Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
[1]: (つんでれ/ツンデレ) đây chính là từ kết hợp giữa hai từ tượng thanh là tsun tsun (つんつん/ツンツン) và dere dere (でれでれ/デレデレ),
– Tsun tsun: là những người có tính cách ương ngạnh, cộc lốc hoặc đanh đá.
– Dere dere: chỉ những ai có tính cách đa cảm và dễ thương.
Như vậy Tsundere dùng để miêu tả thái độ và trạng thái của con người, trong đó những người tsundere sẽ hành động theo kiểu "tsun tsun" trước, rồi chuyển sang trạng thái "dere dere".
Tsundere chỉ những người có bề ngoài ương ngạnh nhưng bên trong họ vẫn tràn đầy tình cảm.
__________
Ôn Noãn đương nhiên là cô có biết đến chương trình này.
Cô nhớ trong truyện cũng từng đề cập tới tình tiết này, nếu cô nhớ không nhầm thì tổ chương trình cũng muốn mời Cố Thâm đến tham dự, nhưng hình như đã bị Cố Thâm từ chối.
Chương trình này đã chiếu và tổ chức được mấy mùa, độ nổi tiếng của chương trình này cũng khá cao.
Phạm vi những câu hỏi được xuất hiện trong chương trình khá rộng, không chỉ giới hạn ở những kiến thức trong sách vở mà còn trong rất nhiều các lĩnh vực, ngành nghề khác nhau.
Lịch sử, địa lý, âm nhạc, thậm chí là cả vũ đạo, hoặc có thể là những tin tức thời sự đang hot, tất cả đều có thể sẽ được hỏi và xuất hiện trong chương trình.
Ôn Noãn im lặng nghe xong lời giới thiệu của người ở đầu dây bên kia, cô trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Em cần thời gian để suy nghĩ kỹ chuyện này, bởi vì em vẫn còn đang là học sinh cấp 3, nên em cũng không chắc mình có thể sắp xếp thời gian để đến tham dự chương trình của mọi người."
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười, người phụ trách nói: "Chuyện này thì em cứ yên tâm đi, chương trình của chúng tôi phụ trách sẽ được quay và ghi hình vào buổi tối thứ 7, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của em, hơn nữa cũng sắp đến kỳ nghỉ hè, mà hầu hết những trường cấp 3 trong nước đều sẽ cho học sinh nghỉ hè.
Nên em không phải lo mấy vấn đề đó đâu"
Người đó nói tiếp: "Đúng rồi, chỉ cần giành được giải quán quân, em sẽ giành được một số tiền thưởng rất lớn.
Giải nhất được thưởng 10 vạn NDT, giải nhì sẽ giành được 5 vạn NDT, còn giải ba thì sẽ nhận được 3 vạn NDT."
Ôn Noãn lúc nghe đến đây, hai mắt của cô ngay lập tức phát sáng.
Chỉ cần nhắc đến tiền là như đánh trúng vào tâm lý của cô.
Nhưng vào giờ phút này, cô vẫn cảm thấy có hơi lăn tăn do dự: "Em cần thời gian để suy nghĩ thêm, sau đó em sẽ trả lời lại anh sau."
"Được rồi, em cứ suy nghĩ thêm đi, có gì thắc mắc thì cứ tìm anh bằng số điện thoại này, anh họ Chu, tên Chu Tuấn, em muốn gọi anh bằng cái tên nào cũng được."
"Vâng ạ, cảm ơn Chu ca."
Sau khi cúp máy, Ôn Noãn quay sang hỏi hệ thống: "Tiểu học, nếu tôi nhớ không nhầm thì lần trước cậu nói với tôi có thể dùng điểm số để đổi lấy một vài món đồ có thể giúp ích cho việc học tập, đúng không?"
Tiểu học: [ Đúng vậy, vậy cậu muốn đổi món đồ nào? ]
Ôn Noãn bật cười nói: "Tôi muốn mình trở nên thông minh hơn, cho nên hiện tại tôi muốn dùng tất cả những điểm số tôi vừa giành được để đổi lấy IQ?"
Chỉ cần có IQ cao, thì việc học hay ghi nhớ lại các kiến thức đều là những việc rất đơn giản.
[ Được, muốn IQ cao cũng rất đơn giản nhưng bạn phải đánh đổi 1 thứ để trao đổi? Là những kỉ niệm bạn không bao giờ muốn quên, hay là...!bạn sẽ quên đi một người hoặc một món đồ quan trọng nhất với bạn, điều kiện để trao đổi là bạn phải có 20 điểm tích lũy.]
Ôn Noãn im lặng, nhìn số điểm đang được hiển thị trên màn hình: "Bây giờ...!số điểm của tôi chỉ mới được 25 điểm."
Bây giờ cô nên chọn những kỉ niệm bạn không bao giờ muốn quên, hay là sẽ quên đi một người hoặc một món đồ quan trọng nhất.
Nên chọn cái nào bây giờ? Khó quá.
[ đúng vậy.
]
Ôn Noãn: "..."
Cô đắn đo suy nghĩ một lúc, rồi cô lên tiếng hỏi: "Đây là lần đầu tiên nên bạn có thể giảm giá cho tôi được không, bạn cũng biết tôi vất vả lắm mới giành được 25 điểm tích lũy này! Nên mong bạn có thể giảm giá và chiết khấu 50% cho tôi."
[ không được, đây là quy định.
]
Hệ thống tiểu học đột nhiên bật cười nói: [Bây giờ cậu mới chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi.
]
Bởi vì từ trước đến nay, Ôn Noãn luôn cho người khác cảm thấy cô có vẻ trưởng thành và chín chắn hơn so với mấy người bạn đồng lứa.
Cho dù là cuộc đối đầu gay gắt với Ôn Nhan, hay là việc cô dám đứng dậy đòi lại công bằng trước sự phân biệt đối xử của ba mẹ Ôn, hay là cách cô trừng trị những kẻ từng bắt nạt cô, hay là sự quyết tâm và nỗ lực của cô trong việc giảm béo.
Và nhìn cô không hề giống với dáng vẻ và suy nghĩ của các cô gái thiếu nữ tuổi 16.
Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, sau đó cô liền bật cười: "Thế à?"
Cô cũng không còn cách nào khác, nếu cô không trưởng thành, thì chắc chắn cô sẽ bị bắt nạt, và kết cục của cô nhận được chính là sự đào thải.
Từ lúc cô còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, cô đều sống ở trong cô nhi viện.
Tất cả những đứa trẻ từng sống ở đó đều sẽ có những suy nghĩ trưởng thành và chín chắn hơn so với những đứa trẻ được sống bên cạnh bố mẹ.
Hoặc cũng có thể nói bọn họ rất nhạy cảm và tự ti, bởi vì có nhiều người còn không đủ ăn hoặc thậm chí nhiều người còn không có cơ hội để được đến trường.
Thế nên, tất cả những đứa trẻ sống ở trong cô nhi viện, muốn cuộc sống của mình sau này tốt hơn, ngoài con đường học hành ra thì không còn bất kỳ con đường nào khác.
Vì vậy, cô chỉ biết cố gắng chăm chỉ học tập, và cô đã dành hết tâm sức của mình vào việc học bởi vì cô muốn cuộc sống mình sau này sẽ tốt hơn và cô có thể giúp đỡ những đứa trẻ khác có cùng hoàn cảnh giống cô.
Dường như hệ thống cũng hiểu được những suy nghĩ và cảm xúc của cô, liền lên tiếng hỏi: [ Vậy cậu có muốn trao đổi không? ]
"Đương nhiên là muốn!" Ôn Noãn trả lời không một chút do dự: "Tiến hành đi."
Dù phải quên đi những kí ức quan trọng, nhưng giờ cô không còn cách nào khác, chỉ có cách này mới giúp cô kiếm thêm được điểm số.
Chỉ trong nháy mắt, hệ thống thông báo cho Ôn Noãn là hoàn thành xong việc trao đổi.
Ôn Noãn cũng không cảm nhận được mình có gì khác, cho đến khi cô cầm mấy quyển sách lên đọc thử, chỉ mới đọc một lần lướt qua, nhưng cô có thể nhớ được hết tất cả những thứ gì cô vừa đọc. Ôi! Thật kinh ngạc!
...
**
Ba ngày sau, mẹ Ôn đã trở về nhà.
Bà ấy vừa mới về đến nhà, Ôn Noãn ngồi ở trong phòng vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện của hai mẹ con từ dưới tầng 1 vang lên.
Ôn Noãn định đi chạy bộ ở công viên, nên cô đành phải xuống dưới tầng 1, cô còn nhìn thấy được dáng vẻ đắc ý của Ôn Nhan khoe mình được mẹ Ôn vừa mua cho chiếc váy mới, lúc cô bước ra khỏi cổng, cô vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con nhà kia.
"Mẹ, cái váy này đắt quá, hình như nó có giá hơn 10 vạn NDT đúng không, con cảm ơn mẹ nhiều."
Mẹ Ôn nhìn cô ta bằng ánh mắt trìu mến, bật cười nói: "Đứa nhỏ ngốc này, con nói cái gì vậy hả? Chỉ có một chiếc váy mà thôi chả lẽ mẹ không mua được cho con?"
Ôn Nhan ôm chặt lấy mẹ Ôn, nũng nịu nói, "Mẹ, lúc ở trong trường Ôn Noãn đã bắt nạt con."
Nghe thấy vậy, mẹ Ôn không thèm suy nghĩ liền quay sang hỏi cô ta: "Tại sao nó dám bắt nạt con, con cứ nói cho mẹ biết đi, nhất định mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con."
Ôn Nhan tay nắm chặt lấy chiếc váy, cúi đầu xuống, một lúc sau truyền đến tiếng khóc nức nở, hai mắt cô ta đỏ hoe, những giọt nước mắt liên tục rơi, vừa khóc vừa tố cáo: "Tuần trước con thấy em ấy ăn rất ít, nên đã mua một ít thức ăn cho em ấy.
Nhưng em ấy nói không cần, còn nói con là đồ xấu xa, còn khiến cho rất nhiều bạn học trong trường hiểu lầm con."
Nói xong, cô ta khẽ chớp mắt, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống: " Mẹ, con rõ ràng chỉ muốn quan tâm đến em ấy mà thôi, nhưng không hiểu vì sao em ấy lại nghĩ con như vậy.
"
Mẹ Ôn nghe xong, liền cảm thấy rất tức giận.
Nhưng không muốn dọa cho con gái sợ.
Nên bà ấy chỉ biết đưa tay ra vỗ về an ủi đứa con gái lớn, dịu dàng nói: "Con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ thay con trừng trị đứa em gái kia." Bà ấy chỉ biết thở dài, rồi dùng tay lau những giọt nước mắt: "Đừng khóc, con cứ như vậy thì mẹ càng đau lòng thêm."
"Mẹ."
"Có chuyện gì vậy?" Mẹ Ôn nhìn cô ta bằng ánh mắt lo lắng.
Ôn Nhan nắm chặt tay của bà ấy, dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ cứ đối xử với con tốt như vậy, em ấy thể nào cũng nói mẹ thiên vị con."
"Cô ta dám!" Mẹ Ôn lạnh lùng nói: "Mẹ chưa từng thừa nhận cô ta là con gái của mẹ, sao cô ta dám nói mẹ thiên vị? Cô ta đúng là kẻ không biết điều, rõ ràng chúng ta đã đón cô ta về rồi còn cho cô ta chỗ ăn chỗ ở.
Cô ta còn muốn thứ gì nữa?"
Bà ấy nói không một chút do dự: "Bây giờ lại còn dám bắt nạt con."
Mẹ Ôn dịu dàng nhìn cô ta: "Con đừng khóc nữa, không cẩn thận lại bị đau đầu đấy?"
"Đầu con đang đau lắm ạ." Ôn Nhan rúc vào trong lòng mẹ Ôn: "Mẹ ơi, con đau đầu quá, ngày mai mẹ có thể xin cho con nghỉ học được không?"
"Được rồi, để tí nữa mẹ lên gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp con, thế con có muốn mẹ gọi bác sĩ sang đây khám qua cho con không?"
"Con không muốn gặp bác sĩ đâu..."
Ôn Noãn không nghe được đoạn đối thoại phía sau, nhưng cô vẫn có thể đoán được hai người kia đang nói đến chuyện gì.
Lúc cô đi đến công viên, Ôn Noãn chỉ biết cắm đầu chạy.
Ôn Noãn, mày đang khó chịu và buồn bã chuyện gì? Có những người thân như vậy thà không có còn tốt hơn.
Nhưng trái tim cô vẫn rất đau đớn, bởi vì thân thể này vẫn là của nguyên chủ, mà thứ nguyên chủ luôn khao khát và mong chờ nhất chính là tình cảm gia đình, cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, cho dù có bị đối xử bất công như thế nào, thì cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Cô chạy với tốc độ nhanh nhất.
Đôi mắt của cô vừa nóng vừa rát cũng may đã bị những giọt mồ hôi che đi.
Lúc Cố Thâm đi đến công viên, thứ đập vào mắt anh chính là hình ảnh Ôn Noãn đang ra sức tập chạy, vẫn là cái kiểu không màng tới sống chết kia.
Anh khẽ nhíu mày, rồi ngay lập tức chạy tới chỗ của cô, anh quay sang nhìn người bên cạnh, người kia sắc mặt đỏ bừng, anh còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của người kia.
"Ôn Noãn."
Cố Thâm khẽ nhíu mày: "Cậu chạy đến mức thở không được rồi? Cậu nên chạy chậm lại."
Ôn Noãn cũng dần tỉnh táo lại, cô bớt ít chút thời gian quay sang nhìn anh, nhưng cô vẫn im lặng không lên tiếng.
Cố Thâm vẫn tiếp tục chạy cùng cô, sau đó anh cảm nhận được tốc độ của người bên cạnh cũng dần chậm lại.
Mồ hôi liên tục rơi khiến cho bộ quần áo cô đang mặc cũng trở nên ướt đẫm.
Cô vẫn còn thở hổn hển.
Cố Thâm nắm chặt lấy tay cô, anh lo lắng nói: "Hãy chạy chậm lại và hít thở thật đều, không được gấp, cũng không được nóng vội.
Hãy bình tĩnh hít thở một hơi thật sâu."
Một lúc sau, hơi thở của Ôn Noãn cũng dần ổn định trở lại.
Trong thời khắc vừa rồi, có nhiều lúc cô cảm nhận nhịp tim của mình có thể lên tới 200 hoặc 300.
Thậm chí chỉ một chút nữa thôi, dường như cô còn cảm nhận được hơi thở của mình dần tắt.
"Có phải cậu bị điên rồi đúng không?" Cố Thâm nhìn thấy bây giờ cô đã ổn hơn, anh ngay lập tức quay sang trách mắng cô: "Giảm cân chứ không phải là một phép trừ.
Cậu chỉ nên chạy ở mức độ cơ thể của mình có thể tiếp nhận được.
Cậu liều mạng như vậy để làm gì? Cậu không còn muốn sống nữa à?"
Đây là lần đầu tiên anh thể hiện cảm xúc thật ở trong lòng mình trước mặt người khác.
"Ôn Noãn, tôi biết mình không có quyền lên tiếng, nhưng phương pháp giảm cân mà cậu đang thực hiện rất có hại cho cơ thể.
Ngày hôm nay có phải cậu không muốn sống nữa đúng không? Cậu có biết vừa nãy cậu đã chạy với tốc độ bao nhiêu không?"
Tốc độ chạy vừa nãy của cô có thể so sánh với tốc độ của vận động viên điền kinh đang chạy nước rút 100m cuối cùng.
Ôn Noãn vẫn giữ im lặng.
Sau khi trách mắng đối phương xong, Cố Thâm chỉ biết trợn trừng mắt lên nhìn cô, "Nếu cậu không muốn sống nữa thì cậu cứ tiếp tục ép buộc bản thân mình đi!"
Nói xong câu này, anh liền rời đi.
Anh cũng không thèm quay lại nhìn Ôn Noãn dù chỉ là 1 lần.
Ôn Noãn ngạc nhiên, cô quay lại nhìn theo bóng lưng ngày càng khuất dần của Cố Thâm, một lúc sau, cô khẽ chớp mắt, rồi cô cũng dần bình tĩnh trở lại.
Cô nhấc chân lên di chuyển đến vị trí bên cạnh, sau đó dựa lưng vào lan can.
Cô không biết lý do vì sao, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Thâm lúc mắng chửi cô vừa nãy nhìn thuận mắt hơn rất nhiều so với dáng vẻ ngày thường của anh.
Ôn Noãn nở nụ cười chua xót, chẳng lẽ cô là người thích bị ngược đãi có máu M trong người.
Rõ ràng vừa nãy bị người khác mắng té tát vào mặt nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời đêm.
Khóe môi của cô khẽ nhếch lên.
Cố Thâm vừa nãy đã mắng cô, nhưng từ khi cô đi đến đây...!Dường như Cố Thâm là người đầu tiên thật lòng quan tâm và đối xử tốt bụng với cô.
Cô khẽ đưa tay lên xoa mái tóc ướt sũng, hít thở một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục tập bài thể dục nhịp điệu, sau khi tập xong cô định đi về nhà.
Chỉ là Ôn Noãn không thể ngờ được rằng rõ ràng trước khi rời đi Cố Thâm đã tức giận đến mức như vậy, nhưng bây giờ anh lại quay lại đây.
Lúc cô nhìn thấy Cố Thâm xuất hiện, tay của anh còn cầm theo một chai nước.
Cô lúc đấy thực sự rất bất ngờ.
Cô đứng ngây ra đó, một lúc sau cô mới lên tiếng: "Cố..." Nhưng chưa kịp để cô nói xong.
Thì cô chỉ nhìn thấy Cố Thâm nở nụ cười lạnh lùng, rồi đặt chai nước ở gần chân của cô.
Sau đó lạnh lùng rời đi.
Ôn Noãn:...
Rõ ràng trong truyện tác giả miêu tả nam chính là người rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng cô lại cảm thấy nam chính là người rất ngây thơ.
Cô bật cười, rồi cúi xuống nhặt chai nước từ dưới đất lên.
Ôn Noãn nhìn chằm chằm quan sát chai nước một lúc rất lâu, sau đó cô mở nắp ra uống khoảng tầm 2 ngụm nước.
Sau khi nước ngấm vào người cô cũng cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Sau đó cô đặt chai nước sang một bên, rồi lại tiếp tục bài tập.
Trước khi đi về, cô còn quay lại chỗ kia để cầm theo chai nước, rồi còn đặt chai nước ở trên bàn học, trước đó cô còn thu dọn đồ đạc trên bàn và còn dành một vị trí đặc biệt cho chai nước.
**
Buổi sáng ngày hôm sau, trước khi đi đến trường, Ôn Noãn dành chút thời gian để đến nói chuyện với mẹ Ôn.
Buổi tối ngày hôm qua, mẹ Ôn đã mắng cho Ôn Noãn một trận, nhưng lần này Ôn Noãn chỉ ngồi im một chỗ và không cãi lại bà ấy, cho nên dù bây giờ vẫn còn khá sớm, nhưng tâm trạng của bà ấy có vẻ rất tốt.
Bà ấy quan sát một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi cô: "Cái gì vậy?"
"Đơn xin chuyển đến sống ở ký túc xá."
Mẹ Ôn bĩu môi nói: "Con cứ làm như mẹ không biết chữ ý, đương nhiên mẹ biết đây là đơn xin chuyển đến sống ở trong ký túc xá.
Nhưng mà con muốn sống ở trong ký túc xá à?"
"Vâng."
Ôn Noãn nhìn bà ấy, cô từ tốn nói: "Mẹ, chắc mẹ cũng không hy vọng mỗi ngày sẽ chứng kiến cái cảnh con và chị gái cãi nhau, con cũng biết mẹ không thích và cảm thấy khó chịu mỗi khi nhìn thấy con.
Nếu tình hình đã như vậy thì tại sao không cho con chuyển đến sống ở ký túc xá.
Sau này con nhất định sẽ không đi đến làm phiền mọi người."
Bà ấy nghe thấy vậy thì có hơi bất ngờ, nhưng hai mắt của bà ấy đã ngay lập tức phát sáng lên.
Thật lòng mà nói, những lý do mà Ôn Noãn đưa ra thực sự khiến cho bà ấy vô cùng cảm động và bất ngờ.
Bà ấy vốn dĩ không hề thích đứa con út này, bởi vì từ nhỏ nó chỉ được sống trong cô nhi viện, lại là một người tầm thường không có điểm đặc biệt nào để thu hút người khác, nếu bà ấy mang cô đi đến gặp mấy bà bạn của bà ấy thì chắc chắn bà ấy sẽ cảm thấy rất mất mặt, chỉ cần nghĩ đến đây thôi là bà ấy đã cảm thấy không vui rồi.
Bà ấy nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt cảnh giác: "Con đang muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của bố mẹ đúng không?"
Ôn Noãn khẽ dừng lại: "Tại sao con phải làm như vậy?"
Cô tiếp tục nói: "Chỉ là ngày thường con sẽ ở trong ký túc xá của nhà trường, còn cuối tuần con sẽ trở về nhà."
Mẹ Ôn đương nhiên là rất muốn kí tên, chỉ cần nghĩ đến việc không phải nhìn thấy mặt đứa con gái này mỗi ngày là bà ấy đã cảm thấy rất vui vẻ.
Bà ấy định cầm bút lên, thì đột nhiên lúc này bà ấy lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, ba Ôn lúc nào cũng mong Ôn Noãn có thể chung sống hòa thuận với gia đình bọn họ, và tất cả mọi người trong gia đình sẽ trở nên gắn kết yêu thương nhau hơn, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý cho Ôn Noãn chuyển đến ở tại ký túc xá.
Bà ấy trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt chán ghét: "Chuyện này mẹ không quyết được, con đợi ba con về rồi xin chữ ký của ông ấy."
Ôn Noãn nhắm mặt lại, cô thử tính toán thật cẩn thận ở trong lòng, rồi cô mới lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ nhất định không chịu ký tên cho con đúng không? "
"Rốt cuộc con muốn gì?"
Ôn Noãn bật cười nói: "Là thế này, không biết mẹ có thể cấp cho con thêm một căn phòng nữa có được không? Tại vì phòng con đang ở quá nhỏ, lúc học bài có hơi bất tiện, nên con muốn xin mẹ thêm một căn phòng ở lầu hai, có được không ạ?"
"Không được!"
Mẹ Ôn không thèm đắn đo suy nghĩ, bà ấy ngay lập tức từ chối: "Cho dù chỉ là nghĩ thì mày cũng không nghĩ đến!"
Ôn Noãn khẽ ồ lên một tiếng: "Vậy thì để con đến tìm và nói chuyện trực tiếp với ba vậy?"
Thực ra, chỉ cần Ôn Noãn ở trước mặt ba Ôn làm nũng mấy câu, thì chắc chắn ba Ôn sẽ đồng ý.
Bởi vì ngay từ lúc đầu, ước nguyện của nguyên chủ chỉ mong có thể sống bình yên và hạnh phúc bên người thân, nhưng bởi vì cô ấy quá rụt rè, nên mới khiến cho tất cả mọi chuyện thành ra tình cảnh trớ trêu như vậy.
Mẹ Ôn cắn chặt khóe môi nhìn cô nói: "Mày có ý gì?"
Ôn Noãn mỉm cười: "Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý ký tên, thì còn sẽ không đi tìm ba để xin thêm phòng, cũng sẽ không lượn lờ ở trước mặt mẹ làm mẹ chướng mắt." Cô trầm ngâm suy nghĩ, rồi từ tốn nói: "Đương nhiên, nếu ba vì chuyện này mà trách mắng mẹ.
Con cam đoan với mẹ là con sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này.
Nên mẹ cứ yên tâm."
"Ký tên sao?"
Cuối cùng thì mẹ Ôn nghiến răng nghiến lợi ký tên rồi đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn bật cười, vui vẻ cầm tờ đơn trong tay rồi rời đi.
Đương nhiên là cô biết rất rõ, mẹ Ôn nhất quyết sẽ không cho cô đụng vào khối tài sản mà bà ta vất vả dành dụm cho con gái yêu của bà ấy.
...
Trên đường tới trường, vẫn giống như mọi ngày, đi được một đoạn đường là Ôn Noãn đã nhìn thấy Cố Thâm đang đi ở phía trước.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn trước mặt, rồi cô đột nhiên hét lên: "Cố Thâm."
Cố Thâm không quay lại nhìn cô, và anh cũng không nói chuyện với cô, khuôn mặt của anh vẫn rất lạnh lùng.
Ôn Noãn khẽ bĩu môi, quay sang nhìn anh hỏi: "Cậu vẫn còn đang tức giận à?"
Cố Thâm vẫn giữ im lặng không chịu lên tiếng.
Tay của Ôn Noãn đang cầm theo một chiếc túi nilon nhỏ, đây là mấy chiếc bánh bao cô vừa mới mua ở cửa hàng đầu phố, cô cầm chiếc túi lên, rồi còn lắc lư nó ở trước mặt Cố Thâm: "Cố Thâm, tôi có thể mời cậu ăn bữa sáng được không?"
Cố Thâm quay sang nhìn cô và anh đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái đang đứng trước mặt, anh đương nhiên biết đây là suy nghĩ thật lòng của cô, khoảng cách của hai người rất gần, nên lúc này Cố Thâm mới để ý, anh cảm thấy người đang đứng trước mặt đã dần trở nên trắng hơn, làn da của cô cũng trở nên mịn màng hơn trước rất nhiều.
Khuôn mặt trở nên xinh đẹp và tinh xảo.
Sắc mặt trở nên hồng hào và có sức sống hơn lúc trước rất nhiều.
Lúc cô cười đôi mắt của cô lúc ấy nhìn rất giống một vầng trăng khuyết, càng trở nên xinh đẹp hơn.
Rồi anh cúi xuống nhìn đôi môi hồng hào cùng hàm răng trắng đều thẳng tắp.
Anh cứ mãi nhìn cô đến mức xuất thần.
"Cố Thâm?" Ôn Noãn khẽ gọi tên anh.
Cố Thâm bĩu môi, anh lập tức quay sang nhìn chỗ khác: "Tôi không ăn."
"Cậu thực sự không muốn ăn?"
"Ừ."
Ôn Noãn nhìn bóng lưng kiêu ngạo phía trước, cô khẽ ừ một tiếng, rồi từ tốn nói, "Vậy nếu cậu không muốn ăn thì tôi đành phải vứt đi vậy."
Cô lẩm bẩm nói: "Tôi không ăn được bánh bao, vì nó quá nhiều chất béo.
Cậu có chắc là không muốn ăn không?"
"Ừ." Cố • tsundere • Thâm vẫn kiên quyết giữ vững lập trường.
Ôn Noãn nghe thấy vậy liền dừng lại, rồi cô đi đến gần chiếc thùng rác.
Cố Thâm vẫn tiếp tục đi về phía trước, rồi anh lén quay lại nhìn cô, dáng người của cô so với lúc trước nhìn gầy và mảnh mai hơn rất nhiều, cho dù cô đang mặc bộ đồng phục rộng thùng thình.
Nhưng vừa nãy mới có cơn gió thổi lướt qua và đã để lộ ra cặp chân thon dài cùng bờ vai thon gọn được ẩn sau lớp quần áo rộng thùng thình.
Hai người đứng đối diện nhau, Ôn Noãn hỏi anh lại một lần nữa: "Nếu cậu không ăn, thì tôi sẽ ném nó đi..."
Cô ngay lập tức thả tay ra, Cố Thâm dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt lấy chiếc túi cô đang cầm, rồi còn quay sang lườm cô: "Cậu có biết lãng phí đồ ăn là một tội ác không?"
Ôn Noãn bĩu môi, đột nhiên cô nổi tính khí trẻ con: "Rõ ràng vừa nãy cậu nhất quyết không chịu ăn nên tôi mới làm như vậy?"
Cố Thâm hừ một tiếng: "Làm vậy là quá lãng phí nên tôi đành phải nhận vậy."
Nghe thấy vậy, Ôn Noãn khẽ nhíu mày, sau đó cô còn cố kéo dài giọng nói ra: "Cậu nói rất đúng, vậy làm phiền bạn học Cố Thâm ăn hộ giúp mình nhé, mình cảm ơn bạn rất nhiều."
Cố Thâm: "..."