết bao lâu, hắn cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.
Thần thức của hắn càng ngày càng suy yếu, thần thức hư hóa thân hình cũng càng ngày càng ảm đạm, hầu như sắp cùng hắc ám dung hợp thành một thể.
"Bạch Triệt......"
Đúng lúc này, từng tiếng lại từng tiếng thanh âm quen thuộc từ sâu trong linh hồn hắn truyền đến.
Là nàng?
Bạch Triệt đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Không có khả năng, hắn đã tĩnh mịch gần hai vạn năm, làm sao có thể nghe được thanh âm của nàng?
Giữa lúc hắn định tiếp tục trầm luân, thanh âm Vân Thanh Thanh lại một lần nữa truyền vào.
"Bạch Triệt! Chàng không cần ta nữa sao, chàng tin không, tin ta......!Ta đi thành hôn với Ma Vương!"
Thành hôn với người khác?
Bạch Triệt nhất thời giật mình.
Có điều, vừa nghĩ lại, Bạch Triệt lại cảm thấy hết sức buồn cười, Ma Vương không phải là hắn sao?
Những lời tức giận này của nàng thật sự khiến người ta buồn cười, nếu lúc này hắn có thân thể, hắn nhất định sẽ cười ngay tại chỗ.
Bạch Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, lần thứ hai thử ngưng tụ thần thức, lúc này, hắn vậy mà thành công.
Nương theo thần thức của hắn dần dần rõ ràng, trong bóng tối vô biên vô tận bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng.
Hắn chạy như bay về phía ánh sáng ấy.
Vân Thanh Thanh nói vài câu tức giận xong, lại nhai một viên đan dược, hướng trong miệng hắn đút vào.
Bởi vì cô đút thuốc quá chăm chú, thế nên không phát hiện lông mi Bạch Triệt giật giật một chút.
"Chẹp chẹp......!Chàng không tỉnh lại nữa, ta liền đi tìm nam sủng chúng tổ chức tiệc rượu." Vân Thanh Thanh lại nhai một viên đan dược, sau đó đẩy miệng hắn ra, đút vào miệng hắn——
Kết quả, vừa mới nhả ra một hơi, đột nhiên, một cỗ khí tức đem toàn bộ đan dược trong miệng cô hút đi.
"A?"
Cảm giác được cánh môi mình bị mềm mại bao lấy, Vân Thanh Thanh chớp chớp mắt thỏ nhỏ của mình, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Bạch Triệt tỉnh lại rồi?
Sau gáy bỗng nhiên bị người nâng lên, một trận trời đất quay cuồng, sau đó Vân Thanh Thanh nhìn thấy mặt Bạch Triệt.
"Nàng lại muốn cùng nam sủng tổ chức tiệc rượu?" Bạch Triệt ngồi dậy, nhìn thẳng vào cô.
Vân Thanh Thanh miệng há thành hình chữ O nho nhỏ, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Lúc này Bạch Triệt vẫn là bộ dáng máu me đầy mặt, nhưng Vân Thanh Thanh lại phát hiện, khí chất cả người hắn đại biến, khí chất kiếm tu sắc bén đã biến mất, trên người hắn xuất hiện một cỗ khí tức thuộc về thượng vị giả, giống như là cuồng thảo đột nhiên chuyển tính, không còn lộ ra độ sắc bén nữa.
Nếu như phải đổi một cách nói khác, thì chính là hắn trở nên đa mưu túc trí hơn trước.
Nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện biểu tình quen thuộc, nội tâm Vân Thanh Thanh rất phức tạp.
"Chàng nhớ lại rồi?"
Ánh mắt Bạch Triệt tối như vực sâu, khiến người ta không nhìn ra bất luận rung động nào.
Hắn nói: "Nhớ lại một ít, thế nhưng không nhiều."
Nói sang chuyện khác thành công!
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Vân Thanh Thanh bị treo giữa không trung, cụp móng vuốt nhỏ, cười gượng hai tiếng, thập phần tri kỷ hỏi, "Chàng đỡ hơn chút nào không?"
"Ừ." Bạch Triệt gật đầu, ôm cô tới trong lòng mình, lại thuận lợi xoa nhẹ đầu nhỏ của cô hai cái, "Sao nàng lại biến thành bộ dạng này?"
Mặc dù không có hình dạng người đẹp đẽ, nhưng nhìn thỏ cảm giác cũng không tồi.
"Ta bị Đồ Sơn Nhan đánh một chưởng, nên biến trở về nguyên hình."
Nghe vậy, động tác xoa thỏ của Bạch Triệt đột nhiên dừng lại.
Vân Thanh Thanh từ trong lòng bàn tay hắn chui ra, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Vậy chàng bây giờ rốt cuộc là......!Ai?"
Hắn cuối cùng là Ma Vương, hay vẫn là......!Bạch Triệt?
"Bạch Triệt." Bạch Triệt hồi đáp.
"Ta sinh ra ở Cực Bắc Ma Uyên, sau khi sinh ra liền tên là Bạch Triệt, sau khi ta ra khỏi Ma Uyên, bọn họ liền gọi ta là Ma Vương, qua nhiều năm, không ai biết Ma Vương chính là Bạch Triệt.".