XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TAI TIẾNG



Khuyết Dĩ Ngưng ở công ty là người đáng tin cậy, dù sao nàng chính là người thành lập đầu tiền, luôn dẫn đầu và thảo luận, được các nhân viên tôn trọng.
Khuyết Dĩ Ngưng quay về chuyện đầu tiên là phát thưởng và tăng lương cho mọi người, các nhân viên hoan hô vui mừng, làm việc càng nhiệt tình hơn.
Khuyết Dĩ Ngưng vào phòng làm việc, Chương Thi Vũ rót cho nàng ly trà.
"Không cần cẩn thận quá đâu, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng mà cô thân thể không bị ảnh hưởng gì khác chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn bộ dạng Chương Thi Vũ cẩn thận đối đãi, nhìn nàng cười lắc đầu, hỏi tình trạng gần đây của nàng.
Chương Thi Vũ: "tôi không sao, tôi đã khỏe hơn rồi, thân thể cũng không ảnh hưởng gì."
"Được, vậy nói việc chính đi, kế hoạch tuyển nhân sự mới sao rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng chuyển đề tài sang việc chính, có nghĩ nhiều cũng không biểu đạt với với Chương ThiVũ, kỳ thực nàng cũng thấy may vì Chương Thi Vũ không xảy ra việc gì, dù sao âm mưu này là nhắm vào nàng, nếu để người khác chịu nạn chung trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng cũng khó tránh được tự trách.
"Được."
Chương Thi Vũ đưa văn kiện, bắt đầu báo cáo.
Kế hoạch tuyển nhân sự mới thực ra chính là kế hoạch công ty Khuyết Dĩ Ngưng dùng để đón chào nhân tài mới, kỳ thực thị trường không thiếu những thanh niên dám nghĩ dám làm, mỗi loại trò chơi đều có thu hút số lượng người chơi khác nhau, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không định chỉ làm một kiểu trò chơi, chọn ý tưởng từ người mới, ít nhất sẽ có được kết quả trong sau khi trả giá.
Nhưng vàng tốt không dễ đào, cần phải cẩn thận phân tích cho rõ, sau khi sàng lọc nhiều lớp thì đến lượt Khuyết Dĩ Ngưng kiểm tra, thỉnh thoảng Khuyết Dĩ Ngưng cũng trực tiếp đến tham gia xem hồ sơ tuyển chọn, để tránh bị cài người vào.
Sau khi xem thì có hai người không tệ được tuyển vào phỏng vấn làm game, Khuyết Dĩ Ngưng cho Chương Thi Vũ đi thư mời bọn họ.
Sau khi xong việc quan trọng này, Khuyết Dĩ Ngưng lại đi xem tòa nhà mới.
Lúc trước cũng có người liên lạc giới thiệu cho nàng một chỗ rất tốt chờ nàng đến xem thử.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thoáng qua chân mình, để Chương Thi Vũ đi gọi xe.
Chương Thi Vũ: "sếp à, chuyện này cũng không cần vội, định xem ngay bây giờ sao?"
"Chân tôi chỉ tạm thời không đi được thôi, đâu phải là không có mắt nhìn đâu, sao lại không được chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng nói vậy không có ý trách cứ, trên mặt nàng mang theo nụ cười, lại mang theo hàm xúc không được xía vào.
Nàng vẫn chưa tàn phế mà, nếu thực sự nàng phải ngồi xe cả đời, vậy thì cả đời cũng không cần đi làm chuyện khác sao?
"Được, để tôi đi chuẩn bị xe."
Chương Thi Vũ biết mình nhều lời, liền gọi tài xế đến.
Tòa nhà Khuyết Dĩ Ngưng đến xem có vị trí khá tốt, giao thông thuận tiện, phía trước có quảng trường nhỏ, nhìn rất khí thế.
Quản lý mỉm cười giới thiểu diện tích và chỗ tốt của nó, để Khuyết Dĩ Ngưng đi xem từng chỗ, vì chiếu cố Khuyết Dĩ Ngưng nên cả hành trình hắn phải khom lưng giới thiệu.
Chương Thi Vũ đẩy xe lăn, vệ sĩ theo sau, đoàn người xem một vòng tòa nhà.
Khuyết Dĩ Ngưng quyết định đồng ý, sau đó gọi Lý Tố Nhân xử lý thủ tục thuê tòa nhà.
Cùng lúc đó nàng cũng mở rộng mướn thêm trợ lý.
Dựa theo tiến triển hiện tại của nàng, hai trợ lý đã không đủ thỏa mãn cần thiết của nàng, mướn thêm người là buộc phải làm thôi.
Cho một số lớn, Khuyết Dĩ Ngưng đúng là có chút mệt, 20 triệu nàng thiếu Khuyết ba lúc trước còn chưa trả, nhưng cũng không quá căng thẳng, Khuyết ba dùng danh nghĩa đầu tư đưa vào 20 triệu, trước đó nàng lấy được tiền lãi của hai công ty Vương Duệ Nguyên cùng với mấy công ty đầu tư của Cố Sơn Tuyết cộng thêm ngân hàng cho vay, coi như vừa đủ.
Bận rộn công việc xong, hết một ngày.
Vì Khuyết Dĩ Ngưng đi lại không được, Khuyết ba và Khuyết mẹ không đồng ý cho nàng xuất viện đi về nhà riêng của nàng, lý do không ai chăm sóc, cho nên Khuyết Dĩ Ngưng được đón về Khuyết gia.
Phòng ở trên lầu chuyển xuống tầng trệt, trước đó Khuyết ba cũng cho người sửa hai phòng ở tầng trệt thông với nhau, làm phòng ngủ mới cho Khuyết Dĩ Ngưng.
"Mẹ, đừng chờ cơm con, hai người ăn trước đi."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn mọi người chờ mình về nhà mới ăn cơm, cười bất đắc dĩ.
"Không có gì, chờ con thôi mà, cả nhà ăn chung mới vui, Tử Tịch, bưng cái này đến trước mặt cho em đi con."

Vưu Lan Thanh đem canh đưa cho Khuyết Tử Tịch ngồi khá gần Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Tử Tịch nhận lấy, để trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng.
Bàn ăn Khuyết gia cũng không quá lớn, Khuyết Tử Tịch hiện tại đang ở nhà, bàn cơm có thêm Khuyết Dĩ Ngưng và Tiếu Tiếu tổng cộng là năm người.
Bữa cơm này ăn xong coi như hòa hợp, ngoại trừ Khuyết Tử Tịch thỉnh thoảng liếc Khuyết Dĩ Ngưng mấy cái.
Khuyết Dĩ Ngưng không nhìn nàng, vị này cùng lớn lên với nguyên chủ, tuổi cũng gần nhau nên dường như vị tam tỷ này rất thân với nguyên chủ...!ít nhất nàng là người đầu tiên hoài nghi Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng mà không lâu sau Khuyết Dĩ Ngưng rời đi, Khuyết Tử Tịch cũng ít gặp mặt.
Sau vụ tai nạn lần này mới chịu về nhà, Khuyết Tử Tịch vẫn thường xuyên dùng ánh mắt tìm toi nghiên cứu nhìn nàng, Khuyết Dĩ Ngưng biết nàng nghi ngờ, nhưng cũng không để ý.
Sau bữa cơm, Khuyết Dĩ Ngưng vào phòng cùng Tiếu Tiếu vẽ tranh.
Mấy ngày nay Tiếu Tiếu dường như ít vẽ tranh, lúc cùng Khuyết Dĩ Ngưng vẽ, tay cầm bút vẽ có chút không yên.
"Sao vậy Tiếu Tiếu, con có tâm sự gì sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn khuôn mặt tiểu nha đầu, mấy hôm nay ở cùng bà nội có thể nói Tiếu Tiếu được nuôi hồng hào hơn rồi, nhưng chân mày nhăn nhăn nhìn có vẻ không vui.
"Tiểu cô cô, nhà con có chuyện gì sao, vì sao cô muốn con ở lại nhà bà nội?"
Tiếu Tiếu ngồi trên ghế, nhớ mấy hôm trước Khuyết Dĩ Ngưng nói ở bệnh viện, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng hỏi.
Tiếu Tiếu là đứa bé thông minh, với thành tích về trí nhớ của nàng so với đứa trẻ thông thường cũng đủ thấy rõ, nghe nàng hỏi vấn đề này Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thấy lạ gì.
Nàng châm chước, suy nghĩ nên trả lời vấn đề này với đứa nhỏ thế nào.
"Con thấy nhớ ba mẹ, nhưng hai người lúc nào cũng bận, mẹ chỉ gọi cho con mấy cuộc, ba cũng gọi hai cuộc thôi, con đi hỏi bà nội, nhưng bà nội nói không biết, nhưng con nghĩ chắc tiểu cô cô biết."
Tiếu Tiếu nắm vạt áo của mình, âm thanh rất nhỏ.
"Tiếu Tiếu, trong lòng con, ba mẹ con là kiểu người thế nào?"
Khuyết Dĩ Ngưng hỏi, khom lưng nhìn nàng, đôi mắt con nít thuần thiết trong suốt.
"Là người rất lợi hại, ba thì bận nhiều việc, nhưng bình thường cũng về nhà, nhưng con biết ba và mẹ hay cãi nhau, nhưng ba cho con rất nhiều thứ, còn chơi với con.

Mẹ đối với con cũng tốt, mẹ mua nhiều quần áo đẹp cho con, nấu món ngon cho con ăn, đưa con đi chơi, hai người thường đưa con đi tham gia hoạt động ở trường, còn có rất nhiều nữa, con kể không hết."
Tiếu Tiếu giơ ngón tay nhỏ đếm từng ưu điểm của hai vợ chồng, nụ cười trên mặt vui vẻ thật thà.
"Ba mẹ không có điểm nào xấu sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn bộ dạng nàng, trong lòng không nỡ, nàng không tin sự thật hoàn toàn đều như thế, nhưng trong mắt trẻ con thì chúng nhìn cha mẹ bằng cách của chúng,
Tiếu Tiếu lắc đầu, cười vui vẻ.
Kỳ thực lúc ba mẹ cãi nhau, mẹ luôn nói ở trong phòng đừng ra ngoài, lúc đầu nàng còn dựa cửa mà khóc, vì không muốn bọn họ cãi nhau nữa, nhưng vô ích, ngược lại khiến bọn họ cãi nhau càng lớn hơn, nàng cũng dần học xong cách không ra ngoài.
Nhưng có lẽ nàng im lặng quá, cho đến hôm đó tiếng cãi nhau dừng lại, không ai đưa nàng ra khỏi phòng nữa.
Từ sáng đến tối, nàng mở cửa đi ra, trong nhà trống rỗng, không có một ai.

Nàng lảo đảo ngã thang lầu, nhưng không ai đỡ nàng dậy.
Trong nhà tối om, nàng sợ hãi gọi ba mẹ, nhưng không có tiếng trả lời.
Nàng dường như bị bỏ quên trong nhà.
Nàng sợ hãi chạy về phòng trốn, tự nhốt mình trong không gian kín khiến cho nàng cảm giác an toàn hơn.
Khi trời sáng, bảo mẫu đưa nàng ra ngoài, dọn dẹp phòng nấu cơm cho nàng, buổi chiều ba mẹ về nhà, mọi thứ trở lại như bình thường, tựa như không xảy ra chuyện gì.
Nàng càng lúc càng im lặng, đây hết thảy tạo thành thói quen, nhưng nàng biết ba mẹ rất yêu thương nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng xoa đầu tiểu cô nương, nhịn không được nói.
Đứa nhỏ ngoan a, đáng tiếc lại làm con của một cặp cha mẹ không ra gì.

"Vì sao tiểu cô cô hỏi như vậy? ba mẹ con lại có chuyện gì sao?"
Biểu tình Tiếu Tiếu có chút hốt hoảng, từ tiếng thở dài của Khuyết Dĩ Ngưng thì cảm giác có gì đó không ổn.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết nên nói thế nào, nàng cũng không thể nói ba con là người xấu, ba con và mẹ con sắp đánh nhau, cô sẽ khiến ba con chết không yên a.
Nhưng nàng không thể nói, ít nhất là lúc này, nàng nên nói gì.
Nhưng nàng không nói trực tiếp với Tiếu Tiếu điều gì cả, để tránh Tiếu Tiếu lo lắng cho ba mẹ về nhà báo lại cho Khuyết Lâm Dương biết.

Dù sao thì con nít vẫn chưa biết khống chế cảm xúc, hơn nữa cho dù Khuyết Lâm Dương có xấu xa đi chăng nữa thì đố với Tiếu Tiếu mà nói, đó cũng là ba của nàng, có vài thứ hiện tại Tiếu Tiếu không có cách nào chấp nhận được.
"Tiếu Tiếu, mặc kệ sau này ba mẹ con xảy ra chuyện gì, con vẫn là đứa cháu đáng yêu nhất của tiểu co cô, là tiểu bảo bối của Khuyết gia chúng ta, được yêu thương mà lớn lên."
Khuyết Dĩ Ngưng giữ mặt tiểu cô nương, dùng ánh mắt chân thành nói với nàng.
Tiếu Tiếu gật đầu, trong mắt vẫn mang theo bất an và mờ mịt.
"Còn về nhà thì, con phải ở nhà bà nội một thời gian đã, vì hiện tại ba mẹ con đang bận, không rảnh chăm sóc con được, phải rồi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, chúng ta tiếp tục vẽ thôi."
Tiếu Tiếu có chút mơ màng, mấy lời tiểu cô cô nói, còn có biểu lộ tâm tình như vậy, khiến cho nàng nghĩ ba mẹ sắp xảy ra chuyện gì đó, nhưng tiểu cô cô cũng đã nói với nàng ba mẹ đang rất bận, dù sao nàng vẫn còn nhỏ, đầu óc cũng không nghĩ xa được, bị Khuyết Dĩ Ngưng dẫn dắt liền vui vẻ tiếp tục vẽ tranh.
Nhìn Tiếu Tiếu vẽ tranh, Khuyết Dĩ Ngưng liền chìm trong suy nghĩ.
Hầu Man Ny đã thông quan kiểm tra sơ bộ của nàng, khi nhận được tin nhắn của nàng, thì càng kiên quyết lật đổ Khuyết Lâm Dương, đồng thời dự tính lấy lợi ích cho mình.
Có thể nói nữ nhân này không hề ngu xuẩn, ngược lại lòng dạ độc ác rất quả quyết, như Khuyết Sở Linh đã nói, Hầu Man Ny đã sớm bất mãn, chỉ vì quyền lợi nên nàng chọn nhẫn nhịn, một khi lợi ích của nàng bị uy hiếp, nàng sẽ không chút do dự chọn hướng có lợi cho mình.
Kỳ thực mấy năm nay Hầu Man Ny cũng không làm chuyện xấu gì, vì Khuyết Lâm Dương không tin tưởng nàng, nên chuyện quan trọng không để cho nàng tham gia, nếu trước kia nàng không gả cho Khuyết Lâm Dương thì cuộc đời bây giờ cũng không bấp bênh như vậy.
Nhưng mà ấn tượng Khuyết Dĩ Ngưng đối với nàng cũng không quá tốt, đâu phải là người tốt gì đâu, nàng biết rõ Khuyết Lâm muốn làm gì, nhưng lại không ngăn cản, hơn nữa còn hưởng lợi Khuyết Lâm Dương mang đến, có chút giống Khuyết Sở Linh, thảo nào hai người cùng một giuộc.
Khuyết Dĩ Ngưng thoát ra khỏi suy nghĩ, cùng Tiếu Tiếu vẽ xong bức tranh, khen ngợi nàng một hồi.
"Muốn đem tranh cho ông bà nội xem không?"
Tiếu Tiếu gật đầu, Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng ôm tránh chạy đi, ánh mắt nhìn Khuyết Tử Tịch dựa vào cửa.
Khuyết Tử Tích không biết đã đứng chỗ này bao lâu, lúc nàng mở cửa, nàng đã đứng đó.
"Có chuyện gì không?"
Khuyết Dĩ Ngưng im lặng nhìn nàng, chủ động hỏi.
"Có."
Khuyết Tử Tịch đi đến, đóng cửa phòng lại.
Nàng ngồi xuống ghế, đối mặt với Khuyết Dĩ Ngưng.
Ngưng mắt nhìn một lúc lâu, Khuyết Tử Tịch nói.
"Trước kia chỉ cần tôi đối diện với cô ấy không đến 1 phút, cô ấy sẽ nổi cáu."
Khuyết Tử Tịch nói vậy, dường như không chờ Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, tự mình nói tiếp.
"Nàng không có thông minh như vậy, ba mẹ luôn chiều nàng, nàng ở trong trường phần lớn thời gian đều chơi bời.

Nàng thích coi phim truyền hình não tàn, không thích chơi game, cũng không biết nghiên cứu trò chơi, không biết quản lý công ty.


Nàng rất sợ đau, rất yếu đuối, trước kia có đại hội thể thao chúng tôi chơi trò hai người ba chân, nàng bước bụt bị té, đầu gối sưng đỏ, vừa khóc vừa mắng tôi một trận, cho nên bị tai nạn xe nàng không thể nào bình tĩnh được như vậy."
"Cho dù nàng có buông xuống được người đàn ông mà nàng thích, thì cũng sẽ không thay đổi được như vậy."
"Cô không giống nàng," Khuyết Tử Tịch nói, "cũng như lúc này, cô xem ánh mắt cô nhìn tôi như người xa lạ, cô biết vì sao trước kia tôi hoài nghi cô không? vì cho đến giờ nàng chỉ có nóng nảy trước mặt tôi mà thôi."
Các nàng từng lên nóc nhà ngắm sao, nói sau khi lớn lên sẽ làm gì, cùng đi trượt tuyết, nhìn đối phương té ngã ôm bụng cười lớn, nàng không nề hà để lộ tính khí xấu xa trước mặt nàng, kiêu ngạo tùy hứng hất cằm sai khiến, lúc khổ sở thì sẽ khóc ôm nàng rồi ngủ.
Khuyết Tử Tịch vẫn không dám tin, Khuyết Dĩ Ngưng đã không còn là Khuyết Dĩ Ngưng nữa, lúc đầu nàng nghĩ rằng vì nàng buông Phó Văn Tĩnh nên thay đổi tính tình, nhưng sau khi biết được, nàng mới hiểu ra, Khuyết Dĩ Ngưng đã thực sự thay đổi.
Đã lâu nàng không nhắn tin cho nàng, không chia sẻ tâm trạng gì với nàng, không nổi giận, nàng muốn về nhà gặp nàng nhưng lại không thấy nàng, không có cơ hội để nói chuyện với nàng, nàng chỉ có thể nghe ba mẹ kể lại về nàng, kể ra một người mà nàng không quen, cho đến hơn một tháng trước khi xảy ra vụ tai nạn xe đó, nàng mới xác nhận.
Nàng nhìn nữ nhân được đẩy ra, chợt thấy xa lạ.
Dường như khác hẳn người trong ký ức, nhưng cho dù nàng có tưởng tượng thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được bộ dạng nàng trước kia.
"Tôi có tìm hiểu nhiều tài liệu, những tài liệu về huyền học, nhưng mà trên thế giới này thực sự có chuyện kỳ dị như vậy xảy ra sao? kỳ thật tôi cũng tin có chuyện thay tim của người này vào người khác như đồn đãi, nhưng tôi biết là không thể nào."
"Cô rốt cuộc là ai? nàng có thể quay về nữa hay không?"
Khuyết Tử Tịch nhìn chằm chằm Khuyết Dĩ Ngưng, đè nén tâm tình của mình, từ lúc nói đến giờ nét mặt nàng cũng từ bình tĩnh trở thành kích động, giọng nói càng thêm ý chất vấn.
Nàng từng nghĩ nói với ba mẹ, đây không phải là Khuyết Dĩ Ngưng, đây là một người khác, nhưng nàng biết, họ sẽ nghĩ là nàng bị điên.
Hoán đổi linh hồn, đây là chuyện hoang đường cỡ nào chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng có chút bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy trong dự liệu.
Nàng không có ý che dấu, thực tế nàng có bắt chước nguyên chủ đi nữa cũng không thể giống hoàn toàn được, nàng không thể có tình cảm với những người này như là nguyên chủ được, đối mặt với câu hỏi của Khuyết Tử Tịch, nàng rất bình tĩnh.
Nàng không giấu giếm gì, dứt khoát nói, nhưng vẫn giấu một số chuyện.
Nói là hoán đổi linh hồn so với nói đây là một quyển sách với Khuyết Tử Tịch thì chẳng khác gì khiến người ta như cảm thấy nghe chuyện kể đêm khuya.
"Tôi là Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng không phải là người mà cô biết kia.

Thực tế thì tôi không biết vì sao tôi xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là thời không song song? ai mà biết được, sau khi tôi chết, mở mắt đã xuất hiện ở đây, đồng thời còn có một chút ký ức không thuộc về Khuyết Dĩ Ngưng này."
"Nghĩa là sao?"
Khuyết Tử Tịch thấy nàng thẳng thắn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị lời của nàng cuốn vào.
"Có thể hiểu như vậy, tôi là Khuyết Dĩ Ngưng ở thời không song song, cũng chính là A, còn Khuyết Dĩ Ngưng mà cô biết là B, Khuyết Dĩ Ngưng ở tương lai là C, tôi từ A biến thành B và có ký ức của C."
"Hoặc nói là, C ở trong tương lai đã chết, nên ký ức xuất hiện ở trong đầu B, được tôi tiếp nhận."
"Nàng....!chết?"
Khuyết Tử Tịch như bị người đánh một gật, có chút ngây người.
Mặc dù nàng biết có đáp án này, nhưng nàng không muốn thừa nhận.
Trong thời gian này nàng xem rất nhiều sách, cho dù là huyền học hay phật học, mà nàng là vốn là người theo chủ nghĩa duy vật.
Trong một thân thể không chứa được hai linh hồn, nếu thực sự có việc mượn xác hoàn hồn thì có lẽ hồn phách hiện tại đã tan biến, mới để hồn phách khác đi vào.
Nàng từng nhờ một người bạn giới thiệu cho một vị cao tăng, vị tăng nhân có nói người đã chết không thể tìm được muốn nàng cho nàng buông xuống, nhưng nàng không muốn tin, nàng nghĩ vị đó là kẻ lừa gạt.
Nhưng nghe Khuyết Dĩ Ngưng nói vậy, đột nhiên nàng cảm thấy hối hận khi ngồi đây, nếu nàng không nghi ngờ, vậy thì nàng sẽ nghĩ Khuyết Dĩ Ngưng nàng biết còn đang sống thoải mái ở đây.
Nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại trong nháy mắt, Khuyết Tử Tịch tự nguyên muốn biết sự thật tàn nhẫn.
"Ừ, nàng hình như bị chết chìm, có thể nói là chìm dưới sông.

Tôi luôn mơ thấy cảnh nàng chết, sau khi bị người đánh ngất, bị cột vào đá ném xuống sông, đó là một buổi tối, chân trời ánh trăng rất tròn.

Nàng bị mưu sát, tôi biết nàng oán hận không cam lòng."
Khuyết Dĩ Ngưng đè tim mình xuống, nhớ lại lúc phản ứng thân thể nguyên chủ gặp Phó Văn Tĩnh.
Có thể hung thủ không phải là Phó Văn Tĩnh, có lẽ nguyên chủ đã hiểu sai, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dám chắc 100% khẳng định là Khuyết Lâm Dương, vì nguyên chủ không có làm những hành động như nàng, nên sẽ không khiến cho Khuyết Lâm Dương hoài nghi, những điều này chỉ là suy đoán.
Còn ở đây từng xuất hiện chuyện kỳ quái liên quan đến nguyên chủ và Phó Văn Tĩnh, tối đó rốt cuộc Phó Văn Tĩnh bị ai đánh ngất?
"Hung thủ thì sao?"

Khuyết Tử Tịch theo bản năng hỏi.
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu nói: "không biết, chỉ có một ít hình ảnh, nàng cũng không biết mình bị ai gϊếŧ, mà tôi cũng không biết khi đó nàng xảy ra chuyện gì."
"Làm sao tôi biết cô có nói thật hay không?"
Khuyết Tử Tịch trầm mặc hồi lâu, mới nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói.
"Cô có tin hay không cũng không sao, nên nói tôi cũng nói rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng lãnh đạm đáp lại, nàng chưa từng làm chuyện trái lương tâm nào, thậm chí cũng không chủ động xuất hiện ở chỗ này, cũng không thể tính là đánh cắp cuộc sống của người khác.
Nàng sẽ tận tực giúp nguyên chủ tìm ra sự thật, bảo vệ người nhà của nàng, đây chính là hồi báo của nàng, đối với nàng mà nói, nàng cảm thấy làm những điều này như vậy đã đủ.
Khuyết Tử Tịch: "cô không sợ tôi sẽ nói với ba mẹ hoặc người khác sao?"
"Tùy cô thôi, lúc đầu tôi cũng không định giả làm nàng.

Xuất hiện ở đây cũng không phải ý của tôi, tôi không định lấy những thứ thuộc về nàng để dùng.

Không nói với bọn họ là vì không muốn bọn họ đau lòng, nhưng nếu cô muốn làm gì với những lời tôi nói," Khuyết Dĩ Ngưng mang theo nét mặt lạnh lùng, "tôi không ngại coi cô là kè thù của tôi đâu."
Nàng hiểu tâm tình của Khuyết Tử Tịch, đối với nàng mà nói người quan trọng rời đi, thân thể bị người khác sống thay, tâm tình này dĩ nhiên là đau khổ, nhưng không ai có thể cướp đi sinh mệnh lần hai của nàng, đây là cuộc sống mới vận mệnh ban tặng cho nàng, huống chi ở đây nàng còn có người mình yêu.
Ánh mắt Khuyết Tử Tịch khí hiểu, thái dương nàng có chút căng đau, tâm tư hỗn loạn khiến sắc mặt nàng khó nhìn, thân mình cũng bất ổn, nàng phức tạp nhìn Khuyết Dĩ Ngưng có chút mệt mỏi nói: "tôi không định làm gì cô cả....."
Trước khi gõ cửa, nàng từng nghĩ nếu như không phải, nếu người này cướp đi sinh mạng của Khuyết Dĩ Ngưng, cho dù thế nào nàng cũng sẽ khiến người này sống không yên, để Khuyết Dĩ Ngưng thực sự quay về, nhưng nàng cũng nghĩ đến, nếu thực sự người này không ác ý gì, mà nàng cũng không về được, nàng cũng không biết nên làm sao, nàng không thể gϊếŧ người này, nàng không làm được chuyện như vậy.
Lúc này Khuyết Tử Tịch thấy ghét bản thân mình vô dụng, đối với sự nàng không biết này, không biết nên cố gắng thế nào, cũng không biết có nên tin người này nói hay không, càng không biết làm sao có thể giúp được người không thể thấy kia.
"Tạm thời tôi tin cô nói thật, nếu cô nhớ được gì thì nói cho tôi biết, nếu nàng thực sự bị.....! tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ."
Khuyết Tử Tịch không dám nói hai chữ kia, thần sắc nàng nhìn có chút chết lặng, nói xong câu cuối ánh mắt lại nhảy lên chút ánh sáng.
"Tôi cũng đoán được một người."
"Người nào?"
"Khuyết Lâm Dương."
"Cái gì?"
Khuyết Tử Tịch mơ màng, mặt đầy kinh ngạc.
"Xem ra cô cái gì cũng không biết, tôi không xác định nàng có phải bị Khuyết Lâm Dương gϊếŧ hay không, nhưng tôi biết vụ tai nạn vừa rồi khiến tôi xém chết, là do Khuyết Lâm Dương chủ mưu."
Khuyết Dĩ Ngưng cẩn thận tóm tắt vài chuyện, thuận tiện nói luôn bạn bè của Khuyết Tử Tịch cũng có quan hệ với Khuyết Lâm Dương.
"Cô có thể tìm chứng cứ, nhưng đừng đụng đến Khuyết Lâm Dương, đừng đánh rắn động cỏ, những chuyện còn lại tôi sẽ nói cho cô biết sau, nhưng không phải hiện tại, mà phải nói với cả ba mẹ.

Đến khi đó cô nên an ủi bọn họ cho tốt, hơn nữa phải bảo vệ tốt cho bọn họ, tránh cho Khuyết Lâm Dương giả vờ hối lỗi, lời của hắn không có chút nào đáng tin."
Khuyết Dĩ Ngưng phòng hờ trước cho Khuyết Tử Tịch, những chuyện kia hiện tại không thể nói hết, hơn nữa đến khi đó còn phải nói lại với Khuyết ba và Khuyết mẹ lần nữa, không bằng chờ đến khi đó nói luôn.
Thần sắc Khuyết Tử Tịch hoảng hốt đi ra ngoài, lượng tin tức lớn nàng càn tiêu hóa từng chút một, khuôn mặt chết lặng của nàng vẫn không thay đổi.
Khuyết Dĩ Ngưng chờ nàng đi rồi, có chút mệt mỏi dựa vào xe lăn.
Nàng nhìn đến ngây người, di động rung một cái, nàng định không xem nhưng thấy tin nhắn Cố Sơn Tuyết gửi cho nàng, thì lập tức lên tinh thần.
[ Cố đáng yêu ]: Thứ tư có rảnh không, chị muốn mở một cái trang viên đã chọn, chỗ đó phong cảnh tốt, em muốn đi chung không?
Cố Sơn Tuyết hẹn nàng cùng ra ngoài ???
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi à???
Không Cố Sơn Tuyết bị bóng của nàng đánh trúng, định thẳng thắn đối mặt với nàng à!?
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: rất rảnh!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: đi chung với chị, thì lúc nào cũng rảnh hết!
Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác mọi mệt mỏi cả ngày của mình đã được quét bay, chờ không nổi đến thứ tư rồi, hận không thể đi ngay bây giờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi