Càng ngày khối tài sản của Vân Yến ngày càng lớn, đến nỗi tên của cô có trong top 2 những người giàu của nước S và top 10 những người giàu nhất thế giới.
Các cửa hàng chocolate bán chạy hơn hẳn từ khi fan của cô biết cô thích chocolate, mỗi tháng một cửa hàng phải nhập hàng gần mười lần để đảm bảo luôn có chocolate cho mọi người mua.
Vân Yến nhìn xung quanh, Lam Vong dẫn cô đi đến cây cầu này làm gì? Ngắm mây? Hay là định rủ cô nhảy cầu chung?
"Triêu Nhan." Lam Vong nhìn cô, lấy từ phía sau ra một chiếc nhẫn được đính viên đá quý Đêm Đen có giá trị khá lớn.
"Kết hôn cùng tôi, được không?"
Vân Yến hơi nhướng mày nhìn anh ta, tất nhiên là cô sẽ từ chối, trong tim cô không chứa ai khác ngoài chocolate.
"\*\*\*\*\*"
Cái quần gì vậy? Nói không được?
"\*\*\*\*\* \*\*\*\*\* \*\*\*\*\* \*\*\*\*\*" Không, không, không, không.
Chắc chắn có vấn đề! Mẹ kiếp.
"Nhiệm vụ phát thêm : Kết hôn với Lam Vong." 000 hả hê phát thêm nhiệm vụ.
"Ngươi được lắm." Cô cười lạnh, hệ thống ngu ngốc thích dồn mình vào chỗ chết.
"Ký chủ nha~ Kết hôn một cái là xong, chỉ là trên danh nghĩa thôi.
Thêm tích phân thêm chocolate mà." 000 dụ dỗ cô, nó muốn làm khó cô vậy đó, ai bảo ở vị diện trước cô dám thay đổi nhiệm vụ.
"Chỉ là kết hôn trên danh nghĩa?" Vân Yến hơi cong môi, nó chỉ nói kết hôn, cũng không cấm làm việc đó nhỉ.
Hệ thống có chút hoang mang, tại sao cô lại bình tĩnh thế này, đáng lẽ bây giờ cô phải lật trời dỡ đất lên từ chối chứ.
"Đúng vậy, chỉ cần kết hôn thôi."
"Vậy được, ta sẽ kết hôn." Cô cười sâu sắc, dưới đáy mắt có vài tia giảo hoạt.
"..." Sai lắm rồi.
Nụ cười đó trông nguy hiểm quá, rút lại nhiệm vụ còn kịp không?
Lam Vong chờ nãy giờ vẫn chưa thấy câu trả lời, định nhắc lại một lần nữa.
"Mở mắt ra đi, tôi đồng ý."
"Em nói thật?" Anh ta mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
"\*\*\* \*\*" Đùa đó.
Cô giật mi mắt, hệ thống này nâng cao tay nghề rồi, ừm, rất tốt.
"Ừ, không đùa." Vân Yến nhàn nhạt nói, tay cầm chiếc nhẫn tự mình đeo vào ngón út.
Sau đó là hành trình khoe vợ của Lam Vong với cha mẹ, bạn bè.
"Chị đại kết hôn?" Nhãn Hà trợn mắt, hắn cứ nghĩ người như cô sẽ độc thân hoàng kim mãi mãi cơ.
Quy Thần nhướng mày, cô kết hôn rồi? Nhanh thế, chắc hôm sau hắn cũng phải đi tìm bạn gái, hắn cũng đã hơn ba mươi ba tuổi rồi.
Lam lão gia và Lam phu nhân ngẩn ngơ như không thể tin được vào chuyện này.
"Chắc là sẽ sớm ly hôn thôi." Lam lão gia chậc chậc vài tiếng.
"Đúng vậy, chẳng ai chịu nổi được tính thằng nhóc này." Lam phu nhân gật gù đồng ý.
Lam Vong : "..."
Thu Lạc ngu người mà ngồi một góc, cô kết hôn thì đúng là chuyện tốt nha, nhưng với cương vị của một fan não tàn, cô bé không muốn nhìn cô rơi vào tay của móng heo họ Lam kia đâu.
Trên báo cũng bắt đầu rầm rộ việc Triêu tổng kết hôn cùng Lam tổng, trên mạng được chia làm bốn phe.
Một phe là fan não tàn của cô, cho rằng Triêu Nhan quá tốt, Lam Vong không xứng đáng có được cô.
Một phe lại cho rằng Lam Vong quá tốt, Triêu Nhan cưới anh ta chính là không hợp, người thì hào môn danh vọng, người thì mồ côi cha mẹ, sao mà hợp được.
Tiếp theo là phe couple của hai người, bọn họ cho rằng tình yêu vượt qua mọi thử thách, Lam Vong và Triêu Nhan kết hôn là chuyện đại sự, là chuyện tốt.
Phe người qua đường lại bảo Triêu Nhan cũng là người bình thường, có tình yêu cũng là chuyện bình thường, mọi người nên chúc phúc.
Ngày đám cưới đã đến, Vân Yến một thân váy đen đi vào lễ đường trước sự xì xào của mọi người tham gia.
Hinh Niên ngẩn người nhìn cô, màu đen là màu không tốt lành trong đám cưới, dù vậy cô vẫn rất xinh đẹp, và rực rỡ.
Chủ hôn đẩy kính của mình lên, sau đó trịnh trọng hỏi hai người.
"Lam Vong, con có bằng lòng cưới Triêu Nhan dù cô ấy có bệnh tật, có nghèo khổ hay không?"
"Con đồng ý." Anh ta khẽ cười, tay nắm tay cô càng chặt.
" Triêu Nhan, con có bằng lòng cưới Lam Vong dù anh ấy có bệnh tật, có nghèo khổ hay không?"
"\*\*\*\*\* \*\*\*\*" Không cưới.
Vân Yến nghẹn họng, được lắm, cô mỉm cười nhìn lại Lam Vong, đáy mắt là một khoảng tĩnh lặng lạ thường.
"Tôi \- đồng \- ý."
Cha xứ nói to : "Bây giờ các con có thể hôn nhau." Mọi người trong lễ cưới nồng nhiệt vỗ tay cùng chung vui.
Vân Yến né sang một bên, tránh đi nụ hôn của Lam Vong, anh ta nhận ra được sự ghét bỏ trong mắt cô cũng không nói gì chỉ cười cho qua chuyện.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đêm tân hôn đến, cô làm gì? Hệ thống đây sẽ kể cho mọi người nghe nhé.
Vân Yến bình tĩnh ngồi trên giường, trên người đã sớm thay ra bộ váy bình thường.
"Triêu Nhan..." Lam Vong hơi say, hai tay mở to định ôm chầm lấy cô.
"Trước khi tân hôn, chúng ta cần nói chuyện một chút." Cô né ra một bên rồi lấy một tờ giấy cùng một cây bút đưa cho anh ta.
"A...!Được." Lam Vong ngu ngơ gật đầu, ánh mắt đầy mê luyến.
"Ký vào chỗ này."
"Xong rồi."
"Tốt lắm, ngủ đi." Cô thì thầm vào tai của anh ta, Lam Vong ngã ngửa ngủ thiếp đi.
Vân Yến mỉm cười, hệ thống bảo kết hôn nhưng cũng không cấm ly hôn mà, trên tay cô là tờ giấy lúc nãy cùng hai chữ ký đẹp đẽ, sắc nét.
"Cô phạm vi!" 000 tức đến tím người.
"Ngươi cũng không cấm thì sao có thể gọi là phạm vi?" Vân Yến bĩu môi.
"..." Aaaaaa, tại sao nó lại không nghĩ đến việc này nhỉ ?
"Vì ta quá thông minh." Cô nhai chocolate.
"..." Mệt mỏi, tôi muốn bãi công.
Vì vậy sáng sớm Lam Vong vừa tỉnh dậy đã nhận tin rằng mình đã ly hôn với cô.
Cả người Lam Vong run run, cô đồng ý kết hôn với anh rồi lại để anh ta một thân một mình tại giường tân hôn?
Lam Vong chua chát cười, thật không ngờ ngày kết hôn với cô cũng chính là ngày ly hôn, cô thích đùa giỡn với tình cảm của anh ta như vậy sao?
Triêu Nhan, tôi hận em.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tiểu hậu trường.
Lam Vong : Không chịu đâu, người ta mới kết hôn được một ngày đã bắt người ta ly hôn ༎ຶ‿༎ຶ
Tác giả : ...!
Vân Yến : Ha hả.
Hệ thống : Người anh em, tôi đã cố hết sức.
Tóc đỏ bí ẩn : Ta đây còn chưa kết hôn với cô ấy dù một phút, ngươi kêu la cái gì?