XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Sáng hôm sau, Viêm lão lại đúng giờ tới mang cháo cho Trầm Ngân.

Giống như thường ngày, y vẫn ngồi trên bàn gỗ, không nhanh không chậm, ưu nhã dùng cháo. Chỉ là, ngay khi Viêm lão chuẩn bị lui ra, chạy tới Vô Gian Điện hầu hạ bữa sáng cho Trầm Ô, thì Trầm Ngân lại hiếm khi chủ động mở lời với lão.

"Viêm Dự, ta có chuyện muốn nhờ ngươi." Rũ mi nhìn chằm chằm chén cháo loãng, gần như khuấy muỗng đều không đụng tới hạt gạo này, Trầm Ngân chỉ bình đạm nói tiếp :"Về phần có đồng ý hay không, đó là chuyện của ngươi."

Ngoái đầu nhìn Trầm Ngân, bước chân Viêm lão hơi khựng lại :"Công tử có chuyện gì, xin cứ nói đi. Chỉ cần giúp được, ta nhất định sẽ dùng hết sức để trợ giúp."

Mặc dù lão nói vậy, nhưng Trầm Ngân biết rõ, lòng trung thành của lão đối với Trầm Ô là tuyệt đối. Nếu y đưa ra yêu cầu quá phận, ảnh hưởng hoặc làm phật lòng Trầm Ô, lão chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nhưng may mắn rằng, y đã sớm liệu việc mà làm, sẽ không chạm tới giới hạn cuối cùng của lão...

"Ngươi có thể giúp ta liên hệ nữ nhân của Trầm Ô, tên là Uyển Dư gì gì đó được không?"

Không ngoài dự đoán của Trầm Ngân, nghe y yêu cầu muốn gặp Uyển Dư, Viêm lão cũng không có lập tức chấp nhận.

Bởi vì nàng ta là nữ nhân của Trầm Ô, không thể tùy tiện cùng nam nhân khác qua lại được.

Có điều, không để lão đắn đo quá lâu, Trầm Ngân liền đã cho lão một viên thuốc an thần :"Đừng lo, ta đối nữ nhân của người khác trước giờ đều không có hứng thú, đặc biệt là đồ mà Trầm Ô đã dùng qua."

"Chỉ vì ở đây không có huân hương, ta ngủ không ngon giấc, cho nên mới muốn gặp mặt nàng ta, lĩnh giáo một phen."

Thông qua nguyên tác 'Nghịch Mệnh', Trầm Ngân hiển nhiên cũng hiểu rõ thân phận của Uyển Dư.

Nàng là quan môn đệ tử của Dược Thánh - thần y đứng đầu thiên hạ. Một thân y thuật cùng pha chế hương liệu cũng là diễm danh lan xa, đã từng là một trong những nữ tử được người truy phủng nhất Tiên Ma lục.

Nhưng một lần đó, Dược Thánh lại vô tình đắc tội lão Ma vương. Bởi vì lão muốn ông giúp chế tạo thuốc trường sinh, nhưng lại bị ông cự tuyệt, hơn nữa còn mắng chửi lão si tâm vọng tưởng.

Thẹn quá hóa giận, lão Ma vương liền phái người truy sát Dược Thánh cùng Uyển Dư. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chính là Trầm Ô cứu được bọn họ.

Sau đó, lòng mang cảm kích, Dược Thánh liền thuận lý thành chương tác hợp cho hai người bọn họ, gấp không chờ kịp đem đồ đệ của mình bán ra ngoài.

Đối với loại tình tiết cũ rích này, Trầm Ngân cũng chả thèm cảm khái thêm gì nữa.

Trở lại với chuyện chính, sau khi nghe nguyên do Trầm Ngân nói, thái độ của Viêm lão mặc dù đã thoáng thả lỏng, nhưng vẫn chưa chịu thỏa hiệp ngay :"Nếu ngài thích hương liệu, ta có thể để người mua về cho ngài."

"Không..." Trầm Ngân lắc đầu cự tuyệt, thần sắc vô cùng cương liệt. Vẻ cảnh giác, đề phòng cũng xen lẫn trong từng câu chữ một :"Hương liệu của kẻ khác, ta không dám dùng."

"Chỉ có chính tay mình điều chế ra, ta mới yên tâm sử dụng được."

"Nói tới nói lui, ngươi rốt cuộc là có đồng ý để nữ nhân Uyển Dư đó đến dạy ta chế tạo hương liệu không?" Không muốn cùng lão dây dưa quá lâu, Trầm Ngân liền xụ mặt đạo :"Nếu không đồng ý, vậy cứ xem như ta chưa từng nói gì đi."

"Việc này ta không tự mình quyết định được. Nhưng ta sẽ giúp ngài đi xin chỉ thị của Vương thượng. Chỉ cần ngài ấy đồng ý, ta sẽ lập tức mời Uyển phi nương nương di giá tới đây."

------------------------------

Nghe Viêm lão bẩm báo lại thỉnh cầu của Trầm Ngân. Một bên đọc tấu chương, Trầm Ô ngay cả mắt cũng chả thèm nâng, liền đã phất tay :"Ngươi cứ mời Uyển phi tới nhà gỗ của y đi."

"Nhưng nhớ kỹ, thời thời khắc khắc phải đứng ở bên cạnh quan sát bọn họ. Không được để bọn họ cách nhau quá gần, có tiếp xúc da thịt, đụng chạm tay chân, có biết không?"

Mặc dù ưng thuận, nhưng Trầm Ô không nhanh không chậm bổ sung. Hắn vẫn còn chưa quên, ngày hôm đó ở Vạn Tiên Lâu, hai người bọn họ là thế nào liếc mắt đưa tình đâu.

Uyển Dư còn dám nhìn nam nhân khốn kiếp đó đến si ngốc...

Trong lòng không hiểu thấu lại có chút bực bội. Trầm Ô cũng không biết chính mình là đang ghen tức với ai, với điều gì,...

Lúc này, ở Hạnh Hoa Cung, sau khi được Viêm lão ngỏ lời mời, Uyển Dư liền đi thay y phục. Mang theo hoa tươi, cùng một số vật dụng dùng để điều chế hương liệu đi tới nhà gỗ của Trầm Ngân.

Giống với ấn tượng lần trước của Uyển Dư, hôm nay Trầm Ngân vẫn như cũ mặc một bộ huyền y đơn giản. Tóc dài buông xõa, thậm chí ngay cả trâm gỗ cũng chẳng thèm dùng.

Mặc dù không muốn, nhưng Uyển Dư vẫn phải thừa nhận, nam nhân này có một sức hút vô cùng đặc biệt.

Dung mạo không phải xuất sắc nhất, nhưng khí chất lại rất riêng biệt, tựa hoa phi hoa, như mỹ nhân từ trong tranh bước ra, có chút không chân thật.

Nhất là ánh mắt của y, khi nhìn về phía người khác, thường thường đều sẽ vô thức mang theo một cỗ hờ hững, cao ngạo. Là một loại tự tin cùng tự đại đến từ sâu trong linh hồn.

"Uyển Dư diện kiến Trầm công tử." Cũng không vì thân phận của đối phương mà lạnh nhạt, Uyển Dư vẫn nhu hòa khụy gối thi lễ.

Sau đó, nàng mới bắt đầu bày dụng cụ cùng thư tịch trong giỏ tre ra bàn gỗ. Ngồi vào đối diện Trầm Ngân, cùng y cách một cái bàn lớn. Bắt đầu giảng thuật phương pháp điều chế hương liệu cho y.

"Công tử trước hết phải đem cánh hoa giã nhuyễn, sau đó là đến bột ngọc trai, sáp ong,..."

Trầm Ngân vô cùng nghiêm túc lắng nghe, bắt đầu học theo chỉ dẫn của nàng. Thái độ bình thản, không nhìn ra một tia dị dạng nào.

Bởi vì từ đầu tới cuối, Viêm lão đều đứng ở bên cạnh, quan sát nhất cử nhất động của cả hai.

Đến tận khi mặt trời lên cao, sắp đến ngọ thiện, Uyển Dư mới xin phép cáo lui.

Trầm Ngân cũng không giữ nàng lại, mà còn giúp nàng thu dọn dụng cụ bỏ vào trong giỏ tre.

Chỉ là, nhân lúc Viêm lão lơ đễnh, từ trong ống tay áo của y lại rớt xuống một mảnh giấy nhỏ, bị nhét vào trong đống hoa hoa, cỏ cỏ này của nàng.

"Đa tạ."

Thấp giọng nói tạ, Trầm Ngân liền đem giỏ tre trả lại cho nàng, nhìn nàng chậm rãi li khai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi