XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mục Trích đánh chết cũng không nghĩ đến ngay cả lúc này sư tôn hắn vẫn còn không quên việc giải trừ Đạo Lữ Khế kia, lập tức bị nghẹn.

Thẩm Cố Dung rốt cuộc cũng nắm chặt được cơ hội, thở hồng hộc suy nghĩ: [ Giải khế rồi nhanh chóng lập lại khế. Giải khế rồi sư tôn sẽ hả giận! ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích do dự hồi lâu, mới chịu đựng khuất nhục mà dùng tới chiêu Thẩm Cố Dung khó chống đỡ được nhất.

Khóc.

Tâm trí Mục Trích từ nhỏ đã chín chắn trưởng thành, rèn luyện bên ngoài nhiều năm như vậy càng không ngán loại khổ nào, nhiều lần tính mạng bị đe dọa cũng không biết khóc là gì.

Nhưng khi đối diện với vẻ mặt lấp kín bốn chữ 'Mau giải khế ước' của Thẩm Cố Dung, Mục Trích không còn cách nào, đành phải dùng lại trò cũ.

Mục Trích sợ hãi ngẩng đầu, khóe mắt còn dư lại chút cảm xúc lúc vừa rồi ửng đỏ đầy chua xót, giọng nói hắn hơi khàn khàn, còn cố ý khiến âm cuối của mình trở nên run rẩy.

"Sư tôn, Mục Trích biết sai rồi."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung: "!!!"

Từ khi Mục Trích còn nhỏ Thẩm Cố Dung đã không chống đỡ được biểu cảm đáng thương hề hề cầu vuốt ve này của hắn. Sau khi Mục Trích lớn lên, khí thế nghiêm nghị, đã trở thành một nam nhân thành thục, nhưng khi hắn lần nữa để lộ biểu cảm như bị vứt bỏ lúc còn nhỏ, Thẩm Cố Dung đột nhiên cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó nhẹ va vào.

Không giống nai con, ngược lại như chiếc đuôi Giao Long hung hăng đập lên ngực y một cái.

Thẩm Cố Dung che ngực: [ Ôi oa. Ta không chịu nổi. ]

[ Đứa nhỏ này lớn như vậy rồi sao vẫn còn làm nũng thế? ]

Hơn nữa từ biểu cảm, lời nói đến giọng điệu đều chọc trúng trái tim Thẩm Cố Dung, hận không thể cho hắn một cái ôm dịu dàng.

Có điều Đạo Lữ Khế đã trở thành cọng rơm cuối cùng giữ chặt lý trí y, Thẩm Cố Dung hít một hơi thật sâu, giữ vững sự bình tĩnh của mình.

"Dài dòng vô ích, giải khế ước."

[ Bớt dài dòng, sau khi giải xong ngươi hãy làm nũng tiếp. Ta có thể cho ngươi kết ngược trở lại. ]

Mục Trích cũng không muốn Đạo Lữ Khế từ trên trời rơi xuống bị đổi thành Đệ Tử Khế, hắn tựa như thú nhỏ bị vứt bỏ, không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: "Sư tôn, ngài không cần ta sao?"

Thẩm Cố Dung [ Ôi oa ], càng không chịu nổi.

Y gian nan giữ vững bình tĩnh trước sự 'oanh tạc điên cuồng' của Mục Trích, hữu khí vô lực nói:

"Ngươi... ngươi không phải lại muốn khóc chứ?"

Mục cô nương không hé răng, dùng khóe mắt đỏ bừng thay thế câu trả lời.

Nếu khóc có thể khiến Thẩm Cố Dung đánh mất ý nghĩ này, hắn có thể khóc ngập Bí cảnh Cô Hồng.

Quả thực không biết xấu hổ.

Thẩm Cố Dung che ngực, cảm thấy hơi thở của mình sắp thoi thóp, rất nhanh y liền bị luân hãm dưới thế công của Mục cô nương đáng thương.

[ Kết sai khế ước vốn dĩ không phải do hắn. Vì sao phải giày vò đứa nhỏ người ta như vậy? ]

[ Chính ngươi đoạt xá, người ta không thèm để ý coi ngươi như sư tôn mà đối đãi, mà ngươi còn muốn người ta giải khế. Ngươi vẫn là con người sao? ]

[ Thôi thôi, vẫn nên để lần sau nói tiếp, lại đổi biện pháp khác. Nếu thật sự không được nữa thì đơn giản trực tiếp ngả bài với hắn là được rồi. ]

Dù sao chuyện mất mặt của mình bị Mục Trích chứng kiến lần nào cũng không kém lần này.

Mục Trích: "......"

Mục Trích nghe sư tôn tự trấn an xong, cuối cùng cũng đánh mất dự định muốn giải khế ước ngay bây giờ, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Cố Dung đầy mặt xấu hổ nói: "Khụ, ngươi...... ngươi đừng khóc, không giải khế ước là được."

Mục Trích nói: "Đa tạ sư tôn."

Thẩm Cố Dung xấu hổ đến không chịu được, nhìn xung quanh cả buổi, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hiện tại có phải ngươi vẫn chưa có tự đúng không?"

(Tự: là tên đặt dựa vào tên vốn có, phổ biến thời xưa)

Mục Trích thoáng sửng sốt, mới gật đầu.

Khi hắn cập quan năm hai mươi tuổi chưa kịp về Ly Nhân Phong, vốn dĩ định sau khi ra khỏi Bí cảnh Cô Hồng liền trở về một chuyến, không nghĩ tới ngược lại tình cờ gặp được sư tôn.

Thẩm Cố Dung nói: "Ta lấy tự cho ngươi nhé? Gọi là Thần Chi (茞之), ngươi cảm thấy thế nào?"

Nguyên Thần Lễ Lan, thật sự là một cái tên hay.

(Nguyên Thần Lễ Lan 沅茞澧兰: được ví với nhân phẩm cao khiết hoặc những điều cao thượng.)

Mục Trích gật đầu: "Đa tạ sư tôn."

Hắn hơi do dự, mới nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa biết tên sư tôn."

"Ta à." Thẩm Cố Dung thấy Mục Trích thật sự không thèm để ý đến chuyện y đoạt xá, cũng không giữ giá cho Thẩm Phụng Tuyết nữa, thuận miệng nói: "Thẩm Cố Dung, ta tới đây lúc chưa cập quan, cho nên vẫn chưa lấy tự."

Mục Trích gật đầu, còn chưa cập quan, lúc đó sư tôn hắn mới chỉ là một đứa nhỏ, khó trách hành động lời nói lại hoan thoát đường hoàng như thế.

Thẩm Cố Dung lại suy nghĩ: [ Có điều tiên sinh nói sẽ tự mình lấy tự cho ta, chắc chắn cũng là một cái tên hay. ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích nắm chặt tay, lại là tiên sinh.

Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh kia rốt cuộc là ai?

Nếu là người quen của Thẩm Cố Dung trước khi đoạt xá, vậy có phải hắn sẽ vĩnh viễn không có biện pháp nào gặp mặt một lần tiên sinh mà sư tôn vẫn luôn nhớ thương sao?

Mục Trích bực bội lạ thường.

Có vẻ biết Thẩm Cố Dung sẽ không nói dối hắn, Mục Trích lại do dự thêm một lúc, mới thử hỏi: "Sư tôn, trước kia ngài từng nhắc đến tiên sinh... đó là người phương nào?"

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, suýt nữa cho rằng vừa rồi mình buột miệng thốt ra câu kia, nhưng thấy Mục Trích không hỏi gì khác, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: [ Là tiên sinh tư thục dạy ta đọc sách từ nhỏ. ]

Khi y nói hai về tiên sinh, trong mắt có chút hoài niệm.

Mục Trích nhìn kỹ, phát hiện thái độ kia không giống ái mộ hay nỗi niềm ái muội khác như hắn nghĩ.

Mục Trích vẫn không yên tâm, truy hỏi: "Sư tôn thích tiên sinh kia sao?"

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do, kỳ quái nói: "Thích chứ."

Mục Trích hít hà một hơi, nhưng rất nhanh liền phát hiện 'thích' như lời Thẩm Cố Dung không phải vọng tâm ái mộ như hắn suy nghĩ, lại hỏi: "Ngài coi hắn là gì?"

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên cho Mục Trích một ánh mắt ranh mãnh: "Lớn lên đẹp, tính tình tốt, sẽ cho ta vẽ hắn."

Mục Trích: "......"

"Có điều hắn luôn phạt ta chép sách." Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm một câu: [ Ta rất không thích. ]

Mục Trích vội vàng tự tiến cử: "Sư tôn, ta...... ta lớn lên cũng đẹp, tính tình cũng tốt, ngài cũng có thể vẽ ta, hơn nữa ngài còn có thể phạt ta chép sách."

Ta chép sách nhanh hơn.

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới dở khóc dở cười nói: "Ngươi đang giở thói xấu gì đây? Vì sao phải so sánh mình với người khác?"

Mục Trích gục đầu xuống, nói: "Sư tôn, ngài nói thích hắn."

Thẩm Cố Dung bị vạch trần thân phận, cũng không ngụy trang trước mặt Mục Trích nữa, càng ngày càng thả bay chính mình, thuận miệng nói: "Người ta thích rất nhiều, thuyết thư dưới cầu vượt thành của chúng ta, hồ lô ngào đường, xiếc khỉ,... ta đều thích."

Mục Trích: "......"

Quả nhiên, 'thích' của sư tôn hắn với tiên sinh kia chỉ đơn thuần là cảm thấy chơi vui!

Mục Trích lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không hề rối bời vì chuyện tiên sinh nữa.

Hắn cảm thấy bản thân không thể trông gà hóa cuốc như vậy, không phải tất cả mọi người đều thích nam nhân giống hắn.

Mục Trích an ủi xong bản thân, liền nghe thấy Thẩm Cố Dung nói trong lòng: [ Nhưng mà thích tiên sinh nhiều hơn chút. ]

Mục Trích vừa mới an ủi bản thân không được trông gà hóa cuốc suýt nữa bùng nổ.

Quả nhiên, lòng ghen ghét của nhân loại không phải thứ có thể khống chế một cách dễ dàng.

Mục Trích lạnh mặt, lại hỏi trắng ra: "Vậy sư tôn thích ta không?"

Thẩm Cố Dung nói: "Không phải ngươi đang hỏi câu vô nghĩa đấy chứ?"

[ Không thích ngươi thì sư tôn có thể quan tâm ngươi như vậy sao? Nếu đổi thành Ngu Tinh Hà dám mạo phạm ta như vậy, sư tôn đã sớm đá hắn vào trong hồ cho bình tĩnh lại rồi. ]

Bị lấy ra so sánh với Ngu Tinh Hà, Mục Trích hoàn toàn không cảm thấy may mắn, hắn lại truy hỏi: "Vậy so với tiên sinh kia thì sao?"

Thẩm Cố Dung quả nhiên bị hỏi đến không tài nào hiểu nổi: "Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?"

[ Bớt hỏi vấn đề kỳ quái đi, ta muốn giải khế ước với ngươi đấy. ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích lập tức không hé răng.

Thẩm Cố Dung thấy hắn an phận, mới hỏi: "Lấy được cơ duyên rồi?"

Mục Trích gật đầu, không chút đề phòng nâng cơ duyên tới trước mặt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nói: "Vậy sao ngươi không dùng?"

Mục Trích lắc đầu: "Tạm thời không thể dùng."

Nếu hắn đột phá Đại Thừa Kỳ chắc chắn sẽ dẫn tới chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn, càng không thể chia ra tinh lực đi bảo vệ Thẩm Cố Dung, chỉ có thể trở lại Ly Nhân Phong rồi nói sau.

Thẩm Cố Dung biết hắn là người có chủ ý, cũng không can thiệp vào chuyện của hắn, nói: "Được, chúng ta tới nơi khác xem thử."

Mục Trích gật đầu thưa vâng.

Cây mặt người bên cạnh thất vọng nói: "Ơ? Vậy là đi sao?"

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừ, ngươi tự chơi đi."

Cây mặt người có chút khổ sở, nhưng cũng rất hiểu lòng người, nó lại duỗi một dây leo ra, đưa một chùm trái cây cho Thẩm Cố Dung, nói: "Cho ngươi nha."

Thẩm Cố Dung tò mò hỏii: "Đây là cái gì?"

"Trái cây có thể dung hợp tâm ma."

"Tâm ma?" Thẩm Cố Dung nói: "Ta không có tâm ma."

Cây mặt người nói: "Ngươi có."

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do, nhưng trước ý tốt của nó vẫn nhận lấy, nói: "Đa tạ ngươi."

Cây mặt người vui vẻ, lại bắt đầu lúc ẩn lúc hiện: "Không vấn đề gì, ngần ấy năm nay vẫn luôn tới tìm ta chơi, ngươi là người thứ nhất."

Thẩm Cố Dung sửng sốt, lúc này mới hiểu ra hảo cảm vô duyên vô cớ tới của cây mặt người với y là từ đâu ra, hóa ra là lúc trước Thẩm Phụng Tuyết thường xuyên tới tìm cây mặt người chơi.

Y cười, nói: "Lần sau ta lại tới tìm ngươi."

Cây mặt người gật đầu như giã tỏi, lá cây trên đầu rụng đến sắp trọc: "Được nha được nha."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới rời đi.

Mục Trích ở bên cạnh hơi chua lè, cảm thấy sư tôn nhà mình dường như rất thích những đồ vật hiếm lạ kỳ quái đó.

Hai người áp chế tu vi, lại tìm cơ duyên ở một nơi khác, nhưng không biết vì sao vận khí của Thẩm Cố Dung cực kỳ kém, mặc kệ dùng tu vi Kim Đan Kỳ giết vô số hung thú thì ngay cả sợi lông của cơ duyên cũng không thấy lấy một cái.

Cuối cùng y mệt lả, hoàn toàn từ bỏ.

Hơn nữa tìm được cơ duyên về nhà hay không cũng không còn quan trọng, Thẩm Phụng Tuyết đã cho y một chùm sáng, chỉ cần bóp nát là có thể về nhà.

Chẳng qua.....

Thẩm Cố Dung nhìn Mục Trích vẫn luôn đi trước dẫn đường cho mình, không biết vì sao đột nhiên có chút chần chừ.

Rõ ràng điều y muốn nhất những năm gần đây chính là về nhà, lúc này cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, y lại do dự.

Bước chân Thẩm Cố Dung khựng lại, đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Mục Trích nghi hoặc: "Sư tôn, sao vậy?"

Thẩm Cố Dung vuốt ngực, lẩm bẩm: [ Ta vậy mà luyến tiếc Mục Trích. ]

Mục Trích: "?"

Mục Trích chợt mừng như điên, đang muốn xông tới dò hỏi, liền nghe thấy Thẩm Cố Dung tiếp tục nói: [ Đây chẳng lẽ chính là... tình thương của cha như núi? ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích suýt nữa lảo đảo một cái ngã gục trên mặt đất.

Thẩm lão phụ thân thấy thế vội nói: "Sao ngã rồi? Ngã đau không? Tới đây, cha... sư tôn nhìn xem."

Mục Trích: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi