XUYÊN THÀNH NHÂN VẬT QUẦN CHÚNG


Thiệu An tranh thủ mò mẫm xung quanh nhằm tìm ra chìa khóa được chương trình giấu ở trong này, tới một ngã rẽ Thiệu An không biết nên đi vào con đường nào, cậu hẳn là không nên đi cùng Thẩm Lạc nữa, nếu không sẽ rất khó giành chiến thắng.
Thẩm Lạc đi thẳng vào một đường rồi quay đầu hỏi " Anh không đi sao?".
Thiệu An lấy cớ nói " Cậu cứ đi đi, tôi đi đường bên này", phải tách nhau ra cậu mới có thể dễ dàng tìm kiếm chìa khóa hơn.
" Vậy thôi tôi đi trước đây!" Thẩm Lạc nói xong liền biến mất trong con đường tối om.

Thiệu An cũng không sợ ma, cậu liều mình đi lại tìm kiếm một hồi vẫn không tìm thấy, qua thêm 10 phút toát hết mồ hôi cũng không tài nào tìm ra chìa khóa.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng thông báo " Có người chơi đã giành chiến thắng!".


Thiệu An bặm môi không phục từ bỏ việc tìm kiếm mà đi về phía cửa sau của nhà ma.
Thẩm Lạc đắc ý cười xoay xoay hai cái chìa khóa trên ngón tay, Thiệu An không tin được với thời gian ngắn như vậy, hơn nữa nửa chặng đường là hai người cùng đi, làm thế nào mà Thẩm Lạc lại có thể dễ dàng tìm thấy chìa khóa như vậy cơ chứ " Cậu làm sao tìm được chúng vậy?".
Thẩm Lạc trong giọng nói có ý trêu chọc " Bởi vì tôi cao hơn tất cả nhân viên đạo cụ".
Thiệu An nghe xong vẫn không hiểu ý của Thẩm Lạc muốn nói là gì, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu Thẩm Lạc lại nói tiếp " Bọn họ giấu đồ ở trên cao, nhưng lại đủ cao ở ngay tầm mắt của tôi, cho nên là như vậy đó".
Thiệu An đứng tới vai Thẩm Lạc, cậu bất bình phồng má kháng nghị, đây rõ ràng bug.

Thẩm Lạc xoa đầu cậu " Ai bảo anh lùn như vậy!".
Thiệu An cho cậu ta một nụ cười thân thiện như muốn chém người " Trò này cậu ăn may thôi, nếu hôm nay tôi mà thua thì tôi sẽ gọi cậu là ba tôi".
" Ồ! Được đấy" Thẩm Lạc cảm thán.

Người xem cũng điên cuồng bình luận hóng xem kết quả cuối cùng của ngày hôm nay ai sẽ giành chiến thắng.

Bọn họ cũng thắc mắc cách nói chuyện của Thẩm Lạc và Thiệu An hình như hơi có gì đó không đúng nhưng mọi người đều cho rằng đó là hiệu ứng chương trình dùng để thu hút người xem nên cũng không để ý nhiều, dù sao chuyện như vậy bọn họ gặp nhiều rồi, không có chương trình nào mà không tạo chiêu trò cả.
Mấy trò chơi tiếp theo như vừa chơi tàu lượn siêu tốc vừa học thuộc một bài vè, vượt chướng ngại vật ở hồ bơi hay tập lướt sóng trên hồ tạo sóng Thiệu An đều thua thảm bại, một đồng xu cậu cũng không nhận được, không hiểu sao Thẩm Lạc tự dưng bị cái gì mà chơi vô cùng hăng máu, một chút cũng không chịu nhường khiến Thiệu An vô cùng không phục.
Cuối cùng là trò đấu vật, hai người có thể giành được đồng xu ở trên người đối phương, Thiệu An nhìn thể hình hai người khác biệt, đây rõ ràng là trò chơi đặt ra cho Thẩm Lạc thắng chứ còn gì nữa, nhưng cậu không bỏ cuộc, chỉ cần lấy được đồng xu trên người Thẩm Lạc thì vẫn có cơ hội chiến thắng chung cuộc.

Hai người đi tới bãi tắm bùn khoáng, nơi này vô cùng khó di chuyển, hai người đứng đối diện nhau, Thiệu An vén tay áo chuẩn bị chiến lược, Thẩm Lạc thì nhàn nhã hơn nhiều.
Tiếng chuông bắt đầu vang lên, Thiệu An chủ động tấn công ôm lấy cánh tay của Thẩm Lạc, cậu không có một động xu nào, căn bản không cần lo bị mất nên cũng không hề sợ.
Nào ngờ Thẩm Lạc chỉ làm một động tác vật đã khiến Thiệu An nằm bẹp dí trên bãi bùn, cậu ta thậm chí còn dùng chân tay ôm chặt lấy người cậu không cho cử động, cơ thể hai người hoàn toàn tiếp xúc với nhau, Thiệu An cố gắng vùng vậy nhưng không tài nào thoát ra được, cậu mệt mỏi phát ra những tiếng thở dồn dập.
Người xem nhìn cảnh này mà mặt đỏ tim đập, nếu như che mắt lại chỉ dùng thính giác để nghe có khi bọn họ sẽ tưởng tượng ra hai người này đang làm gì mờ ám nữa đó.
Thiệu An hoàn toàn bị khóa chặt lại, cả người dính sát vào Thẩm Lạc, hai người cứ giằng co như vậy suốt 5 phút thì cuộc thi đấu kết thúc.
Thiệu An vẫn là trắng tay, cả người bị dính bùn trông vô cùng buồn cười, mặt mũi cũng lấm lem hết cả, cậu khóc không ra nước mắt, cuộc đời cậu chưa bao giờ thua một cách thảm hại như vậy.
Fan hâm mộ của Thẩm Lạc thì vô cùng ưng ý với kết quả này, nam thần của bọn họ mãi mãi là tuyệt nhất, không bao giờ bị đánh bại.
Buổi phát sóng kết thúc viên mãn, Thiệu An mệt mỏi trở về phòng thay đồ, hôm nay chơi rất vui nhưng cũng tốn rất nhiều sức lực.

Cậu c ởi đồ đi vào phòng tắm, nước ấm vừa xối lên người thì của lại đột nhiên mở ra, Thẩm Lạc khỏa thân đi vào, bên dưới chỉ quấn một cái khăn trắng.
Thiệu An giật mình vội dùng tay che đi bộ phận nhạy cảm trên cơ thể " Sao cậu lại vào đây?".

Thẩm Lạc thản nhiên đi tới, Thiệu An từng bước lùi rồi lại lùi " Đây là phòng chung, tại sao anh có thể vào mà tôi thì không?".
Thiệu An giơ tay lên chỉ vào mặt cậu ta nhưng nhận ra tay rời đi thì bộ phận nào đó lại lộ ra nên lại thu tay về " Cậu không thể đợi sao? đợi chút tôi xong liền nhường lại phòng tắm cho cậu".
Thiệu An hết chỗ để lùi, lưng cậu dựa vào tường, Thẩm Lạc giơ tay khóa đường thoát thân của cậu " Thời gian của tôi rất quý báu, không thể đợi được".
Thiệu An muốn gạt tay cậu ta ra nhưng không được " Tôi nhường cậu tắm trước là được rồi chứ gì, tôi ra ngoài đợi".
" Không được!" Thẩm Lạc ép chặt Thiệu An vào tường, cơ thể hai người sát vào nhau.

Dưới lớp khăn tắm của Thẩm Lạc có thứ bắt đầu nhô lên bị nước xối vào hiện lên hình dáng kh ủng bố của nó, dưới lực tác động của nước, chiếc khăn dần dần tụt xuống dưới khiến con quái vật kia ngóc đầu dậy chọt thẳng vào eo của Thiệu An.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi