XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ

Bởi vì hôm nay không có diễn viên khác trình diện, cho nên phó đạo diễn phụ trách làm vai phụ cho các vai chính, Yến Thanh Trì đứng trước mặt phó đạo diễn, nghe hắn hỏi mình lần cuối nhìn thấy phụ thân mình là khi nào, lúc ấy Mạnh Văn có gì khác thường không, ngày thường có kẻ thù hay không. Mạnh Lạc bình tĩnh trả lời, thậm chí từ trong biểu tình còn có thể nhìn ra chút khổ sở. Cảnh sát an ủi hắn, chuẩn bị dò hỏi những người khác, Yến Thanh Trì hỏi cảnh sát: "Tôi có thể đi với chú không?"

Những lời này không có trong kịch bản, lúc phó đạo diễn nghe được sửng sốt một lát, nhanh chóng đáp lời: "Cậu về trước đi, chờ có manh mối, chúng tôi lại đến tìm cậu."

"Vậy được rồi." Yến Thanh Trì nói xong, nói câu "vất vả", lúc này mới xoay người rời đi.

Hắn đi về phía trước, thở dài, làm như giải toả được những buồn khổ lúc nói chuyện, sau đó mới thu liễm đau thương trước đó, bình tĩnh vào nhà.

Hắn đi tới một góc bên trái sân, làm động tác kéo ra ngoài, đây là hắn mở cửa nhà. Sau đó hắn đóng cửa lại, đi vào, giống như cầm một đồ vật hình trụ. Hắn vặn vặn nắp bình không tồn tại trong tay, sau đó uống một ngụm, cúi đầu chớp chớp mắt. Sau đó hắn đi tới bên kia, làm tư thế đẩy ra ngoài, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong an tĩnh mang theo chút đạm mạc đau thương, những đau thương đó không phải rõ ràng lắm, chỉ tồn tại trong mắt hắn một chút, lại bị đạm mạc trên mặt ẩn đi.

Hắn nhìn ngoài cửa sổ, an tĩnh không tiếng động.

Hồi lâu, mới duỗi tay đóng cửa sổ lại, khi cúi đầu thật nhẹ nhàng mà nâng nâng khoé môi.

Yến Thanh Trì diễn xong, trong phòng an tĩnh trong chốc lát, Liễu Manh dẫn đầu mở miệng, bà hỏi: "Tại sao cậu muốn thêm một câu như vậy? Lời kịch tôi nói với cậu cũng không có câu này."

"Tôi biết." Yến Thanh Trì bình tĩnh nói: "Nhưng tôi cũng biết nhân thiết của Mạnh Lạc là hung thủ cuối cùng, hơn nữa trước lúc nam chính tố giác, không có bất luận kẻ nào phát hiện, đoạn này là một đoạn xoay ngược, là một bộ phim điện ảnh lớn, cho nên trước đó, hành động của Mạnh Lạc hẳn là hợp lí, không có điểm đáng ngờ. Nhưng đối với một đứa con mà nói, cha cậu ta chết, còn là bị người ta mưu sát, lúc cậu ta biết cảnh sát muốn đi điều tra người khác thì không tò mò sao? Không muốn đi theo xem sao? Không dò hỏi tin tức liên quan sao? Nếu chỉ là sau khi cảnh sát nói cậu có thể đi rồi, lập tức lạnh nhạt rời khỏi, không khỏi không phù hợp lẽ thường."

Liễu Manh nghĩ nghĩ, lại cười, bà nói: "Cậu nói có vài phần đạo lí."

Vương đạo nhìn sơ lược lý lịch của y, lại nhìn y, "Tốt nghiệp chính quy a."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Vâng."

Đúng là nguyên chủ là tốt nghiệp chính quy, chỉ là kỹ thuật diễn không tốt lắm.

"Biểu diễn còn có thể coi là vững chắc."

Yến Thanh Trì rất kinh hỉ khi nhận được đánh giá này, chính y cũng không phải xuất thân diễn kịch, chỉ là năng lực cộng tình tương đối mạnh, hơn nữa bản thân tương đối nỗ lực, bởi vậy, có thể được đánh giá là vững chắc, thực sự làm y vui mừng khôn xiết.

"Cảm ơn đạo diễn khích lệ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực."

"Ừ, cậu đi về trước đi."

"Vâng."

Yến Thanh Trì cúi chào ba người bọn họ, an tĩnh rời khỏi.

Vương đạo cũng không để bọn họ chờ lâu, vào ban đêm, Yến Thanh Trì đã nhận được điện thoại của Quản Mai.

"Cậu thử vai thành công." Quản Mai lời ít ý nhiều, "Kịch bản đã gửi vào hòm thư của cậu, trên đó có ghi thời gian khởi động máy, cậu chú ý một chút. Đúng rồi, đọc kịch bản thêm mấy lần, học thuộc lời kịch, Vương đạo là đạo diễn lớn, cậu diễn tốt, đối với tương lai của cậu cũng có lợi."

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

"Không cần khách khí, đây là tự cậu tranh thủ được, cậu hẳn nên cảm ơn cậu và Giang thiếu."

"Đó cũng cảm ơn chị đi với tôi một chuyến."

Nội tâm Quản Mai hơi vi diệu: Cái này và tư liệu cô sưu tập được lúc trước không giống nhau a, sao lại ôn nhu săn sóc như vậy?

Cô lại dặn dò vài câu thì treo điện thoại, đi sắp xếp công việc khác.

Yến Thanh Trì treo điện thoại, đã thấy Vệ Lam nhắn Wechat cho y: Vậy mà Vương đạo chọn cậu!!! Cậu nói thật đi, có phải Giang Mặc Thần chào hỏi trước không?

Yến Thanh Trì đối với việc mình PK rớt Vệ Lam cũng hơi kinh ngạc, nhưng mà ngón tay y gõ gõ di động: Cậu suy nghĩ nhiều.

Vệ Lam cảm thấy quả thật không thể tưởng tượng: Tôi vậy mà thua dưới tay cậu, trời ơi, thế giới này làm sao vậy! Sắp mạt thế sao!

Yến Thanh Trì cảm thấy cậu sắp hỏng mất, trả lời cậu: Còn nhớ rõ chúng ta đánh cuộc không, nếu tôi thành công, cậu sẽ bỏ qua thành kiến lúc trước với tôi, thừa nhận tôi là người có tài hoa và tính cách không tồi.

Vệ Lam:..............

Yến Thanh Trì: Cậu ngay thẳng như vậy, nhất định sẽ nói được làm được mà [mỉm cười].

Vệ Lam:..........

Yến Thanh Trì: Tôi tin tưởng cậu [mỉm cười].

Vệ Lam: Người này đã chết, có việc hoá vàng mã.JPG

Yến Thanh Trì nhìn tiểu nhân nằm yên trên màn hình, nhịn không được cười, kỳ thật, lúc Vệ Lam không đột nhiên có mấy ý tưởng kỳ quái, vẫn rất thú vị.

Y vừa nghĩ, vừa nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần: Em thử vai thành công [vui vẻ].

Chắc là Giang Mặc Thần là đang bận, cách một lúc mới trả lời y: Vương đạo đã nói với anh, em xem kịch bản cho tốt, tháng sau sẽ khởi động máy."

"Được." Yến Thanh Trì trả lời.

"Không hiểu chỗ nào hỏi anh." Giang Mặc Thần rất hào phóng.

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, hỏi: "Thật ra bây giờ em có vấn đề không hiểu lắm, tuy rằng thử vai thành công làm em rất kinh hỉ, nhưng vì sao chọn em vậy? Em mạnh hơn Vệ Lam chỗ nào? Vương đạo có nói với anh không?"

"Nói đại khái, cái này tương đối phức tạp, chờ chúng ta gặp mặt anh nói với em."

"Anh còn đang bận sao?"

"Ừ, đang chụp quảng cáo, phỏng chừng không kịp lúc Kỳ Kỳ khai giảng, chỉ có thể mình em đưa nó đi."

"Không có việc gì." Yến Thanh Trì đánh chữ, đột nhiên nghĩ tới câu nói trên mạng, "Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa~"

Giang Mặc Thần:..........

"Em nói sai rồi sao? Anh không thể kiếm tiền hay là em không đẹp?" Yến Thanh Trì đùa hắn.

"Giữ chút mặt mũi đi Giang phu nhân, khoảng cách em kiếm tiền nuôi gia đình cũng không xa."

"Vậy đến lúc đó em kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa, anh xem, em tình nguyện thừa nhận anh lớn lên xinh đẹp."

"Đây là sự thật."

"Nhưng anh không muốn thừa nhận em lớn lên đẹp."

"Bởi vì da mặt em quá dày."

Yến Thanh Trì cười, "Giữ chút mặt mũi đi Giang tiên sinh, ngẩng đầu nhìn bốn chữ "đây là sự thật" phía trên xem, da mặt anh cũng không mỏng như anh tưởng có được không?"

Giang Mặc Thần còn muốn tiếp tục trả lời y, chuyên viên trang điểm đã hoá trang cho hắn xong, "Giang lão sư, có thể."

Giang Mặc Thần "ừa" một cái, nhắn cho Yến Thanh Trì: Anh đi chụp ảnh, khi nào về lại nói.

"Được, chúc anh sớm kết thúc công việc một chút." Yến Thanh Trì trả lời hắn xong, cất điện thoại vào túi, tâm tình sung sướng kể chuyện trước khi ngủ cho Kỳ Kỳ.

——————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi