XUYÊN SÁCH: CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHỎI HẮC HÓA

Edit: Mộc Tĩnh

Beta: Winnie

*********

Sáng ngày hôm sau, Khương Trà bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Bàn tay cô từ trong chăn ấm vươn ra tính cầm lấy chiếc điện thoại reo inh ỏi mà ném đi nhưng lại phát hiện ra đây là tiếng chuông đặc biệt cô đặt riêng cho người ấy.

Khương Trà nhanh chóng tỉnh táo một chút, giọng nói cất lên không tránh khỏi có chút uể oải khi vừa tỉnh giấc: "A lô!"

Tiêu Tự đang ngồi trước máy tính trong phòng đọc sách, anh đưa mắt liếc nhìn khung cửa sổ, ánh mắt trời chiếu chói chang muốn cháy cả đỉnh đầu. Nghe được giọng nói còn ngái ngủ của cô gái bên kia đầu dây, anh cười: "Bây giờ cũng sắp 12 giờ trưa rồi mà em vẫn chưa dậy à?"

Không đợi Khương Trà trả lời, anh giả vờ tiếc nuối mà nói tiếp: "Vốn dĩ muốn đưa người nào đó đi ăn cơm, vậy mà người ta còn chưa rời giường. Chắc anh chỉ có thể đi ăn một mình thôi."


"Khoan đã, em dậy ngay."

Tiếng sột soạt bên kia đầu dây vang lên, chắc do quần áo cọ sát vào nhau . Lúc này giọng nói của Khương Trà vang lên: "Anh đừng cúp máy, cho em ba phút rửa mặt nhé!"

Tiêu Tự cười đến khóe mắt đều cong, có bạn gái như vậy thật đáng yêu, thật sự làm cho người ta vui vẻ.

"Được rồi."

Khương Trà dùng tốc độ nhanh nhất mà trang điểm.

"Chờ anh, anh đến đón em."

"Vâng. Anh lái xe nhớ chú ý an toàn."

Khương Trà chớp chớp mắt, cười ngốc nghếch.

Tiêu Tự lên tiếng đáp lại, chờ Khương Trà cúp máy thì nhanh chóng lái xe đến nhà cô.

Lúc Khương Trà đi xuống lầu thấy nhà không có ai cả, cha mẹ cô đâu rồi?

Cô đi đến tủ lạnh lấy sữa thì thấy trên cửa tủ lạnh có dán một tờ giấy, trên đó đại khái có ghi là hôm qua lúc cha mẹ cô về nhà thì có đi ngang qua một khu vui chơi mới mở, hôm nay hai người họ sẽ dạo phố sẵn tiện sẽ ghé chơi nơi đó nên không về nhà, mặc kệ cô ở nhà ra sao.


Lúc Tiêu Tự đến, cô đưa anh xem tờ giấy với vẻ mặt vô cùng uỷ khuất.

Tiêu Tự cười ôn nhu, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói mấy lời đã an ủi được cô: "Không sao hết, chúng ta cũng bỏ lại bọn họ đi ăn cơm nha."

Nghe Tiêu Tự nói như vậy, Khương Trà cảm thấy không còn cái cảm giác bị rải cẩu lương mạnh mẽ như lúc nãy. Dọc đường đi cô nói cho Tiêu Tự nghe về đôi cha mẹ không có lương tâm ngày ngày phát cẩu lương cho cô ăn như thế nào, Tiêu Tự ở bên cạnh cười, thỉnh thoảng sẽ nói một câu bày tỏ ý kiến, ví dụ như: "Không sao, sau này chúng ta có con cũng sẽ làm như vậy với đứa bé."

Khương Trà thẹn thùng che mặt.

_______________________

"A Tự, anh nói xem cha em bận rộn như vậy thì tại sao vẫn có thời gian đưa mẹ em đi chơi vậy?"

Phía trước kẹt xe, Tiêu Tự nghiêng đầu nhìn Khương Trà, tay nhẹ nhàng vuốt đầu cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Chỉ cần thích một người, dù có bận rộn đến đâu thì vẫn có thể cùng cô ấy dạo phố, làm mọi chuyện mà chỉ cần cô ấy thích là được."


Tiêu Tự ngẩn ngơ nhớ lại khoảng thời gian kiếp trước, tất cả đều cho rằng hắn là người cao cao tại thượng (*), có ai biết hắn cô độc thế nào, cái loại cô độc này ngày càng lớn dần, cảm giác lúc ấy khiến hắn điên cuồng.

(*) Cao cao tại thượng: cao cao ở phía trên, chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế.

Khương Trà thấy anh thất thần, thật cẩn thận rướn người qua, hôn một cái ở bên má anh, chờ Tiêu Tự phục hồi tinh thần nhìn cô, cô nháy mắt tỏ vẻ vô tội.

Tiêu Tự nhéo nhéo hai má cô, cảm giác thật tốt.

Xe dừng lại ở một nhà hàng sang trọng, đưa xe cho bảo vệ để lái vào bãi đậu xe, Tiêu Tự nắm tay Khương Trà đi vào nhà hàng.

Sau này Khương Trà hồi tưởng lại lúc này vẫn cảm thấy duyên phận thật sự kì diệu. Cô và anh vừa mới trò chuyện về cha mẹ Khương thì lúc vào nhà hàng liền thấy bọn họ.
Hai người cũng tới ăn cơm, mẹ Khương thì đưa lưng về phía bọn họ, cha Khương lại có cảm giác quen thuộc nên quay lưng nhìn lại. Vậy là sáu mắt nhìn nhau, Khương Trà cùng cha Khương tiến hành trao đổi ánh mắt, trước khi đi ông còn liếc mắt hung dữ trừng Tiêu Tự một cái.

Tiêu Tự một chút cũng không cảm thấy lúng túng khi đối mặt với cha vợ tương lai mà còn nở một nụ cười, cha Khương tức giận tới nỗi suýt chút nữa đau tim.

Nhìn bọn họ giao đấu với nhau, Khương Trà che mặt, xong rồi xong rồi, cô khổ quá mà.

Đi vào trong phòng ngồi xuống, Tiêu Tự còn giả vờ thuần lương* hỏi cô: "Trà Trà, có phải cha em không thích anh phải không?"

(*) Thuần lương: thuần hậu, lương thiện.

Khương Trà trong lòng nghĩ, có ai đó đoạt con gái của ông còn đối với ông khiêu khích cười, ông lập tức có thể lấy ra chiếc đao lớn mà chém người ta nha.
Nhưng Khương Trà còn phải dỗ dành bạn trai của mình, cô nói: "Xem như từ xưa đến nay cha vợ đều xem con rể không vừa mắt đi." Ý tứ quả thật là nhìn anh không vừa mắt, nhưng đây là vấn đều nan giải từ ngàn đời, vấn đề cũng không lớn.

"Nếu anh và cha em đều đồng thời rơi xuống nước, Trà Trà sẽ cứu ai?"

"Anh, dù sao mẹ em cũng sẽ đi cứu cha em."

Tiêu Tự vừa lòng, lại phát hiện xưng hô Trà Trà thật dễ gọi, vì thế mở miệng hay ngậm miệng đều là Trà Trà.

Ăn cơm được một nửa thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Trà đi ra mở cửa, liền nhìn thấy gương mặt đen xì của cha Khương đứng ở cửa.

"Cha." Khương Trà nhỏ giọng kêu, không hiểu sao có chút chột dạ, đột nhiên phản ứng lại chính mình đã trưởng thành có thể nói chuyện yêu đương, đang định khí phách một phen thì chợt nghe Tiêu Tự hướng về phía ông hô một tiếng "cha". Khuôn mặt cha Khương đen xì, liếc nhìn Khương Trà một cái, nói: "Mẹ con ở phòng 306, con đi lên cùng mẹ tán gẫu một lát, đừng nói là đi cùng bạn trai."
Khương Trà theo bản năng nhìn thoáng qua Tiêu Tự, anh hướng cô nhẹ gật đầu, ý bảo chính mình có thể ứng phó được. Khương Trà mới nhẹ nhàng bước đi ra ngoài, đi tới cửa còn không yên tâm giữ chặt cha Khương, để ông không làm khó Tiêu Tự.

Vì thế ông càng tức giận, không kiên nhẫn mà xua tay, ầm một tiếng đóng cửa nhốt Khương Trà ở ngoài.

Khương Trà để lỗ tai dán lên cửa, phát hiện cách âm ở đây thật sự tốt, chỉ có thể lưu luyến đi lên phòng 306.

Trong phòng

Cha Khương nở một nụ cười thương mại*: "Phó tổng Tiêu vẫn khoẻ chứ?"

(*) Nụ cười thương mại: cười xã giao, đầy gượng ép.

Tiêu Tự cũng không có tiếp lời, giúp Khương phụ kéo ghế, như cũ cười: "Cha, mời ngồi."

Cha Khương tức giận, cũng không kéo dài thời gian mà ngồi xuồng liền, nói: "Tôi cho rằng phó tổng Tiêu với con gái nhà tôi không thích hợp. Con bé tương đối ngốc, chỉ sợ khi gặp chuyện nó sẽ là người bị thiệt."
Dừng một chút lại nói: "Chúng tôi chỉ có một đứa con gái, cũng không cầu nó tìm được người giàu có, chỉ mong nó được vui vẻ hạnh phúc cũng khiến chúng tôi yên tâm."

Tiêu Tự đối mặt với lời nói của ông, ý cười trên mặt đã giảm không ít.

Chờ cha Khương nói xong, Tiêu Tự nghiêm túc nhìn ông, khí chất của anh khiến cho người lăn lộn trên thương trường nhiều năm như ông cũng có chút bí bách.

Tiêu Tự thu lại khí thế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mở miệng: "Tôi lại thấy chúng tôi là một cặp trời sinh. Cô ấy không bài xích tôi. Nếu có ai lợi dụng cô ấy để phóng hoả gϊếŧ người, tôi nhất định không bỏ qua."

Anh xoa xoa thái dương: "Chỉ cần cô ấy vui vẻ, mạng của tôi đều có thể cho cô ấy, không ai có thể nói chúng tôi không thích hợp, ngoại trừ chính cô ấy."

Tiêu Tự không có nói, nếu Khương Trà cảm thấy bọn họ không thích hợp, hắn cũng sẽ không buông tay, cùng lắm thì đánh gãy hai chân của cô, vĩnh viễn nhốt cô ở bên cạnh. Cho dù cô có hận anh cũng không sao, chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh anh.
___________

Đoạn đối thoại nhỏ:

Khương Trà: Chân đột nhiên có chút đau.

Tiêu Tự: Tại sao Trà Trà muốn chạy?

Khương Trà: Em.....

Tiêu Tự: Trà Trà phải ngoan, nếu không tôi đánh gãy chân em.

Khương Trà (gật đầu lia lịa): Em... em sẽ ngoan, sẽ không đi đâu cả, chỉ ngồi bên cạnh anh cả ngày, sẽ không chọc tức anh.

Hết chương 10.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi