XUYÊN NHANH: HÃY GỌI TÔI LÀ ẢNH ĐẾ!

"Các vị cứ nói đùa, Thục Sơn Phái chúng ta có cả mấy trăm đệ tử, bây giờ ra ngoài mới có được bốn người, thử hỏi xem chúng ta sẽ tự tàn sát lẫn nhau sao?"

"Ai biết được các ngươi sẽ cho người đóng giả thành người trong môn phái của mình đâu?"

"Các ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích, phải cho các vị đệ tử tinh anh bên trong một công đạo!"

"Khinh người quá đáng!" Tham Lang trưởng lão đứng bên cạnh không nhịn nổi mà lên tiếng, mà Tịch Cẩm Vận lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, khẽ mỉm cười, hắn mới nói tiếp: "Ngay cả đệ tử thân truyền của ta cũng bị mắc kẹp bên trong đấy, ta đây có mỗi một người đệ tử thiên phú cực cao này, chẳng lẽ ta cũng mang hắn vào tìm chết?

"Lại nói đệ tử của Thanh Vân sư đệ vừa mới ra ngoài bị thương nặng, các ngươi không tới giúp thì thôi lại còn sang chất vấn người phái Thục Sơn ta dở trò?"

Tịch Cẩm Vận vừa nói tới Bắc Thanh Vân, tất cả lực chú ý lại dồn hết về y.

Tịch Cẩm Vận câu lên chút khoé môi, nói một câu liền dứt khoác ném nồi cho bắc thanh Vân.

Rõ ràng là người ra được bên ngoài toàn vẹn chỉ có ba sư đồ nhà kia, tại sao mọi chuyện lại toái lên đầu hắn? Lão tử dứt khoác ném nồi, không nhận.

Đại khái tất cả cũng nhận ra rằng chỉ có ba sư đồ Bắc Thanh vân là toàn vẹn ra khỏi, nên ánh mắt nhìn y cũng trở lên phức tạp hơn.

Nhưng bọn họ vẫn là e ngại thực lực của hắn, nên nhất thời không có ai lên tiếng.

"Có việc?" Bắc Thanh vân hơi nhíu mày.

"Khụ, Bắc Tiên Quân, việc này người lên giải thích một chút" Vấn Kỳ dẫn đầu lên tiếng.

Đã có cái thứ nhất đứng ra, đám người sao cũng cam đảm hẳn lên, trực tiếp nói thẳng.

"Bắc tiên quân thử nói xem, nhiều người đi vào như vậy mà sao chỉ có sư đồ nhà các ngươi toàn vẹn đi ra bên ngoài?"

"Chẳng lẽ phải mình đầy thương tích bước ra?" Bắc Thanh Vân khó hiểu nhìn lão già tóc bạc trước mặt.

"Lão nạp không có ý đó, ý ta là Thanh Vân trưởng lão lên giải thích vì sao mấy nghìn người đi vào trong mà đi ra được có mỗi ba sư đồ nhà ngài?

"Ai biết được ở trong đấy các người có dở trò quỷ gì không" một tu sĩ phẫn nộ lên tiếng, ánh mắt hắn nhìn đám người Bắc Thanh Vân giống như có cả thâm cừu đại hận.

"Đúng đấy, bắc tiên quân, ngài phải cho chúng ta một lời giả thích chính đáng. Dù gì trong số trưởng lão chúng ta cũng chỉ có mình ngài đi vào!"

"Đúng thế, Bắc Tiên Quân, rốt cuộc ngài vào trong đó là có dã tâm không chính đáng hay vẫn là thấy chết không cứu? Bắc Tiên quân ngày khiến chúng ta quá là thất vọng rồi."

"Tuy rằng chúng ta vẫn luôn kính trọng ngài, nhưng chuyện này bọn ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, Bắc Tiên Quân, mong ngài cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, trả lại công đạo cho hơn nghìn đệ tử bên trong bí cảnh!"

Chưa đợi Bắc Thanh Vân nói chuyện, Lăng Tiêu đã bước ra phía trước, tay vung lên mở phiếm quạt xếp, hắn liếc mắt qua nhìn đám người vừa nói trước mặt.

"Giải thích? Có gì để giải thích? Phải nói là đám đệ tử của các ngươi một chút bản lĩnh cũng không có, không thoát ra được khỏi bí cảnh, các ngươi lại tới đây chỉ trích bọn ta làm sao có thể ra ngoài được?"

"Quy chung cũng chỉ biết giận chó đánh mèo, các người tìm cái phát tiết cho hả giận thôi"

Con người nha, luôn tìm quả hồng mềm để bóp, ngươi càng nhân nhượng họ lại càng tiến tới.

Đáng tiếc bọn họ lại tìm sai người, một lão tổ tông từng xuyên qua mấy trăm vị diện như hắn còn không xử lý được tình huống này?

Nếu một chút chuyện ấy còn không làm được thì hắn cũng nên về quê dưỡng heo đi.

"Nói hươu nói vượn" Âm Dương trưởng lão tức giận thổi phùng sợi râu trước mặt mình, đi tới đánh giá Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, sau đó khinh thường mở mệng "ngươi là người nào? Ở đây cũng là chỗ cho ngươi nói chuyện?"

Lăng Tiêu một chút cũng không sợ, y chỉ cười như không cười mà nhìn người trước mặt: "chỗ này cũng không có quy định rằng cấm ta không được nói"

"Làm càn, ngươi thật sự không biết lớn nhỏ"

"Lão già, có phải già rồi lên lỗ tai mới có vấn đề hay không? Con mắt nào của lão nhìn thấy ta xúc phạm lão, nhìn thấy ta không biết lớn nhỏ?"

"Ngươi, ngươi.."

Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu "không những mắt và lỗ tai có vấn đề, ông lại còn mắc thêm tật nói lắp nữa"

"Lão già, ông vẫn nên về quê trồng rau đip

"hừ, ngươi tới nói như vậy có khi nào là cùng Bắc Tiên Quân làm chuyện xấu"

"đúng a, lúc trước ta thấy hắn đi vào trong bí cảnh, sao bây giờ cũng ra ngoài được rồi?"

"đúng vậy nha, xem xem, hắn còn rất quen thuộc với Băc Tiên Quân nữa"

"Đúng đúng đúng, xem Thanh Vân trưởng lão còn chưa nói hắn đã vội vàng tới giải vây giúp y luôn chưa kìa"

"Hắn gấp gáp không chờ nổi mà tới nói giúp y, rốt cuộc là vì tình cảm chi giao"

"Hay vẫn là cùng một giuộc đây?"

"Có khi nào mọi chuyện đều do hắn làm không"

Thấy chủ dề đã chuyển rời đi cái khác, Vấn Kỳ ngay lập tức lại kéo nó trở lại.

Lửa nóng bi kéo lên người, Lăng Tiêu một chút cũng không hoảng, hắn hơi mỉm cười, tay phe phẩy phiếm quạt xếp trên tay "có chuyện gì thì đại gia lôi chứng cứ ra để nói chuyện, không cần suy đoán lung tung nha"

"hừ, nhìn ngươi như vậy cũng đã biết chẳng phải hạng đứng đắn gì, tới lúc các ngươi dở trò chúng ta cũng sẽ chẳng biết được" Vấn Kỳ đứng đầu lên tiếng.

"Vậy theo ý của ngươi là nói đám người các ngươi phế vật? Chúng ta lén lút dở trò hay không các ngươi cũng chẳng nhận ra, nếu vậy thì các ngươi còn mở ra các môn phái làm gì? Thực lực kém như vậy..vẫn nên bỏ nghề về nuôi heo đi.

Thứ nhất, cía bí cảnh này không phải do chúng ta mở.

Thứ hai, lúc mới đầu vào bí cảnh, chúng ta cũng không có một hai phải lôi kéo đám đệ tử kia vào, tất cả do mọi người tự nguyện, nếu đám người kia vào được mà không ra được chính tỏ bọn họ vô dụng, một chút bản lĩnh thoát thân cũng không có, lại nói tiếp các ngươi đây là trách Bắc Thanh Vân không cứu bọn họ hay vẫn là tìm đối tượng để hả giận?

Thứ cho ta nói thẳng, cái bí cảnh này không phải do nhà Bắc Thanh Vân mở, vả lại hắn cũng không có trách nhiệm phải bảo vệ hay cứu sống bọn họ cả.

Các ngươi nói, bí cảnh này có mỗi một mình trưởng lão là Bắc Thanh Vân tiến vào, tại sao khi ấy các ngươi lại không đi theo sau? Bên trong linh khí nồng đậm như vậy, nói các ngươi không tham lam muốn vào đoạt bảo vật thì mới có quỷ đi, các ngươi chần chừ không vào là sợ bên trong có nguy hiểm hay là muốn có người đi trước làm chuột bạch cho các ngươi thí nghiệm gì cũng không chắc, hay là trong lòng các ngươi cũng dấu giếm âm mưu gì?"

"Ngươi, ngươi ngậm máu phun người" một vị trưởng lão tức giận lên tiếng.

"Như nhau thôi, lại nói rằng đại gia có bằng chứng thì mang lên nói chuyện, còn không thì đứng có đứng trước mặt ta nói mấy lời vô căn cứ"

"Ngươi đừng có tưởng ta không dám làm gì ngươi!" trưởng lão kia vừa đứng ra nói, hắn liền bị một ánh mắt của Bắc Thanh Vân làm rét run, khẽ rùng mình một cái, hắn bỗng im thim thíp không dám nói tiếp.

Bọn hắn như nào đã quên, vị Bắc Tiên Quân này sắp sửa phi thăng thành thánh, một đám tu sĩ tu vi hoá thần như bọn họ xông lên đánh nhau với y cũng không có phần thắng.

Cuối cùng đám người Bắc thanh Vân cũng bỏ đi, để lại một đám lão già hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt tái mét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi