XUYÊN NHANH: CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU TAN VỠ



Tầm bắn của súng lục chỉ ở phạm vi gần, sau khi Tô Đường bắn chết hai người liền bị phát hiện, thấy người tới không phải Tần Kiêu, hoảng loạn trong mắt tức khắc thay đổi, bọn họ không có ý tốt mỉm cười, mặt đầy ác ý cùng coi khinh, "Còn tưởng là nguyên soái, không ngờ là vị bảo bối dẫn đường của nguyên soái a."
"Ai da, nguyên soái cũng thật là, tiểu dẫn đường đáng yêu như vậy mà không giấu đi, cư nhiên ném đi diễn tập ở núi sâu." Bọn họ cười vang nói, sau đó lại tiếp tục vũ nhục nói: "Tiểu dẫn đường, ngọn núi này rất nhanh sẽ toang rồi, nguyên soái sẽ không bảo vệ được cô em đâu, nếu không đi cùng các ca ca? Các ca ca sẽ hảo hảo yêu thương cô em.".

Được copy tại ~ trù mtruуện.мE ~
Lời này càng nói càng hạ lưu, ánh mắt nhìn Tô Đường cũng thật kinh tởm.
Tô Đường một đấu với năm, mà năm người này đều là lính gác tinh thần lực cấp A, bỏ chạy thì không được, nhưng một mình nàng thì không dễ mà đánh thắng bọn họ, chỉ có thể giả bộ đầu hàng mà thôi, "Hảo a, em đây liền đi cùng với các ca ca, các anh không biết vị Tần Kiêu kia đâu, quả thực là có bệnh.

Mỗi ngày đều bắt em luyện tập cùng với các lính gác, em cảm thấy hắn không thực bình thường a."
Nàng vốn lớn lên đáng yêu, mặc đồng phục ngụy trang cũng không thể che giấu sắc đẹp của nàng, ngược lại bởi vì nụ cười của nàng, làm cho cả người thêm rực rỡ.
Mấy lính gác đều nhìn chằm chằm vào nàng, nếu không phải trong tình huống này, bọn họ hận không thể đem người xử ngay tại chỗ, "Tần Kiêu đúng là thằng ngốc, em đi theo tụi anh đi, tụi anh thật luyến tiếc khi để em ở nơi này chịu khổ."

Tô Đường tiến lại từng bước, mắt thấy cách bọn họ ngày càng gần, liền đem chủy thủ giấu trong tay áo lặng lẽ cắt một đường ở ba lô phía sau, bình tĩnh mà lấy gói gia vị trong ba lô ra, thừa dịp nói chuyện cùng bọn họ, nhanh chóng hất hết tất cả vào mặt bọn họ.
Vận khí của nàng không tồi, không ngờ lại lấy ra đúng bịch tiêu đen, tức khắc làm cho nhóm lính gác hắc xì không ngừng.
"A......cmn, nữ nhân này dám ngấm ngầm giở chiêu."
"Ta sẽ giết chết mày!"
Tô Đường nhanh chóng nín thở, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại.

Nàng đã từng xuyên thành người mù, cho nên khi nhắm mắt nàng cũng có thể ném trúng mục tiêu.
Tuy là có làm bên đối phương bị thương, nàng cũng bị thương không nhỏ, lại bởi vì không thể ngay lập tức ra bên ngoài, nên nàng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Nàng che lại vết thương nơi cánh tay, nhanh chóng chạy dưới táng cây mà núp, cũng mau trong ba lô có thuốc cầm máu, tùy tiện băng lại vết thương, sau đó mới mở bộ đàm.
Vừa mới khởi động máy liền nghe bên kia rít gào, "Tô Đường, sao em lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy!"
Màn đêm bắt đầu buông xuống, khác với khí chất sắc bén lúc trước, lúc này Tô Đường đã khá bình tĩnh, thậm chí còn trêu ghẹo hắn, "Nguyên soái, anh vậy là không được nha, lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được tôi."
Tần Kiêu nhấp môi, hắn mặc dù không nhìn giám sát, nhưng lại nghe thấy tiếng súng.

Tuy nói hắn đã sớm cho nhân viên chi viện đi vào, nhưng nửa giờ trước, vật nhỏ cư nhiên lại đem bộ đàm đóng.
Dựa trên sự hiểu biết của hắn về cô, tiếng súng kia vang lên tám chín phần chính là do nàng bắn.

Tâm hắn như bị treo lên, lúc này khi thấy tiếng nàng mới hoàn toàn buông lỏng xuống.

Hắn nhìn vào định vị, suy tính thời gian, liền nói: "Mười phút, anh lập tức đến chỗ em ngay."
Tô Đường bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, anh có tiêm thuốc ức chế sao?"
Nàng thế mà quên thiết lập vô cùng tệ hại, là công chúa của tinh cầu Addis, máu nàng lại có hiệu quả kích thích động dục cực mạnh, từ trước đến giờ nàng vẫn cực kỳ cẩn thận nên ít khi đổ máu, lần này lại có chút đau đầu, thậm chí, nàng không biết thuốc ức chế có chống lại máu đặc thù của nàng hay không.

Tần Kiêu nhíu mày, "Tinh thần lực cấp SS có thể chịu đựng được tin tức tố, hiện tại thuốc ức chế tại nơi đóng quân có hạn."
Nói bóng gió chính là chưa có tiêm thuốc, Tô Đường vẻ mặt không còn gì, "Vậy thì anh đừng tới đây nữa."
Tần Kiêu sắc mặt trầm xuống, "Em động dục sao? Không đúng, âm thanh vẫn còn bình tĩnh mà."
Rốt cuộc cũng là nguyên soái, chi tiết nhỏ này cũng không buông tha, Tô Đường thở dài, "Không phải, cái này còn đỡ, dù sao, trước tiên anh tạm thời đừng tới đây."
Nàng càng nói như vậy, Tần Kiêu liền càng hoảng hốt, không đi thì không được, thậm chí Tần Kiêu còn đẩy nhanh tốc độ, nguyên bản lộ trình phải mất mười phút, bây giờ rút ngắn chỉ còn năm phút.
Bên trong rừng cây không có ánh sáng, ánh trăng thì thưa thớt, một đạo ảnh gần như là tàn ảnh nhanh chóng quét qua.
Edit by AShu
Tô Đường nhận thấy có động tĩnh, mới ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người đứng trước mặt nàng, khi nhìn kỹ lại, thì mới phát hiện chính là Tần Kiêu mới cùng nàng nói chuyện.
Nàng sửng sốt, liền thấy thần sắc của đối phương không đúng.
Tô Đường khiếp sợ hỏi hệ thống, "Ngọa tào, gia hỏa này sẽ không thức tỉnh cái nhân cách quái quỷ gì đi?"
Hệ thống, "Chúc mừng ngươi, thức tỉnh nhân cách tên đạo tặc kiêu ngạo cuồng vọng."
Tô Đường:.....
Tần Kiêu đánh giá người trước mặt, quần áo rối loạn, tóc cũng rối tung, khuôn mặt trắng nõn lúc này đã thành mèo mướp, nhưng cái đó vẫn chưa khiến hắn chú ý lắm.

Hắn nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của nàng, tuy đã băng bó, máu cũng đã ngừng chảy, nhưng mùi máu vẫn chưa tan.
"Sao lại bị thương?"
Tô Đường nuốt nuốt nước miếng, rõ ràng người bị thương là nàng, không biết vì sao trong lòng nàng hơi sợ sệt, "Anh có nhìn thấy mấy lính gác bên kia không? Gian tế nằm vùng, tôi phát hiện bọn họ đang trốn thoát khỏi khu A, liền thuận tay giết."
Tần Kiêu nháy mắt liền trầm xuống, "Thuận tay giết mấy lính gác? Tô Diệp, lời nói của ta có phải hay không em không nghe vào tai." Hắn còn nói ngữ khí liền càng không tốt, không lâu sau lông mày bỗng nhướng lên.
Một mùi hương như có như không thoang thoảng ngay chóp mũi, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi vào quả tim, ngứa ngáy làm người không thể bỏ qua.
Tinh thần lực hắn biết rõ, kinh nghiệm tác chiến hàng năm, bình thường có thể kháng được tinh tức tố, nhuwg lần này kháng thể tựa hồ như biến mất.
"Đây là mùi hương gì a."

Nghe vậy, Tô Đường lập tức khẩn trương lên, nàng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn, e sợ hắn sẽ mất khống chế.
Tần Kiêu không có mất khống chế, chỉ là đôi mắt xanh lục vốn lạnh nhạt, giờ phút này lại nhiễm một chút gì đó khác thường.
Tô Đường thấy thế liền lui về sau vài bước, "Có thể cách xa tôi một chút được không?"
Tần Kiêu vì muốn nhanh chóng tìm nàng nên đem dị năng của mình bức đến mức cao nhất, lúc này nhìn thấy đối phương, hơn nữa còn bị thương, đời nào chịu đi, không những không chịu đi, ngược lại còn bước về phía nàng.
"Nói thật với ta."
Tô Đường cắn răng do dự, cuối cùng nói: "Anh không phải vẫn luôn muốn biết tôi là ai sao, những giọt máu này, có thể đại biểu cho thân phận của tôi."
Tần Kiêu vẫn còn có lý trí, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.
Tô Đường, "Khi tôi nói xong, anh có thể cách xa tôi một chút được không?"
"Đương nhiên là không được." Tần Kiêu không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, mặt hắn lạnh lùng, vật nhỏ có rất nhiều bí mật, nhưng lúc này đầu hắn có thể tạm ngừng suy nghĩ phức tạp.

Nhưng mà chỉ có một điều là hắn nhất định không thể đi, mà ở trong khu này cũng không ai được phép tiến vào.
Tô Đường ngoài mặt thì bình tĩnh như bên trong lại đang dậy sóng, đặc biệt là nhìn đối phương nghẹn tới mức trên trán đều đổ đầy mồ hôi.
Trong nháy mắt, Tần Kiêu nói lời trêu đùa, "Có biện pháp tạm thời ức chế cổ mùi hương này sao?" Hắn nói xong, liền thấy đối phương giương cái miệng nhỏ bày vẻ mặt mờ mịt, liền nắm chặt nắm tay, "Ta tạm thời đánh dấu em."
"Anh điên rồi!" Ngữ điệu Tô Đường liền thay đổi, bước chân càng lui về phía sau, "Tôi nói này, anh tạm thời cách xa tôi một chút, một tí nữa mùi hương sẽ phân tán thôi."
Tần Kiêu híp mắt, lúc này hắn bị nhân cách thổ phỉ chiếm lĩnh, mặt ngoài thì thương lượng, kỳ thật sớm đã hạ quyết định.
"Tôi cự tuyệt.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi