Lam Vong ngồi trong xe, đôi mắt luôn dõi theo từng cử động của Vân Yến như sói săn mồi, đầy chiếm hữu cùng dục vọng.
Triêu Nhan, em luôn như thế, tỏa sáng, kiêu ngạo...!Phải làm thế nào để tôi có được em bây giờ?
Nhìn thấy Quy Thần từng bước đến gần cô, anh ta không khỏi nhăn mày, quá gần, ai cho phép thằng nhóc kia ở gần cô như vậy.
"Chu thư ký, cho người điều tra ai là người thuê bọn họ." Anh ta chống cằm, lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng, đã hiểu thưa Lam tổng." Chu Nhân lập tức ra khỏi xe, gọi điện cho người nào đó.
Vân Yến nheo mắt, đầu hơi ngoái về sau, khoảng khắc đó, không biết là vô tình hay cố ý mà ánh mắt hai người chạm nhau, người thì si mê, người còn lại thì đạm bạc.
"Triêu ảnh hậu, đi thôi." Quy Thần cúi người thì thầm vào tai cô.
Cô thu lại ánh mắt, đi tiếp vào bên trong sảnh.
"Chị Nhan, chị có sao không? Em đã nghe bọn họ nói rồi, tại sao lúc đó chị không la lên để em và anh hai...bla...bla..." Thu Lạc cau mày, đi một vòng quanh cô sau đó tiếp tục ra dáng bà mẹ trẻ dặn dò.
Nhãn Hà đứng phía sau cô bé, một tay bế cô bé lên, giọng nói ôn hòa đến kì lạ : "Lạc Lạc, nhớ tôi không?"
Cả người cô bé nổi lên một tầng da gà, mặt tái mét, tên này, tên này...!sẽ không bám theo cô bé như lần trước nữa đúng không?
"Nhãn tiên sinh..."
"Lạc Lạc nhớ tên của tôi, thật là niềm vinh hạnh nha." Nhãn Hà phì cười, hắn đáng sợ đến như thế sao.
Thu Vĩ nhíu mày, em gái của hắn quen tên này từ lúc nào, tại sao lại gọi thân mật thế kia, không được, có khi nào em gái với tên này đang quen nhau không...!
Thế là một nhà ba người họ kéo nhau đi hỏi chuyện, để lại Vân Yến đang dò tìm Nhạc Thư cùng Quy Thần im lặng mà đứng bên cạnh như một vệ sĩ.
"Kia rồi." Cô nhìn bóng dáng trắng muốt như thỏ con của Nhạc Thư, đôi mắt toàn ý cười.
Đã đến đây rồi thì chắc chắn Vân Yến chuẩn bị cho Nhạc Thư rất nhiều kinh hỉ nha, Cảnh Mộ Hàn và Cố Tư Vũ cũng có nữa.
Mà ngay cả bọn người từng thêm mắm thêm muối vào scandal của nguyên chủ cũng có quà.
Có phải cô rất tốt bụng hay không?
Tặng quà cho tất cả mọi người, ai ai cũng đều có quà.
"Ký chủ, cẩn thận, ly nước có xuân dược." 000 thấy cô không để ý mà lấy một ly rượu của bồi bàn liền tốt bụng nhắc.
Vừa nghe nó nói, tay cầm ly rượu của cô liền chuyển sang phía người bồi bàn kia, giọng nói đầy thách thức.
"Cậu uống ly rượu này, tôi liền cho cậu mười vạn.
Thế nào?"
"Triêu ảnh hậu, đừng đùa như vậy, tôi không biết uống rượu..." Người bồi bàn giật mình, tay hơi run.
"Là thật đó, tôi không có gì ngoài tiền nên muốn phá phách một chút." Vân Yến liếc sang Cảnh Mộ Hàn một cái.
Cảnh Mộ Hàn đứng hình, tại sao cô lại nhìn hắn, là cô đã biết được ly rượu đó có vấn đề?
Không thể, tự tay hắn đã chuẩn bị ly rượu đó, không cho ai khác biết mà.
"Triêu ảnh hậu, đừng làm khó tôi có được không?" Người bồi bàn mấp máy môi, hắn chỉ là làm theo nhiệm vụ của người giao thôi, làm người lâu năm trong nghề tất nhiên hắn biết trong rượu có gì.
"Sợ sao?" Cô lắc lắc ly rượu, cố ý hỏi.
"Tôi...không phải..." Người bồi bàn liên tục lắc đầu.
Nhạc Thư nhìn thấy vậy thì liền một thân trượng nghĩa đi đến, che chắn người bồi bàn.
"Triêu tiền bối, tôi không ngờ chị lại thích bắt nạt người khác như vậy? Hết nhân viên đoàn phim rồi lại đến bồi bàn." Cô ta dùng giọng nói to lớn chỉ trích cô khiến ai cũng nhìn sang phía của hai người.
"Ồ, tôi chỉ mời rượu cậu ta thôi.
Hay là Nhạc tiểu thư uống hộ cậu ta nhé, tôi sẽ cho cô hai mươi vạn." Vân Yến không để tâm đến sự soi mói của đám đông mà tiếp tục nói.
Trong đầu Cảnh Mộ Hàn lập tức reo lên báo động đỏ, không được, nếu Thư Thư uống thì mọi việc sẽ vỡ lỡ.
"Được nhưng tôi không cần hai mươi vạn của chị đâu." Nhạc Thư mạnh miệng nói, rồi giật lấy ly rượu của cô.
"Đừng." Cảnh Mộ Hàn cản động tác của cô ta lại, sau đó liếc cô, giọng nói đúng đắn : "Triêu ảnh hậu, chị diễn kịch hay lắm đó, chị thừa biết Nhạc đàn em dị ứng với rượu nên mới bày ra trò này để Nhạc đàn em bẽ mặt đúng không?"
Cô hơi nhướng mày, diễn viên đúng là diễn viên, tình huống nào cũng diễn được, quá xuất sắc.
"Dị ứng rượu à, vậy còn mạnh miệng uống làm gì? Còn cậu, cứ sợ hãi như thế làm gì, hay là ly rượu có vấn đề nên mới..." Cô kéo dài.
Đám đông ồ lên một cái, thì ra là ly rượu có vấn đề nên Triêu ảnh hậu mới thử tên bồi bàn đó.
Nhạc Thư khó hiểu nhìn sang phía Cảnh Mộ Hàn thì chỉ nhận được cái lắc đầu của hắn, cô ta liền hiểu ly rượu này thật sự có vấn đề, mà người chủ mưu lại là hắn.
Nhưng mà nếu như bây giờ cô ta không uống thì mọi người sẽ nghi ngờ mất, nhưng nếu uống mà không bị gì thì mọi người sẽ bảo cô ta nói dối.
Thế rồi Nhạc Thư rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Để tôi uống." Cảnh Mộ Hàn mở miệng, một hơi uống hết ly rượu.
Phải nói là vị Triêu ảnh hậu này rất cao tay, coi bộ lần sau hắn phải cẩn thận hơn.
"Cảnh tiền bối, anh không cần phải như vậy." Nhạc Thư nhíu mày.
Cố Tư Vũ không biết từ xó nào chui ra, lập tức cho bảo vệ giải tán mọi người.
Quy Thần cũng kéo cô đi sang chỗ khác trước khi cô kịp chào tạm biệt ba người họ.
"Cô không nên làm vậy."
"Tại sao không? Tôi không muốn nhận thiệt thòi cho mình, tôi muốn người hại tôi phải chịu đựng gấp trăm lần những việc tôi từng chịu." Vân Yến nhìn lên sân khấu, ánh đèn sáng chói, người vào buổi trao giải càng lúc càng nhiều.
"Vậy à, nhưng nương tay một chút." Quy Thần nhàn nhạt đáp lại.
"Trong từ điển của tôi hiện tại vẫn chưa có từ nương tay." Cô nghiêng đầu.
"Trong từ điển của em có tôi là được rồi." Lam Vong mỉm cười.
Vân Yến và Quy Thần : "..." Từ đâu chui ra vậy.