XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh cảm thấy cần phải hảo hảo tâm sự với Vương bát đản.

Cô chỉ xem hồ sơ đến quá đau đầu, quyết định ngủ một hồi.

Kết quả vừa mở mắt ra liền phát hiện vị trí hoàn cảnh của mình thay đổi.

Quá phận!

Vương bát đản rất lợi hại nha!

【 Cám ơn tiểu tỷ tỷ khích lệ. 】 Vương Giả ngượng ngùng lên tiếng.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh không lựa chọn tự sát.

Dù sao tự sát cũng không thể quay về được.

Có chút tức giận.

Giống như trò chơi vừa mở khóa, bị Vương bát đản khống chế vậy.

Cô chỉ có thể lựa chọn phục sinh...

Vương bát đản con chó điên này!

Sơ Tranh tỉnh táo lại, đánh giá vị trí của mình, là một căn phòng rất bình thường, nhìn từ vật phẩm và cách trang trí trong phòng, hẳn là phòng của con gái ở.

...

Ba mươi năm trước, trời giáng tiếng sấm trọn vẹn ba ngày ba đêm.

Sau ba ngày ba đêm, những yêu vật đã từng ngủ say, dồn dập thức tỉnh.

Chuyện đầu tiên sau khi yêu vật thức tỉnh, chính là triển khai trả thù tàn sát nhân loại.

Trong nhân loại, có một số người thức tỉnh được năng lực có thể chống lại yêu.

Trận chiến 30 năm trước, dẫn đến nhân loại và yêu đều tổn thất nặng nề, yêu lựa chọn ẩn mình đi, không tiếp tục phát động công kích.

Nguyên chủ Sơ Tranh, chính là một trong những yêu thức tỉnh kia.

Nhưng thời gian cô ấy thức tỉnh, thì đã là ba mươi năm sau.

Trong nhân loại có liên minh Liệp Yêu Sư, chuyên môn đối phó với những yêu ra tay với nhân loại.

Lúc nguyên chủ tỉnh lại, đúng lúc đụng trúng Liệp Yêu Sư.

Lúc ấy cô ấy còn không biết Liệp Yêu Sư là cái gì, chỉ biết nhân loại muốn gây bất lợi cho mình, nên giết chết hai người mới chạy thoát được.

Nhưng nguyên chủ cũng bị trọng thương.

Cô ấy bị một nhân loại tên là Lý Tiểu Ngư nhặt về.

Lý Tiểu Ngư muốn thu phục cô ấy cho mình sử dụng, nhưng nguyên chủ không chịu, Lý Tiểu Ngư liền nhốt cô ấy lại.

Lý Tiểu Ngư là loại nhân vật hung ác, dùng tất cả các biện pháp tra tấn nguyên chủ.

Cuối cùng nguyên chủ lựa chọn giả vờ thỏa hiệp, muốn tìm được cơ hội rồi giết chết Lý Tiểu Ngư.

Nhưng Lý Tiểu Ngư vẫn luôn đề phòng cô ấy, kế hoạch của nguyên chủ thất bại, bị Lý Tiểu Ngư bắt lấy, cuối cùng chết thảm.

Đáng thương nha.

Vừa thức tỉnh, còn chưa làm ra được một sự nghiệp lẫy lừng, thì đã bị người ta làm rơi đài mất.

Ô!

Quên nói, Lý Tiểu Ngư là một Liệp Yêu Sư.

Tuyến thời gian bây giờ, là sau khi nguyên chủ vừa giả vờ thỏa hiệp với Lý Tiểu Ngư.

Lý Tiểu Ngư từng phái nguyên chủ làm nhiệm vụ hai lần, nguyên chủ đều đã hoàn thành.

Lý Tiểu Ngư nhìn như tín nhiệm nguyên chủ, kì thực người ta một chút cũng không tin.

Cũng là người sói.

"Cốc cốc..."

Sơ Tranh nhìn về phía cửa phòng.

"Sơ Tranh, đại tiểu thư gọi cô đến thư phòng."

Bên ngoài có âm thanh truyền vào.

Sơ Tranh đáp một tiếng, người bên ngoài liền rời đi.

...

Thư phòng.

Một người phụ nữ khuôn mặt vũ mị ngồi trên bàn sách, bờ mông đè ép mấy tờ giấy, đôi chân thon dài trắng tuyết giao điệp, chiếc váy ôm sát người phác họa ra đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ.

Đây là một vưu vật.

Loại vưu vật mà bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ động tâm.

Trong thư phòng còn có một người đàn ông, y cung kính đứng ở bên cạnh, ánh mắt không rơi người Lý Tiểu Ngư: "Đại tiểu thư nhất định phải để cho cô ta đi?"

"Làm sao?" Giọng nói của Lý Tiểu Ngư cũng mang theo sự vũ mị câu nhân: "Anh lo lắng?"

Người đàn ông nói: "Dù sao cô ta... Đại tiểu thư, tôi cảm thấy tạm thời cô ta vẫn chưa thể tin dùng được."

Lý Tiểu Ngư: "Có tin được hay không không quan trọng, điều quan trọng chính là cô ta có hữu dụng hay không."

Người đàn ông không nói.

Bên ngoài đồng thời vang lên tiếng bước chân.

Nữ sinh mặc trang phục màu đen đơn giản từ bên ngoài tiến đến, bước đi không nhanh không chậm.

Mái tóc dài màu vàng óng hơi xoăn tùy ý xõa sau lưng, tóc dài tới bên hông, theo động tác của cô, dao động ra độ cong nhỏ bé.

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay, tinh xảo tựa như con búp bê trong tủ kính.

Đôi mắt vàng kim rực rỡ khảm nạm trong hốc mắt, lại thêm mấy phần kinh diễm và thần bí.

"Sơ Tranh." Lý Tiểu Ngư cười vẫy gọi cô: "Tới đây."

Sơ Tranh đứng yên ở cửa ra vào, không chút kiêng kỵ đánh giá Lý Tiểu Ngư.

Ôi.

Dáng dấp của Lý Tiểu Ngư này còn thật đẹp mắt nha!

Bị Sơ Tranh dùng ánh mắt như thế nhìn, đôi mắt đẹp của Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng nhíu lại: "Sao thế?"

Thần sắc của tiểu yêu này có chút gì đó là lạ, ánh mắt nhìn mình sao lại lạnh như thế?

Trước đó còn giả vờ giả vịt, bây giờ không thèm giả vờ nữa à?

Lý Tiểu Ngư vươn đầu lưỡi ra liếm môi đỏ một cái: "Ta biết cô không phục ta, hiện tại có một cơ hội, chỉ cần cô giúp ta hoàn thành, ta sẽ để cho cô đi, thế nào?"

Giữa hai đầu lông mày của nữ sinh tóc vàng đều là lãnh ý, dung nhan tinh xảo kia tựa hồ cũng nhiễm lên một tầng sương lạnh: "Ngươi lừa gạt quỷ à."

Nguyên chủ đều bị ngươi hại chết.

Ta tin ngươi cái quỷ.

Giọng điệu của Sơ Tranh quá băng lãnh, Lý Tiểu Ngư hơi nhíu mày, cô ta còn chưa lên tiếng, người đàn ông bên cạnh đã quát lớn một tiếng trước: "Sơ Tranh, cô nói chuyện với đại tiểu thư kiểu gì đấy?"

Sơ Tranh thật lòng đáp: "Đứng nói."

Nam nhân: "..."

Lý Tiểu Ngư không những không giận mà còn cười: "Sơ Tranh, cô đây là làm sao, đột nhiên có lực lượng, dám cùng ta khiêu chiến?"

Khiêu chiến thì không.

Nhưng đánh ngươi, ta sẽ.

Lý Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, cảm giác nguy cơ trong nháy mắt nổi lên, bắp thịt cả người căng cứng.

Nhưng cô ta không phán đoán được cỗ nguy hiểm này bắt đầu từ đâu.

Giống như bốn phương tám hướng đều có...

Rầm!!

Ầm ——

Thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn, cả người Lý Tiểu Ngư bay ra ngoài cửa sổ, váy tung bay trong không khí, mơ hồ có thể thấy được quần lót gợi cảm bên trong.

Người dáng dấp đẹp, mặc quần lót cũng đều không giống.

Nhưng mà...

Mặc cái này so với không mặc thì khác nhau ở điểm nào?

Lúc đánh nhau không sợ lộ hàng sao?

"Đại tiểu thư!"

Người đàn ông phi thân đi bắt Lý Tiểu Ngư.

Rõ ràng đã bắt được Lý Tiểu Ngư, nhưng trên cổ tay đột nhiên đau xót, một cỗ lực lượng không cách nào phản kháng kéo y ra ngoài, cảm giác mất trọng lượng đánh tới.

Sơ Tranh đi đến biên giới, cúi người nhìn xuống phía dưới.

Nơi này là lầu tám mươi mấy, chỗ cao nhất trong thành phố, phía dưới ánh đèn nê ông làm nổi bật toàn bộ thành thị đến vô cùng đẹp đẽ.

Lý Tiểu Ngư và người đàn ông kia bị treo ở giữa không trung, dập dờn theo gió.

Khi Sơ Tranh cúi người đi xem, một đạo công kích sắc bén, từ phía dưới đánh tới.

Sơ Tranh lập tức lui vào bên trong.

Thủy tinh chịu lực công kích, mẩu thủy tinh rào rào rơi xuống.

Ầm!

Cửa phòng bị người thô lỗ đá văng.

Đám người nối đuôi nhau mà vào, nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

"..."

Nhiều người như vậy đối phó với một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, thích hợp sao?

Sơ Tranh mặt không cảm xúc vuốt lại mái tóc vàng óng bị gió thổi loạn, thân thể nhảy lên, quả quyết tiêu sái nhảy vào hư không.

Lý Tiểu Ngư nhìn Sơ Tranh rơi xuống, ngay lập tức vung ra hai đạo công kích.

Sơ Tranh tuỳ tiện tránh khỏi hai đạo công kích kia, rơi xuống bên người Lý Tiểu Ngư, Lý Tiểu Ngư trông thấy rõ ràng thần sắc trên mặt cô, đó là một loại... Lạnh lùng mà Lý Tiểu Ngư không hình dung ra được.

"A!"

Lý Tiểu Ngư lần nữa rơi xuống, theo bản năng rít lên một tiếng.

Ngân quang dưới chân Sơ Tranh lấp lóe, tốc độ rơi xuống giảm bớt, cuối cùng vững vàng ngừng trong hư không.

Mà Lý Tiểu Ngư lần nữa đập xuống từ bên người cô, tính cả người đàn ông kia nữa.

Lý Tiểu Ngư vốn có thể làm chậm lại tốc độ rơi xuống, nhưng mà trên thân giống như có thứ gì đó đang đè ép.

Rầm ——

Bên tai lâm vào trong một mảnh tĩnh mịch.

Nơi ánh mắt cô ta có thể đụng tới, nữ sinh giẫm lên một đạo ngân quang, phía sau là trăng sáng treo cao, tóc dài phi dương, giống như tử thần đứng giữa hư không.

***

Vị diện này xưng hô sẽ có chút loạn, vì ta cảm thấy khác loài mà cứ tôi - cô thì không bá khí cho lắm.

Khó chịu cứ nói ~ω~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi