XUYÊN NHANH, KÝ CHỦ KHÔNG TẦM THƯỜNG



Hai hôm sau Vân Yến vẫn đến trường quay bình thường, mặc kệ mọi lời nói xấu của các nhân viên mà lấy ghế ngồi.


"Ký chủ...!Chẳng phải là hợp đồng của cô với đoàn phim kết thúc rồi sao?"
"Có tiền là có tất cả." Cô híp mắt nhìn Nhạc Thư đang trò chuyện cùng Cảnh Mộ Hàn ở đằng xa kia.


Đột nhiên Nhạc Thư đi đến gần chỗ cô, hai tay nắm chặt, liên tục chất vấn cô : "Triêu tiền bối, tôi đã hi vọng chị sẽ xin lỗi tôi và Tư Vũ nhưng không ngờ mấy hôm nay chị vẫn vô tư như thế..."
"Đừng giảng đạo lí với tôi." Vân Yến nhàn nhạt nói.


"Tiền bối vô cớ đánh tôi và Tư Vũ, vậy mà không có một câu xin lỗi sao?" Nhạc Thư uất ức hỏi, trên mặt như hiện lên sáu chữ Tôi bị Triêu Nhan bắt nạt .


"Anh ta là người sai, đạp lên hộp chocolate của tôi."
"Chỉ là một hộp chocolate thì tại sao chị lại làm quá lên như thế!" Cô ta tức đến chảy nước mắt, thật sự lần đó bị cô đánh rất đau, đến hôm nay thì khuôn mặt mới đỡ sưng hơn một chút nhờ loại thuốc đắt tiền của Cố Tư Vũ.


Vân Yến cụp mắt, thở dài, giọng điệu ngán ngẩm : "Nếu không phải thầy cô đã dạy tôi rằng không được vứt rác bừa bãi thì tôi đã ném bé đi ra khỏi đoàn phim từ đời nào rồi, Thư Thư à."
Mọi người : "..." Chúng tôi không nghe lầm đúng không? Ảnh hậu Triêu Nhan đòi ném Nhạc Thư ra khỏi đoàn phim?
"Chị! Chị quá đáng lắm! Chị nói ai là rác!" Nhạc Thư run run, tay chỉ thẳng vào mặt cô.


"Ừ phải rồi, người như Nhạc tiểu bối đây làm sao hiểu lời tôi nói." Cô gật gù, tay dùng sức hất tay của cô ta ra.


"Chị!" Nhạc Thư trừng mắt, định lao vào đánh cô.


Vân Yến cảm thấy rất thích thú khi được chọc tức nữ chính, cô ghé sát vào tai cô ta thì thầm vài câu khiến cô ta xanh mặt rồi nhanh chóng bỏ đi mất.



"Khụ...!Triêu ảnh hậu, sắp đến cảnh quay của cô rồi." Trợ lý đạo diễn nhìn cô, nhìn vậy chứ Triêu Nhan cũng không vừa nha, thật sự được người ta bao dưỡng.


Hôm qua ông vô tình nghe đạo diễn nói là có người đầu tư vào bộ phim này nhưng điều kiện là phải thêm Triêu Nhan vào vai nữ phụ số một trở lại.


Mà người đó lại là người không thể đắc tội nên đạo diễn đành đồng ý, lời hứa đuổi Triêu Nhan ra khỏi đoàn phim với Cố tổng...!không thể làm được.


"Được."
...........!
"Cắt, cắt...!Nhạc Thư này, tôi hi vọng cô sẽ lấy lại tâm trạng nhanh chóng chứ với cái tình trạng như thế này, một người đạo diễn như tôi không thể chấp nhận được, đã NG gần tám mươi lần rồi." Đạo diễn trẻ xoa mi tâm, mệt mỏi nói, buổi trưa nắng nóng mà lại hành hạ bọn họ như thế.


"Tôi...!Tôi xin lỗi, chắc chắn tôi sẽ lấy lại tâm trạng sau ba mươi phút nữa." Nhạc Thư cúi đầu, hai tay bấu chặt vào nhau.


"Được rồi, được rồi.

Nghỉ ngơi ba mươi phút hết đi, phát nước lạnh cho mọi người nhé." Đạo diễn trẻ xua tay rồi phân phó cho việc làm cho trợ lý đạo diễn.


Nhạc Thư trở về phòng nghỉ, thu người lại mà khóc.

Tại sao cô lại biết được việc đó chứ...!Nhưng lỡ như cô thật sự nói cho Tư Vũ biết thì sao...!hắn sẽ vì việc đó mà chia tay cô ta sao?
Vì suy nghĩ quá nhiều về việc đó nên Nhạc Thư đã lơ là, không tập trung vào việc đóng phim khiến mình bị NG nhiều lần.


"Thư Thư, em không sao chứ?" Cảnh Mộ Hàn đi vào, xót xa ôm cô ta vào lòng.


"Em, em không sao...!Không phải là do chị Nhan đâu, anh đừng làm gì chị Nhan cả." Nhạc Thư vùi đầu vào lòng ngực cứng rắn của Cảnh Mộ Hàn mà khóc, nước mắt làm ướt cả một mảnh áo.


"Anh hiểu rồi." Cảnh Mộ Hàn trầm tư, thật không ngờ vị tiền bối mà hắn kính trọng lại ác độc như thế, khiến Nhạc Thư ra nông nỗi này.


Nhạc Thư nức nở khóc đến nỗi Vân Yến ở đứng bên ngoài cũng nghe thấy.


"Ký chủ, cô nói gì với nữ chính vậy." 000 khá tò mò vì nó chẳng nghe được cô nói gì với nữ chính cả.


"Ngươi nhớ tình tiết năm mười chín tuổi nữ chính trúng xuân dược rồi ngủ với nam chính không? Điều đó đã trở thành nỗi sợ trong lòng cô ta.

Mà sớm muộn cô ta cũng sẽ biết, ta chỉ nói sớm hơn một xíu thôi." Cô nhai thanh chocolate, cố lắng tai nghe cuộc trò chuyện bên ở trong phòng nghỉ.


"...!Ký chủ thật...!tốt bụng." Đến cuối cùng khi nam chính cùng nữ chính bên nhau thì hai người mới biết đêm hôm đó người ngủ cùng mình là ai, mà bây giờ chỉ mới ở giữa cốt truyện thôi.

Thật là...sớm hơn một xíu của cô đấy à.



"Quá khen." Cô thừa biết cô tốt bụng.


Cố Tư Vũ bỗng nhiên xuất hiện, phía sau là hai vệ sĩ mặc vest đen cường tráng.


"Triêu Nhan, thật không ngờ tôi chưa tìm cô mà cô đã tự mình xuất hiện rồi." Hắn cười lạnh.


" Rút kinh nghiệm mang theo vệ sĩ rồi đấy à." Vân Yến bĩu môi, nam chính yếu ớt.


"Hừ...!Bắt cô ta lại cho tôi." Trước khi đến đây hắn đã nhờ thư ký mời cả đoàn đi uống coffee bên kia đường nên bây giờ có thể bắt cô đi dễ dàng mà không lo ai phát hiện.


"Rầm...!Áaaaaaa."
"Rắc...!Tay tôi, tay tôi."
Hai vệ sĩ ngã xuống, người thì ôm tay, người thì ôm bụng la lớn.


Vân Yến đẩy Cố Tư Vũ vào tường, nắm lấy cằm hắn, đôi mắt quỷ quyệt đầy ý cười nhìn hắn : "Cố tổng, ngài đã thành công làm tôi tức giận."
Cố Tư Vũ : "..."
"Bịch..." Vân Yến đấm vào mặt hắn một cái, Cố Tư Vũ ngã xuống ngất xỉu.


Sau đó một mình cô kéo Cố Tư Vũ đến nhà vị hôn thê của hắn, kéo mạnh đến nỗi cả tay chân hắn đều bị trầy xước.


Cô lịch sự bấm chuông cửa, còn chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn.


"Cô là ai?" Ninh Tuyết mở cửa ra thì thấy có một cô gái xinh đẹp đứng chờ cùng một vật thể lạ dưới chân.


"Ninh Tuyết phải không? Đây là dịch vụ chọc phá tiểu tam, đưa chồng về cho bạn!" Cô cười thân thiện nói, tay kéo cổ áo của Cố Tư Vũ lên cho Ninh Tuyết nhìn rõ mặt hắn.


"Cố...!Cố Tư Vũ?" Ninh Tuyết lắp bắp nói, kinh ngạc mà nhìn cô, dịch vụ này có tồn tại sao.



"Phải rồi, đây là vị hôn thê của bạn nhỉ? Thế bạn có muốn lấy nhanh không chứ tay tôi mỏi rồi." Cô vứt hắn xuống đất, tiếp tục mỉm cười thân thiện.


"Tôi...!tôi..." Ninh Tuyết không biết mình phải làm gì nữa, lúc trước Ninh Tuyết rất thích Cố Tư Vũ nên việc hắn bao nuôi mấy tình nhân, Ninh Tuyết đều bỏ qua.


Nhưng từ khi Nhạc Thư xuất hiện, hắn không còn quan tâm Ninh Tuyết nữa, lần trước còn tát Ninh Tuyết ba cái rõ đau.

Nên bây giờ Ninh Tuyết thật sự không biết mình phải làm gì nữa.


"Dịch vụ kết thúc, tạm biệt." Vân Yến bỏ đi.


"Cô..." Ninh Tuyết mím môi, phải làm gì với Cố Tư Vũ này đây.


Thế là Ninh Tuyết quyết định kéo hắn vào trong nhà để chăm sóc, dịu dàng mà bôi thuốc lên vết thương của hắn.


"Hiện nay xung quanh ảnh hậu Triêu Nhan xuất hiện càng nhiều tin đồn...." Tivi hiện lên tấm ảnh chụp hình cô.


"Triêu Nhan...!là cô ấy." Ninh Tuyết gõ đầu mình, bây giờ mới nhớ ra cô ấy là ai.


Nhưng mà cô đường đường là ảnh hậu Triêu Nhan mà lại nghèo đến nỗi phải đi làm dịch vụ sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi