XUYÊN NHANH: KÍ CHỦ NHÀ TA BỆNH KHÔNG NHẸ

Khuynh Diễm lăn lộn một vòng ngoài bãi cỏ, cả người đều ngứa ngáy.

Vừa về liền một mạch chui vào phòng tắm, hoàn toàn không để ý đến người đang ngồi trên sofa.

Diêu Ý nhìn cô lưu loát vào phòng lấy đồ, rồi lại chân không ngừng nghỉ bước vào toilet, đến ánh mắt cũng không thèm liếc qua hắn.

Cô không quan tâm hắn?

Là đang giả vờ sao?

Nếu giả vờ đến mức này thì cô cũng quá đáng lắm rồi đó!

Một lúc sau.

Khuynh Diễm vừa mở cửa toilet, lập tức khựng lại, ánh mắt cảnh giác.

Làm gì làm gì?

Định ăn vạ ta nữa sao?

Mấy hôm nay ta không hề động vào hắn! Thật đấy!

Diêu Ý cúi đầu, im lặng, hắn đang chờ cô mở lời trước.

Nhưng đối diện với loại khí thế ăn vạ ngợp trời này, tiểu nhân dưới đáy lòng Khuynh Diễm vội vã tránh như tránh tà, có điên mới nhào vô trò chuyện!

Cô nghiêng người né khỏi Diêu Ý, nhanh chân về phòng.

Mi muốn dùng toilet thì ta nhường cho mi.

Nói một tiếng là được rồi, đừng có hù ta như thế.

Mi...

Khuynh Diễm khựng lại, nhìn cánh tay đang ôm ngang thắt lưng mình.

"Có việc thì nói." Mi siết ta làm gì?

Diêu Ý ôm lấy Khuynh Diễm từ phía sau, mặt dụi vào lưng cô, im lặng không đáp.

Người trong vòng tay mềm mại, thân thể tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, tóc cô cọ vào mặt hắn, có chút ngứa.

Cảm giác an tâm thoải mái chậm rãi lan ra, xoa dịu bất an dưới đáy lòng.

Diêu Ý không biết mình bị làm sao, hắn cho rằng Khuynh Diễm có mục đích không tốt với hắn, nhưng hắn lại không thể ngăn mình chú ý đến cô...

Vậy mà hôm nay cô còn mặc kệ hắn.

Cô thờ ơ như thế, hắn thấy rất khó chịu, rất chua xót, rất uất ức. Đến nhìn hắn mà cô cũng không thèm...

Khuynh Diễm đưa tay muốn gỡ Diêu Ý ra, hắn lập tức ôm cô chặt hơn.

"Làm sao?" Hỏi mi thì mi không nói, mắc gì cứ siết ta thế?

Chẳng lẽ...

Mi muốn làm ta ngạt chết?

Đồ tiểu tử tâm cơ!!

Diêu Ý không hé răng. Hắn phải nói gì bây giờ? Nói cô bỏ mặc làm hắn khó chịu sao? Nhưng người gây sự trước vốn là hắn...

Khuynh Diễm chờ rồi lại chờ, bắt đầy mất kiên nhẫn. Cô giơ tay thô lỗ gỡ cục kẹo cao su trên người ra.

Diêu Ý nhỏ tuổi hơn Khuynh Diễm, dáng người lại gầy gò yếu ớt, làm sao so được với kiểu bạo lực của cô.

Khuynh Diễm kéo hắn vứt sang một bên, nhanh chân bước về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, khóa chặt.

Tên ăn vạ này càng ngày càng đáng sợ!

Suýt chút nữa ta đập chết hắn rồi!

Phù!

Hai tay Diêu Ý chưng hửng giữa không trung.

Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa lạnh lùng đóng chặt, đáy lòng hụt hẫng chơi vơi, như vừa bị người ta rút đi toàn bộ sức lực.

Diêu Ý đứng tại chỗ một lúc lâu, chậm chạp tiến đến gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Khuynh Diễm bịt chặt tai.

Cốc cốc cốc.

Khuynh Diễm tiếp tục giả chết.

Cốc cốc cốc.

Khuynh Diễm nhắm mắt niệm tĩnh tâm chú.

\[Kí chủ, cô mau ra nhìn đại nhân vật một cái đi, hắn là đối tượng mục tiêu của chúng ta đấy!\] Cô mặc kệ như thế mà coi được sao?!

Khuynh Diễm bị nháo đến phiền, không muốn tranh luận, trực tiếp che đậy Hệ Thống.

\[...\] Đang khuyên nhủ thì bị cắt đứt liên lạc, tức đến muốn nổ máy tự bạo.

Mười phút sau.

Tiếng gõ cửa ngừng lại.

Khuynh Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở hết một hơi thì bên ngoài đã vang lên tiếng đổ vỡ.

Loảng xoảng...

Oán khí âm u lan tràn sau cánh cửa.

Đáy lòng Khuynh Diễm giật lên một cái, bật dậy chạy ra.

Thiếu niên ngồi dưới đất, bên cạnh là chiếc tủ kính đổ xuống tan tành.

Mảnh vỡ bắn lên người hắn, máu đỏ tươi đang nhỏ giọt lên nền gạch đen lạnh toát.

Hắn cúi đầu, mái tóc che đi đôi mắt, không gian xung quanh dần vặn vẹo méo mó.

Thiếu niên nghe tiếng mở cửa, lập tức ngẩng đầu, chớp mắt hắn mỉm cười, mềm giọng gọi: "Chị ơi!"

Khuynh Diễm im lặng, tức đến đáy lòng đều run lên.

Diêu Ý thút thít tủi thân: "Không phải chị không muốn nhìn em nữa sao? Chị không cần em, chị ghét em rồi phải không?"

Khuynh Diễm hít sâu một hơi, xoay lưng đi vào phòng.

Diêu Ý vội vã đứng dậy, chạy về phía cô, chân giẫm lên mảnh kính vỡ, máu thấm ra sàn nhà.

Gân xanh trên trán Khuynh Diễm giật giật: "Bước thêm một bước tôi đánh gãy chân cậu."

Diêu Ý lập tức đứng yên, dưới chân là mảnh kính sắc bén, nhưng hắn vẫn không tránh đi.

Khuynh Diễm cảm thấy khát vọng muốn đánh người bùng lên mãnh liệt dữ dội!

Cô hùng hổ bước về phía Diêu Ý, thô lỗ ôm ngang hắn, bế đến đặt xuống sofa.

Diêu Ý không kháng cự, thuận tay ôm lấy cổ Khuynh Diễm, đầu vùi vào hõm vai cô.

"Buông tay."

"Em không buông!"

"Buông!" Khuynh Diễm hung dữ. Mẹ nó, ta nhịn mi nhiều lắm rồi đấy!

Diêu Ý trơ trơ không phản ứng.

Khuynh Diễm lần nữa muốn dùng bạo lực ép hắn buông ra.

Dường như Diêu Ý phát giác được, hai tay hắn giữ chặt, đầu vùi vào cổ cô, cả người đều nhào đến dán vào cô.

Khuynh Diễm đỡ Diêu Ý, kéo khuôn mặt hắn ra ngoài, tay siết chặt cằm hắn: "Cậu làm gì?"

"Chị không cần em..." Diêu Ý nhỏ giọng uất ức.

"Nhả ra!" Khuynh Diễm bóp cằm Diêu Ý, ép hắn há miệng ra.

Mẹ nó!

Tự cắn môi mình chảy máu là thứ bệnh gì?

Chiêu thức ăn vạ mới sao??

Hít sâu hít sâu, ta phải tỉnh táo lại.

Bà nội nó tỉnh cái con khỉ! Bố đây còn chưa nhịn ai đến mức này đâu!

Đừng chọc bố đánh chết mi!!

Khuynh Diễm nhìn thiếu niên tủi thân vùi đầu vào lòng mình, đôi mắt hắn long lanh yếu ớt, thân thể chốc chốc lại run lên.

Cô cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau.

Sao không náo nữa đi? Ủy khuất cái gì?

Hắn thế này làm sao cô đánh hắn?

Khuynh Diễm nghiến răng, nhịn xuống.

Cô vòng tay ra sau lưng Diêu Ý, nhẹ vỗ vỗ, lại như có như không vuốt vuốt mấy cái. Diêu Ý lập tức ngẩn ngơ, tay vô thức nới lỏng.

"Ngoan, buông tay. Tôi đi lấy hộp y tế băng bó cho cậu."

Mi mà còn không buông, ta không chắc mình có thể tiếp tục khống chế đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi