XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TAI TIẾNG



Khuyết Dĩ Ngưng quay lưng về phía giường đứng trước máy lọc rót nước, nên không nhìn thấy Khương Tiêu Oản và Cố Sơn Tuyết đang gaio lưu ánh mắt với nhau, vừa nhìn trong ly giấy đổ đầy nước ấm, liền từ chối Khương Tiêu Oản.

"Không cần, chút nữa tôi sẽ nhờ người khác lái xe về giúp tôi được rồi.

"
Khuyết Dĩ Ngưng biết Khương Tiêu Oản nói là chiếc xe đang đậu ở quán bar lúc mới đến, do nàng uống rượu nên không lái xe, chỉ đón xe, chiếc xe vẫn đậu ở chỗ cũ.

"Được rồi, không phải lúc đầu nói là cùng giúp nhau rồi sao, cô sợ tôi biết địa chỉ nhà cô hả?"
Khương Tiêu Oản dựa vào người Khuyết Dĩ Ngưng trêu ghẹo nói, Khuyết Dĩ Ngưng nhẹ liếc nàng một cái, nàng cười lắc đầu.

Câu nói sau của Khương Tiêu Oản âm thanh khá nhỏ, Cố Sơn Tuyết không nghe rõ được nàng đang nói gì, nhưng từ sau lưng thì có thể thấy là bạn bè quan hệ khá tốt đang chọc ghẹo nhau.

Cô không tự chủ nhíu mày, trong lòng tức giận khiến cô không chế không được, tim đột nhiên co thắt, mang chút đau đớn khó hiểu.

Cô đưa tay vén tóc lên sau tai, cố gắng để mình bình tĩnh hô hấp.

Rất bình thường, Khuyết Dĩ Ngưng chỉ có quan hệ bạn bè bình thường thôi, cô đâu cần để ý những chuyện linh tinh này, Cố Sơn Tuyết nhắm mắt lại, móng tay hãm sâu trong thịt.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng xoay người, cô ngẩng đầu thần sắc bình thường.

"Sơn Tuyết, uống nước đi.

"
"Ừ.

"
Cố Sơn Tuyết nhận lấy nước ấm, uống vài ngụm thấm hầu.

Khuyết Dĩ Ngưng nhận lấy ly giấy trên tay cô rồi để lên bàn, nhọ giọng hỏi cô khó chịu chỗ nào không.

Cố Sơn Tuyết lắc đầu xoa xoa thái dương, nhìn Khương Tiêu Oản trong phòng bệnh còn chưa đi, nghiêng đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng hỏi.

"Đây là?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "đây là Khương Tiêu Oản, cô bị đưa đến là quán bar nhà cô ấy, cũng may nhờ có cô ấy trực tiếp mở cửa, tê kia cố thủ trong quán của cô ấy.

"
Cố Sơn Tuyết trong lòng ngàn vạn bồi hồi, mặt không lộ vẻ gì, nhìn Khương Tiêu Oản nói cảm ơn.

"Không cần cảm ơn, dù sao thì tôi cũng nể mặt Ngưng Ngưng, tôi về trước xem tình huống thế nào đã, khi nào hắn khai thì tôi sẽ báo cho hai người biết, hỏi xong thì sẽ mang hắn đến đồn cảnh sát," Khương Tiêu Oản nhìn Khuyết Dĩ Ngưng cười, "đừng quên nha, còn thiếu tôi bữa cơm đó.

"
Nàng biểu hiện vô cùng thân thiết, mi tâm Cố Sơn Tuyết nhíu càng sâu hơn.


"Không quên đâu.

"
Khuyết Dĩ Ngưng xua tay tiễn nàng, thấy nàng đi rồi, thì đóng cửa phòng bệnh lại.

"Sơn Tuyết, cô còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi xuống cạnh Cố Sơn Tuyết, đơn giản kể lại mình đưa cô ra ngoài thế nào, sau đó hỏi Cố Sơn Tuyết có nhớ gì không.

Nàng vừa nghĩ đến cảnh tượng trước đó, trong lòng liền tức giận.

May là không đến chậm, nếu Cố Sơn Tuyết bị tên đụng đến, nàng sẽ cho hắn tàn phế.

Cố Sơn Tuyết trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói: "bên cạnh tôi có nội gián.

"
"Tiệc tối nay có chuyện, tôi không biết là ly rượu nào, người tôi sắp xếp cũng không xuất hiện.

"
Cố Sơn Tuyết luôn là người cẩn thận, cô không chỉ bất định vị trong di động của mình, mà còn đeo cả đồng hồ định vị, xuất hiện trước bữa tiệc cần xã giao với nhiều người, cô luôn sắp xếp cho bảo tiêu đi cùng, hôm nay cô không đi cùng ai, chỉ âm thầm sắp xếp một người, nhưng không ngờ vẫn bị bắt đi được.

Cố Sơn Tuyết vì muốn lấy lại Cố thị không ngừng cố gắng, thế lực cô âm thầm xây dựng không thể khinh thường, chính vì như vậy, ngoài sáng trong tối ngăn cản không ít người, có người dùng thủ đoạn bình thường, nhưng kẻ làm ra chuyện này, dường như muốn cô thân bại danh liệt, không chỉ mỗi tranh dành kinh doanh bình thường.

"Cô nghĩ ra ai rồi sao? chỉ cần tôi có thể giúp được, cô cứ việc nói thẳng ra, tôi hy vọng có thể giúp được cô chút gì đó.

"
Sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng trầm lãnh, nhìn Cố Sơn Tuyết trong mắt cất dấu quang mang.

Hôm nay nàng thấy vui vì lúc xảy ra chuyện Cố Sơn Tuyết gọi điện cho nàng, nếu không nàng cũng sẽ không biết Cố Sơn Tuyết đang gặp nguy hiểm.

Nếu nàng không đến kịp kết quả sẽ ra sao?
Phó Văn Tĩnh thuận lợi cứu được cô sao, Cố Sơn Tuyết bị hạ độc sau đó sẽ phát sinh chuyện gì? Khuyết Dĩ Ngưng không dám nghĩ.

Khuyết Dĩ Ngưng không phải nghi ngờ phẩm chất của Phó Văn Tĩnh, nàng chỉ hoài nghi cái gọi là vận mệnh mà thôi.

Không lẽ bàn tay vận mệnh đang bắt đầu thúc đẩy quỹ tích bắt đầu rồi chứ?
Cố Sơn Tuyết: "ừ.

"
Cô nhìn chằm chằm người đã gần hai tháng không gặp, khóe miệng cười mang theo tâm ý.

Nhưng trong sự mừng rỡ này, cô có chút cảm giác mất mát khó nói ra.


Cô không biết Khuyết Dĩ Ngưng còn thích cô không, cô hy vọng Khuyết Dĩ Ngưng thoát được cái cảm xúc này, các nàng vẫn sẽ là bạn tốt.

Đây hết thảy đều như cô mong muốn, nhưng lại cảm thấy bất công không đúng.

Cố Sơn Tuyết không nhịn được lại suy nghĩ liên miên trong lòng, nghe thấy âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng bên cạnh.

"Sơn Tuyết, cô có thân thiết với Phó Văn Tĩnh lắm không?"
Cố Sơn Tuyết nhanh chóng nhớ lại, tên người kia nàng nói là ai.

Là người trước kia Khuyết Dĩ Ngưng thích, sao nàng lại nói đến hắn? nhưng sao lại hỏi như vậy?
Cố Sơn Tuyết: "từng hợp tác qua.

"
Ngụ ý không thân.

"Vậy à, không có việc gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.

"
Khuyết Dĩ Ngưng không dám nói với Cố Sơn Tuyết, lúc nàng đến Phó Văn Tĩnh đang đứng ngoài cửa định gõ cửa, vậy có khác gì nói tốt dùm Phó Văn Tĩnh chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng dè dặt không nói, bộ dạng này lại khiến cho Cố Sơn Tuyết hiểu nhầm.

Cô rũ mắt, tóc dài che đi sườn mặt, khiến người ta không thấy rõ được nét mặt của cô.

"Phải rồi, tôi có nói với An Đạt, cô tỉnh lại thì gọi điện cho nàng.

"
Khuyết Dĩ Ngưng lấy di động trong túi Cố Sơn Tuyết ra, đưa tới trước mặt cho Cố Sơn Tuyết.

Nàng cảm thấy tâm tinh Cố Sơn Tuyết không tốt cho lắm, nhưng nghĩ lại ai trải qua chuyện như vậy tâm tình sao mà tốt nổi.

Nhìn dáng vẻ Cố Sơn Tuyết gọi điện, Khuyết Dĩ Ngưng lại phiền muộn trong lòng.

Nàng vậy mà cũng gặp phải tình huống không biết mình nên làm gì, nếu có thể nàng muốn ôm Cố Sơn Tuyết trấn an tâm tình của cô, dùng những cách mà nàng biết để trấn an cô, nhưng thân phận nàng hiện tại là bạn tốt bị từ chối tỏ tình, làm gì cũng không được.

Di động trong túi rung lên, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Cố Sơn Tuyết đang gọi điện, đứng dậy ra ngoài cửa nghe máy.

Khương Tiêu Oản gọi đến, nói về chuyện gã đàn ông kia.

"Muốn tự sát?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhíu mày, chuyện này so với nàng nghĩ có vẻ như không đơn giản.


Nói vậy, nhưng người được thuê làm chuyện này sao dám bỏ mạng cái gì cũng không dám nói được.

"Vẫn còn ở quán bar chứ? tôi đến ngay đây.

"
Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy, vào phòng bệnh.

Cố Sơn Tuyết vẫn chưa nghe máy xong, bình dịch đang nhỏ từng giọt cũng đã được nửa bình.

Khuyết Dĩ Ngưng: "Sơn Tuyết, tôi phải đến chỗ Khương Tiêu Oản một chút, vừa rồi cô ấy gọi cái gã kia muốn tự sát, tôi phải đến hỏi tình hình một chút.

"
"Tôi cũng đi.

"
Cố Sơn Tuyết trả lời liền, nghe Khuyết Dĩ Ngưng nói muốn đi tìm nữ nhân kia, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, phản ứng đầu tiên chính là không được.

Cô vội lấy một miếng bông gòn trên tủ cạnh giường ấn lên kim cắm trên mu bàn tay rút ra, xuống giường mang giày.

Khuyết Dĩ Ngưng bị hành động của cô làm cho sửng sốt, tường là Cố Sơn Tuyết vội vàng muốn tìm chứng cứ, nên không cản cô.

Quán bar, Khương Tiêu Oản nhìn mỹ nhân băng lãnh đi theo Khuyết Dĩ Ngưng không chút ngạc nhiên, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng vẫy tay, đưa các nàng vào một phòng khác trong quán bar.

Trong phòng, gã đàn ông bị trói trên ghế, miệng bị dán băng dính, trán sưng vù, đang nhắm mắt giả chết.

"Tôi không cố ý làm hắn như vậy, nhưng mà chỗ này là tầng 15, vừa rồi hắn muốn nhảy ra ngoài, tôi không thể làm gì khác là trói hắn lại.

"
Khương Tiêu Oản kể lại, ôm tay đứng một bên.

Gã đàn ông mở mắt thấy Cố Sơn Tuyết thì chột dạ vội nhìn đi chỗ khác.

Khuyết Dĩ Ngưng: "hắn không nói là ai kêu làm sao?"
Khương Tiêu Oản nhún vai nói: "ừ, tôi nói sẽ phế chỗ đó của hắn, nhưng hắn cũng không nói, nhìn có vẻ rất chí khí.

"
Gã đàn ông bị trói mặt đầy dầu, ánh mắt láo liên, nhìn như đang kinh sợ, nhìn không giống như muốn nhảy lầu tự sát.

Khương Tiêu Oản: "tôi đã cho người đi tra thân phận của hắn rồi, nhưng mà phải chờ một chút mới có kết quả.

"
"Không cần, cái này tôi tự làm được, không phiền cô, cảm ơn cô đã hỗ trợ trước.

"
Cố Sơn Tuyết nói, uyển chuyển từ chối đề nghị của Khương Tiêu Oản, dù sao cũng không phải bạn cô, không tốt lại nợ nhân tình.

"Được rồi.


"
Khương Tiêu Oản nhìn Khuyết Dĩ Ngưng một chút liền hiệu ý các nàng.

Cố Sơn Tuyết chụp gã đàn ông kia mấy tấm, lưu vào di động, một chút sau có cuộc gọi đến, Cố Sơn Tuyết ra dấu tay cho Khuyết Dĩ Ngưng, ra ngoài cửa nghe máy.

Cửa vừa đóng lại, Khương Tiêu Oản phát hiện Khuyết Dĩ Ngưng thay đổi khí tràng, nàng nhìn đến phấn khởi, cảm giác Khuyết Dĩ Ngưng càng hợp gu của nàng hơn.

Khuyết Dĩ Ngưng đi lên trước, nhìn gã đàn ông giả chết.

"Không muốn nói hả?"
Nàng đá cước vào người gã, khiến hắn và ghế cùng đổ xuống nền nhà.

Nàng cũng không phải người tốt gì, Cố Sơn Tuyết gặp chuyện thì càng hận không thể băm nhỏ hắn.

Gã đàn ông há miệng kêu ư ư.

"Ông không nói mà muốn chết, làm gì có chuyện dễ dãi như vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi xuống, cười lạnh nhìn khuôn mặt gã đàn ông.

"Ông thích quay như vậy, hay để tôi quay cho ông một đoạn thật đẹp nhé, rồi đăng lên mạng cho mọi người cùng bình phẩm?"
Gã đàn ông vẫn nhắm mắt giả chết, làm như không nghe thấy gì.

"Chiêu này vô dụng, tôi mới thử rồi, cũng cho người lột sạch hắn rồi quay phim lại, quay đến cả c̠úc̠ ɦσα của hắn rồi, hắn bị dọa đái ra ngoài mà vẫn không nói gì.

"
Khương Tiêu Oản sợ dơ mắt Khuyết Dĩ Ngưng, nên trước khi nàng đến đã cho người mặc đồ lại cho gã.

"Nói vậy là làm chưa đủ rồi, " Khuyết Dĩ Ngưng nhìn gã đàn ông mở mắt, cười nhạt nói tiếp: "nếu cảm thấy chỗ đó của ông không dùng được, vậy đem ông đi phẩu thuật chuyển giới thì sao?"
"Cắt sạch sẽ chỗ đó của ông thành vùng đất phẳng, móc mắt cắt lưỡi, rồi đưa vào động gái, cho ông làm cái lỗ miễn phí cho người khác chơi thì sao? tôi nghĩ chắc ông biết sẽ như thế nào a?!"
Trong mắt Khuyết Dĩ Ngưng tràn ngập tà ác, nhìn như đang kể chuyện khiến gã đàn ông mặt trắng bệch, điên cuồng lắc đầu.

Hắn nhìn nữ nhân trước mặt độc ác như rắn, không tự chủ run lên, dường như bị dọa sợ, hắn tin nàng sẽ làm được.

"Nói, hay không nói đây?"
Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy, ung dung từ trên nhìn xuống gã đàn ông.

Gã đàn ông không ngừng gật đầu, trong miệng kêu ư ư.

Khuyết Dĩ Ngưng cười đỡ ghế lên, nghe thấy tiếng cửa phòng mở vang lên, khí tức ngoan lệ trên người không còn chút nào.

Khi Cố Sơn Tuyết đi vào, Khuyết Dĩ Ngưng cười với cô, ôn nhu thuần khiết.

Khương Tiêu Oản nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy 2 phần cơ hội cuối cùng của mình cũng không còn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khuyết tiểu thư: siêu ngoan.

jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi