XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TAI TIẾNG



Thái độ Cố Sơn Tuyết như vậy, lại khiến cho Queena sinh ra suy nghĩ xấu.

" Ông trời của tôi ơi, không phải bà yêu em gái cùng cha khác mẹ đó chứ?"
Giọng nói Queena vô cùng khiếp sợ, nhìn bóng lưng Cố Sơn Tuyết cũng cảm giác như phủ một lớp bụi mờ.

"Vậy thì quá thảm rồi, vì huyết thống mà không dám có tình yêu cấm kỵ sao! ! "
"Dừng, bà nghĩ miên man cái gì vậy?"
Cố Sơn Tuyết bị một giọng điệu của Queena là cho ong ong, hoàn toàn không biết vì sao Queena lại nghĩ đến chuyện này.

"Ah, không phải hả? vậy vì sao bà không thể chứ?"
Một giây sau mặt Queena liền biến sắc, bỏ qua cái tật thích làm màu liền hỏi.

Queena: "không lẽ người ta già hơn bà hả?"
Cố Sơn Tuyết lắc đầu.

Queena: "hay là người đó rất xấu?"
Cố Sơn Tuyết lạnh lùng chỉnh lại: "nàng rất xinh đẹp.

"
Cô lại nhấn mạnh lần nữa: "nàng rất là xinh đẹp.

"
Queena có chút nổi điên: "vậy vài sao không thể? không lẽ nàng là kè thù gϊếŧ cha của bà a? ôi ông trời tha thứ cho con, cha bà còn chưa chết.

"
"Vậy thì lý do gì khiến bà không dám theo đuổi người ta? không lẽ là người ta không thích bà hả? người chị em à làm ơn đi mà, nhìn mặt bà đi, vóc người bà nè, bà còn thông minh như vậy, có gia thế, muốn theo đuổi ai mà không được? bà sợ cái gì chứ?"
Queena thực sự rất khó hiểu, không ngừng hỏi.

"Tôi sợ làm tổn thương nàng.

"
Cố Sơn Tuyết bị giục nhịn không được nói ra câu này.

Sau khi nói ra, trong lòng cô bỗng nhẹ hơn nhiều.

Cô lo lắng sẽ tổn thương Khuyết Dĩ Ngưng, cô không muốn mất Khuyết Dĩ Ngưng, cho nên không dám mở lời.


"Sao tôi lại không hiểu ý của bà nhỉ, bà đâu giống người sẽ làm tổn thương người ta đâu, không lẽ bà che giấu tính cách bạo lực trong người hả?"
Queena hỏi tỉnh bơ, nàng và Cố Sơn Tuyết cùng nhau lớn lên, đây đúng là cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp sao lại nói mình tổn thương người khác a?
"Hiện tại tôi không dám chắc có thể cùng nàng cả đời, tôi không thể cứ bắt đầu như vậy được.

"
Cố Sơn Tuyết bối rối không biết giải thích thế nào? nên biểu đạt suy nghĩ trong lòng cũng rất vụng về.

Từ khi còn nhỏ Cố Sơn Tuyết biết tình cảm của ba mẹ không tốt, nếu không phải cô từng thấy hai người ân ái thì cô sẽ nghĩ bọn họ khi đó sẽ mãi như vậy, cãi nhau khóc lóc không một ngày yên tĩnh.

Lòng dạ Cố Sùng Hằng độc ác biết bao, nói không yêu thì không yêu, gia đình cũng không cần, chỉ lo cho nữ nhân khác.

Mẹ cô dù chết cũng không đồng ý ly hôn, Cố Sùng Hằng không đưa lên tòa án, dù sao mang tình nhân về đã sai rồi, nếu mang lên tòa thì sẽ mất mặt, cho nên vẫn kéo dài tình huống này.

Nhưng nữ nhân muốn có danh phận kia không chịu, Cố Sơn Tuyết ở nước ngoài mỗi năm đều thấy Bành Trân gửi thư qua, ép mẹ cô ký giấy ly hôn.

Nhưng mẹ cô không muốn, dù bị kích động làm cho bệnh nặng thêm, bà vẫn không xem mấy thứ đó.

Sau khi Cố Sơn Tuyết trưởng thành, mọi hy vọng của cô đều tiêu tan.

Cần gì phải vì một cặp nam nữ cặn bã mà khiến cho thân thể mình khó chịu, không bằng dưỡng bệnh cho tốt, cho dù thế nào thì nhà đã không còn như cũ nữa, nhưng mà mẹ không đồng ý.

Khi đó bệnh tật và hôn nhân hành hạ bà gầy yếu nhiều hơn, hốc mắt hãm sâu nhìn như người có bệnh tâm thần.

-- trừ phi tôi chết, nếu không bọn họ đừng mong được như ý muốn.

Hận còn dài hơn yêu, dựa vào cái này mà mẹ vẫn cố chống cự đến cùng.

Bà từng nói với cô nhiều lần, không được học theo ba con, nếu không thể chung thủy với một người thì không nên dễ dàng đến với người ta.

Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày.

Mẹ yêu thương cô, nhưng bệnh tình ngày càng nặng khi ý thức không còn rõ nữa, thì biết hận nửa dòng máu ăn sâu trong người cô, cô tự hỏi mình có trở thành người như vậy không.

Sẽ không.

Cố Sơn Tuyết thùa nhận mình động lòng với Khuyết Dĩ Ngưng, cô đối tốt với Khuyết Dĩ Ngưng, cô hy vọng Khuyết Dĩ Ngưng vĩnh viễn hạnh phúc, nhưng cô không dám tin chính mình.

Hiện tại cô thích Khuyết Dĩ Ngưng nhưng không dám đối mặt với tương lai, cô sợ một ngày nào đó mình không thể đáp lại tình cảm của Khuyết Dĩ Ngưng được nữa, cho nên cô rất khủng hoảng.


"Ôi bà chị của tôi ơi, bà đang nghĩ cái gì thế? vì sao cứ phải nhất định có tương lai gì đó a, bà thích người ta mà người ta cũng thích bà thích bà thì hai người cứ đến với nhau đi, làm ơn đi đó chính là tình yêu á, nói không chừng người kia cũng chỉ muốn được bên cạnh bà thôi, bà cần gì mà tính toán xa dữ vậy, trách nhiệm tinh thần cũng không cần nặng nề như vậy đâu!"
Queena bị tình yêu của Cố Sơn Tuyết làm cho chấn kinh rồi, nàng không ngờ đến lại là như vậy.

Nàng biết Cố Sơn Tuyết là người có tinh thần trách nhiệm rất mạnh, có lẽ là vì từ nhỏ đã phải chăm sóc mẹ của cô, cho dù đi học hay làm việc nhóm thì luôn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần vào tay cô, mọi thứ đều được sắp xếp rất rõ ràng.

Queena đưa ra giả thiết: "bà có từng nghĩ đến chưa, lỡ như bà chuẩn bị xong rồi, người kia liền đổi ý không thích bà nữa thì sao?"
Cố Sơn Tuyết mím môi: "không sao cả.

"
Queena đau đầu, nàng muốn nói nhưng vung tay vung chân một hồi cũng không biết nên nói gì.

Queena thở dài một tiếng, nàng coi như đã rõ, Cố Sơn Tuyết chính là kiểu hình chỉ biết canh giữ tình yêu thôi.

Thích thì giữ trước, nhưng chưa làm toàn vẹn xong trước thì không nói, chuẩn bị xong thì mặc kệ người kia còn yêu hay không, ngược lại chính mình chìm trong đó không ra được.

"Bà đúng là! ! " Queena nhìn mặt Cố Sơn Tuyết trầm tĩnh, "bà có nghĩ đến chưa? chờ bà chuẩn bị xong, người ta chạy mất tiêu rồi, nhìn người mình thích ở cạnh người khác bà không hối hận chứ?"
Cố Sơn Tuyết lắc đầu nói: "nếu nàng hạnh phúc, tôi sẽ chúc phúc.

"
Queena sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, quyết định chuyển trọng tâm câu chuyện.

Queena: "a a a a bà cần phải cố chấp như vậy chứ? hèn gì không ai theo đuổi bà được, bà khó khăn quá mà.

"
Trong lòng Cố Sơn Tuyết cũng không biết ứng đối thế nào, chỉ im lặng.

"Đi thôi, tôi sắp xếp xong chỗ ở cho bà rồi.

"
Cô mở miệng nhắc đến chuyện ban đầu, Queena tức giận nhìn cô sắt không rèn thành thép được, nghĩ thầm mình nhất định phải tìm hiểu xem người Cố Sơn Tuyết thích là ai, sau đó dặn người kia phải kiên trì một chút.

Khuyết Dĩ Ngưng đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì, nàng nhìn mấy chứ Cố Sơn Tuyết nhắn qua, liền vui vẻ làm chuyện khác.

Trước đó Khuyết Dĩ Ngưng đã mở rộng quan hệ giao thương của mình, từng gặp gỡ với các chị em phu nhân cục trưởng cục thuế vụ, nhờ phu nhân giới thiệu mà biết được phu nhân cục trưởng đó cùng vài quý phu nhân khác.


Đừng tưởng mấy nữ nhân này không làm chính trị kinh doanh thì không có quyền hành gì, thật ra tác dụng của bọn họ cũng không dễ khinh thường đâu.

Ngay lúc ày, thì càng quan trọng hơn.

Công ty ít nhiều sẽ có chỗ không sạch, dù sao quản lý cấp cao nhiều tầng, công ty lớn thì đáy càng sâu.

Khuyết Dĩ Ngưng nhờ người đi lo liệu chuyện này, ngồi trong phòng bệnh chỉ huy từ xa.

Đồng thời nàng nhờ người theo dõi Khuyết Sở Linh bên kia, tuy Khuyết Sở Linh đã hợp tác với nàng, nhưng nàng vẫn không chắc.

Nàng xử lý Khuyết Lâm Dương, nhưng không biết xử lý Khuyết Sở Linh, tuy Khuyết Sở Linh là đồng lõa với bạch nhãn lang, nhưng đến giờ cũng chưa từng tổn thương đến nàng, nàng được đối xử thế nào thì đó là chuyện của Khuyết ba và Khuyết mẹ.

Chuyện của Khuyết Dĩ Ngưng nàng nhất định sẽ nói rõ đầu đuôi cho Khuyết ba và Khuyết mẹ biết, nếu nguyên chủ thực sự bị Khuyết Lâm Dương hại chết, vậy thì Khuyết Sở Linh cũng phải chịu một phần tội, nhưng phần tội này không phải do nàng quyết định xử lý.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trong phòng bệnh, nhìn chân mình bó thạch cao, lộ ra nụ cười lạnh.

Khuyết Lâm Dương mới từ chỗ tình thân thả lòng đi về, chỉ mới nghỉ ngơi một ngày công ty của hắn liền xảy ra chuyện.

"Cái gì? người bên cục thuế đến? các người mau ứng phó được đi, để tôi đi gọi điện.

"
Khuyết Lâm Dương nhíu mày, theo bản năng nghĩ có phải Kiều gia giở trò vì chuyện cũ mà hắn làm.

Hắn gọi điện, cười ha ha mời phó cục trưởng đi chơi golf, nói xa nói gần về chuyện này.

"Đó là con dấu của cục trưởng a, ai nhô, trận bóng này tôi không đánh đâu, tôi còn có việc, sau này nói chuyện nha lão đệ.

"
Điện thoại vội cúp, Khuyết Lâm Dương nhịn không được chửi nhỏ một tiếng.

Đám người kia cũng nhạy lắm, phát hiện ai có gặp chuyện một cái liền phủi tay sạch sẽ.

Khuyết Lâm Dương suy nghĩ cảm thấy gần đây ngoại trừ Kiều gia thì cũng không có ai hận hắn, không cam lòng đấm bàn.

Hắn chỉ dám dấu tên phá người ta một chút, nếu như đấu trực diện hắn khẳng định không có lợi, hắn cũng không có điên.

Khuyết Lâm Dương cũng không để ý có phải là Kiều gia hay không, đến công ty ứng phó người trước.

Khuyết Dĩ Ngưng cho người theo dõi công ty Khuyết Lâm Dương xem hiện tại như thế nào rồi, nàng nhắn tin cho Khuyết mẹ, hôm nay đi đón Tiếu Tiếu.

Vưu Lan Thanh thì nghĩ Khuyết Dĩ Ngưng nhớ Tiếu Tiếu, liền qua nhà Hầu Man Ny mang cháu gái đến, cùng ở trong phòng bệnh với Khuyết Dĩ Ngưng.

Tiếu Tiếu được bà nội bện tóc, nhìn khả ái như công chúa.


Tính nàng nội liễm, nhưng khi thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì khá là cởi mở, nụ cười cũng ngọt ngào hơn.

"Tiểu cô cô, con đến rồi.

"
"Ngoan.

"
Khuyết Dĩ Ngưng xoa đầu nàng, nhìn mặt Tiếu Tiếu mỉm cười.

Nàng đem Tiếu Tiếu đến, là vì tối nay Khuyết Lâm Dương nhất định sẽ nổi khùng, nàng không muốn Tiếu Tiếu bị ngộ thương, ít nhất cũng không phải thấy mấy thứ xấu xa.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Tiếu Tiếu, nụ cười trên mặt nhạt đi.

Hy vọng sau này, con không trách cô.

Nàng lấy ra một cái di động khác, soạn tin nhắn gửi cho Hầu Man Ny.

Hầu Man Ny đang ở ngoài uống trà chiều với mấy phu nhân khác, di động cầm trong tay chợt rung lên.

"Khuyết phu nhân, có phải chồng cô nhắn tin đến không, thật hâm mộ nha.

"
"Phải đó, Man Ny à cô hạnh phúc nhất rồi đó, có được một người chồng như vậy, nếu chồng tôi cũng như vị đó vậy thì tốt rồi.

"
Hầu Man Ny nghe mấy người này thổi phồng hâm mộ, mặt mỉm cười cầm di động lên, khi thấy tin nhắn trong di động nụ cười của nàng cứng lại.

Bóng cây dưới ánh trăng, Khuyết Lâm Dương mệt mỏi lái xe về nhà.

Hôm nay ứng phó cả ngày, ngoại trừ cục thuế còn có cục công thương, nói chung không biết vì sao những người đó lại đến kiểm tra đột xuất, hắn do thám tin tức cũng không tìm được nguyên nhân, lo lắng cả ngày cũng may không xảy ra việc gì.

Hắn tháo cà vạt xuống, nhìn biệt thự trước mắt, trong lòng càng phiền.

Hằn vừa mở cừa nhà, một cái bình hoa liền lao đến trước mặt hắn đáp ngay vào vách tường, âm thanh vỡ vụn khiến hắn hoảng sợ trong lòng, hắn trừng mắt nhìn Hầu Man Ny nhịn không được nổi giận.

"Cô điên rồi hả?"
"Tôi đã sớm điên rồi, con mẹ nó Khuyết Lâm Dương anh ở ngoài có một đứa con hoang, anh không nói cho tôi biết? anh muốn sao hả? chờ tôi chết rồi để tiện nhân kia và tiện tạp chủng do nó sinh vào Khuyết gia hả?"
Cách đó không xa biệt thự, camera ghi lại cảnh này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi