XUYÊN SÁCH: NAM CHÍNH BỆNH KIỀU HẮC HÓA

Mặt Diệp Dung xoát một cái liền đỏ bừng, đầu càng cúi càng thấp, lắp bắp, "Không, không phải.."

Tô Mộng Mộng nhìn người cúi đầu sắp đụng đến ngực, chỉ có thể thấy được đỉnh đầu, tâm tư đùa giỡn nổi lên, lập tức bày ra biểu tình thương tâm "Xem ra là do ta lớn lên quá khó coi, sư đệ cũng không muốn nhìn ta."

Diệp Dung vội vàng ngẩng đầu lên, "Không, không có, sư tỷ rất đẹp."

Đặc biệt là hôm nay, phá lệ đẹp, khác hẳn với trước kia, liền, giống như..

"Sư tỷ, sư tỷ giống như đúc với tiên nữ trong miêu tả của mọi người.."

"Ha ha.." Tô Mộng Mộng cười đến không khép được miệng, cười lớn đến mức Diệp Dung phải nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin, mới vội vàng ngậm miệng.

Lập tức lấy lại dáng vẻ uyển chuyển, đoan trang, lấy tay che miệng cười nhẹ, giống như người lúc nãy ngoác miệng cười lớn không phải nàng, "Ha hả.."

"Thật không?"

"Thật, thật sự.."

Tô Mộng Mộng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như biết nói.

Nguyên chủ tuy rằng tính cách rất tệ nhưng bù lại ngoại hình cực kỳ xuất sắc, đôi mày thon dài như họa, mắt hạnh lập loè như sao, da trắng như tuyết, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng đều mỹ lệ động lòng người, giống như không dính khỏi lửa nhân gian, an tĩnh uyển chuyển, giống một đóa hoa xuất thủy phù dung, không dính bụi trần..

"Nhưng mà, sư tỷ, tỷ thật sự đã buông bỏ sao?" Diệp Dung trong lòng vẫn có chút lo lắng, dù sao trước kia sư tỷ cũng dây dưa theo đuổi Chu Khôn lâu như vậy, mọi người đều biết quyết tâm của nàng..

Chỉ cần là người trong môn phái mỗi lần hỏi đến đều lắc đầu, không dám khuyên can..

Gương mặt Tô Mộng Mộng lộ vẻ trào phúng, tràn ngập khinh thường, "Hắn cùng Thẩm Kiều Kiều đã đối xử với tỷ như vậy, đệ còn hy vọng tỷ tiếp tục dây dưa với hắn sao?"

Cái tên Chu cái gì Khôn kia, chỉ có mỗi cái túi da, cả người lúc nào cũng tỏa ra tao vị!

Không một phút nào ngưng diễn nét thư sinh tuấn lãng..

Giả vờ ưu thương, còn tự cảm thấy mình tuấn tú! Toàn thân đầy dầu mỡ, nghĩ đến cũng khiến nàng khó chịu muốn nôn!

Ghê tởm!

"Không phải, không phải, sư tỷ như bây giờ Diệp Dung đương nhiên rất cao hứng," hắn kỳ thật cũng không thích Chu Khôn sư huynh, tuy rằng hắn ta là sư huynh, hắn thân là sư đệ không được suy nghĩ như vậy, nhưng..

Diệp Dung nhìn sư tỷ hiện giờ, gương mặt biểu lộ ngượng ngùng, dù sao hắn cũng còn nhỏ, chuyện tình cảm không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng nhìn ra sư tỷ cũng có chút thương tâm, khổ sở.

"Sư tỷ về sau nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, có thể xứng đôi với sư tỷ, trở thành hiệp lữ của sư tỷ."

"Sau này nếu Chu Khôn cùng Thẩm Kiều Kiều lại đến trước mặt sư tỷ, giống như trước kia lừa gạt với khi dễ tỷ, sư tỷ nhất định phải nói cho Diệp Dung;"

Nói đến đây, ánh mắt hắn kiên định, giống như đã hạ quyết tâm, "Diệp Dung nhất định phải đánh bọn họ, bảo vệ sư tỷ!"

"Ha ha.."

Tô Mộng Mộng cười cười đứng lên, đem mèo trong ngực cho Diệp Dung, nhéo nhéo mặt hắn, bóng loáng tinh tế, "Tiểu Diệp Dung, đệ thật đáng yêu!"

Hắn thật sự nghĩ Chu Khôn đem yếm cho nàng nhìn sao, thật ra không phải, là nguyên chủ lấy trộm yếm của Thẩm Kiều Kiều, muốn mang nó đưa cho các nam đệ tử trong tông môn, nhưng đánh bậy đánh bạ như thế nào lại vào tay của Chu Khôn.

Lúc Chu Khôn nhặt được cái yếm của Thẩm Kiều Kiều thấy góc trái có thêu tên của nàng ta cao hứng đến phát rồ, vội vàng giấu đi, việc này làm cho nguyên chủ tức giận mấy ngày liền!

Hiện tại nghĩ lại biểu tình của Thẩm Kiều Kiều hôm nay, nàng cũng hả giận thay nguyên chủ!

Nhưng mà không ngờ tiểu sư đệ Diệp Dung này của nàng vậy mà tin tưởng nàng vô điều kiện, trước kia nguyên chủ đối xử hắn như vậy mà bây giờ hắn còn đứng ra muốn bảo vệ nàng. Thật đáng yêu!

Lời editor: Đọc tại trang chính chủ truyenwiki1.com và dembuon là đang ủng hộ editor

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi