XUYÊN VÀO HỆ THỐNG KHÔNG CÓ LIÊM SỈ!



Hệ thống này tuy là lưu manh vô sỉ nhưng cũng không có quá đáng với Tô Thủy Nguyệt hắn, đã trôi qua một năm khi cơ thể hắn đã hoàn toàn bình phục mới lại giao nhiệm vụ. Lôi Phong Tuyết Sư hai tay bóp lên mông Tô Thủy Nguyệt vừa nén vừa xoa, cảm giác tròn trịa đầy đặn quả thực vô cùng sướng tay.

\- Ta đây chỉ là sợ ngươi vẫn còn ám ảnh chuyện cũ không muốn thân mật, xem ra vẫn là một đứa nhỏ thích dụ dỗ người như vậy.

\- Vậy sao, nhưng mà vẫn chưa dụ dỗ được ngươi không phải sao?

Tô Thủy Nguyệt một ngón tay đặt lên môi Lôi Phong Tuyết Sư rồi chen vào trong, đem nước bọt của y vẽ đầy trên mép, trượt xuống cổ, ở trên hầu kết rung rung của y mà ê luyến sờ loạn cuối cùng là trượt xuống lớp y phục màu trắng của y mà vạch ra. Vòm ngực rộng lớn bại lộ trước không khí, một loại khí tức cường giả áp Tô Thủy Nguyệt đến không thở nổi. Cũng đã thật lâu rồi hắn mới lại thân cận với nam nhân, mà người trước mắt này lại không hề chèn ép hắn, để hắn tiêu diêu tự tại mà vờn tới vờn lui.

Hắn lúc trước đối với Mộ Thanh Khê là một mảnh tình si, yêu đương đến mù cả hai mắt không nhìn thấy được đâu là chính đâu là tà, không nhìn thấy được đúng sai thật giả chỉ biết đi theo cảm xúc của trái tim. Còn hiện tại thì lại khác, hắn yêu thương Lôi Phong Tuyết Sư không phải vì cảm động chuyện y đã cứu giúp hắn, mà là lâu ngày sinh tình, mỗi một ngày trôi qua ở Vạn yêu thú đều là bình yên qua đi, an nhàn tự tại. Một cuộc sống mà hắn đã ao ước từ lâu, bỏ lại hết thảy quá khứ hắn chỉ muốn cả đời ở nơi này.

\- Tô Thủy Nguyệt, chúng ta thành thân đi. Sau đó liền thực hiện khế ước thú với ta, ta đưa ngươi ngao du khắp thế gian.

\- Có thể sao?

Tô Thủy Nguyệt hắn là một kẻ đã qua tay không biết bao nhiêu nam nhân, còn từng vì một tra nam mà bị làm cho hư thai, sống một cuộc sống nhục nhã. Hiện tại có thể quay đầu được sao?

\- Có thể. Ngay ngày mai, lập tức thành thân.


\- Nhanh như vậy? Không cần phải chuẩn bị gì sao?

Lôi Phong Tuyết Sư một tay nắm lấy tay Tô Thủy Nguyệt đặt lên miệng mình, hôn một cái thật nhẹ.

\- Thành thân chẳng phải chỉ cần tân lang tân nương là đủ rồi sao, mọi nghi thức chỉ là thứ yếu.

Tô Thủy Nguyệt bặm môi không thèm nói, đây chẳng phải rõ ràng là keo kiệt với hắn hay sao, ngay cả một chút náo nhiệt của ngày thành thân cũng không có.

\- Tô Thủy Nguyệt ngươi yên tâm, sau khi thành thân ta sẽ đưa ngươi ra ngoài ngao du tứ hải, ngươi muốn có nghi thức thành thân của nhân loại ta cũng sẽ bù đắp cho ngươi. Nhưng quan trọng nhất vẫn là tấm lòng của ta, sẽ không bao giờ phản bội lại ngươi.

Lôi Phong Tuyết Sư sau khi nói xong thì tay cũng bắt đầu không an phận, trượt từ lưng xuống hông Tô Thủy Nguyệt, cởi bỏ thắt lưng vướng víu đem y phục của hắn thoát xuống phân nửa làm lộ ra thân trên trắng nõn dụ người.

\- Không giống như lúc ta vừa mới cứu ngươi, ngươi mỗi ngày trở nên thật xinh đẹp, da cũng đặc biệt mềm.

\- Vậy sao, nhưng mà ta không có cho ngươi sờ nữa. Chúng ta vẫn chưa thành thân không phải sao?

Tô Thủy Nguyệt nhếch mép cười khiêu khích, hông cũng lắc lên xuống làm cho bộ vị căng cứng dưới mông hắn càng trở nên nhức nhối khó chịu. Làm gì có chuyện hắn sẽ bỏ qua lần này, chỉ là muốn trêu đùa con sư tử lớn tướng này một chút mà thôi.

\- Ta lại không cảm thấy Nguyệt nhi của ta có ý muốn ta dừng lại.

Lôi Phong Tuyết Sư một tay kéo tay Tô Thủy Nguyệt làm hắn ngã ấp sấp trên người y, y nhướng người một chút môi kề lên môi hắn, dịu dàng thâm nhập, đem hết thảy không khí trong phổi hắn nuốt hết vào. Triền miên dây dưa môi lưỡi giao nhau, mỗi một khắc trôi qua giống như qua đi vạn năm, hai lồng ngực áp chặt vào nhau cùng rung lên một nhịp.

\- A Sư...

Tô Thủy Nguyệt mơ màng rời môi, trên mép còn vương một sợi chỉ bạc vội vàng đứt ra rơi trên cổ hắn chảy xuống vòm ngực trần trắng nõn. Lôi Phong Tuyết Sư lúc này giống như đã rơi vào trong hố sâu, ánh mắt mờ mịt nhìn người trước mắt mà nuốt một ngụm nước bọt.

\- Ngày mai đã là phu thê rồi, hôm nay có phải nên đổi xưng hô rồi không?

\- Gọi là... tướng công sao?

\- Đều là nam nhân gọi như vậy có chút ủy khuất cho ngươi. Ta trên có ca ca, là con thứ hai, Nguyệt nhi, gọi ta là nhị lang có được không?

\- Nhị lang...


Lôi Phong Tuyết Sư miệng nở nụ cười giống như nắng sớm, ấm áp len lỏi vào trong trái tim Tô Thủy Nguyệt làm hắn lại thêm một chút rung động. Người ở trước mắt hắn so với Tuyết Sư trước đây không có khác biệt, là một mảnh tình ôn nhu chu đáo. Không biết là lúc này Tuyết Sư đang làm gì, có còn nhớ đến một kẻ từ lâu đã phản bội lại tín nhiệm của y hay không?

\- Đang phân tâm điều gì?

Lời nói của Lôi Phong Tuyết Sư kéo hắn trở về với thực tại, y phục trên người lúc này đã bị cởi xuống hết, thân thể trần trụi không một mảnh vải phô bày ra trước không khí. Da thịt non mịn trắng nõn trước mắt làm cho Lôi Phong Tuyết Sư càng trở nên khô khốc, ánh mắt mờ mịt, hai tay cũng không tự chủ được mà ôm vai Tô Thủy Nguyệt kéo xuống, miệng cắn lên khỏa thù d.u màu nâu sẫm đã hơi cứng lên mà cắn mút, đem nước bọt vẽ loạn ướt át.

\- Aa... Có chút đau!

Kì thật là có chút đau, Tô Thủy Nguyệt hắn đã lâu không có ân ái cùng nam nhân, cơ thể còn chưa kịp thích nghi trở lại. Chỉ là cơn đau lúc đầu chỉ là thoáng qua hắn rất nhanh đã có lại được cảm giác lúc trước, cơn tê dại co rút bắt đầu dâng lên, luồng nhiệt mãnh liệt đánh tới làm cho cơ thể hắn run lên làm cho nơi hư hỏng bên dưới cũng bắt đầu tiết ra dịch thủy ướt át. Lôi Phong Tuyết Sư vừa hôn vừa cắn ngực hắn, tay cũng không an phận mà hết bóp nén hai cánh mông căng tròn thì lại di chuyển đến phía trước vuốt ve tính khí đã cương đến hung hắng của hắn, đỉnh đầu còn chảy ra dịch nhầy biểu hiện sự sung sướng.

\- Ưm... Hahaaaa aa! Nhị lang, ta thật thích..

Tô Thủy Nguyệt run rẫy từng cơn, hai đùi áp chặt hai bên hông Lôi Phong Tuyết Sư, tay cũng ở trên vai y cào cấu giống như một con thú nhỏ. Y lúc này đã chen một ngón tay vào bên trong hắn thăm dò, nội bích đã lâu chưa trải qua động chạm xa lạ liền co thít lại, tường thành mỏng manh cũng giống như sợ hãi mà trốn tránh, kịch liệt co bóp xua đuổi ngón tay xa lạ thâm nhập vào trong. Nhưng mà thân thể đã từng trải qua hoan ái rất nhanh đã tìm lại được cảm giác trước đây, dịch r.u.ộ.t non tiết ra càng nhiều, mỗi một giây trôi qua lại khao khát nhiều hơn. Từ một ngón tay thành hai ngón, ba ngón, cho đến khi bốn ngón tay cũng đã ra vào dễ dàng thì Tô Thủy Nguyệt đã giống như thở không nổi nữa, nước mắt sinh lý chảy xuống, miệng há hốc rên rỉ thành từng đợt yêu mị.

\- Nhị lang làm thế này Nguyệt nhi có thấy sướng hay không?

Lôi Phong Tuyết Sư buông một nụ cười ngập tràn ẩn ý, y thổi hơi lên tai Tô Thủy Nguyệt, hôn nhẹ lên mảng tóc mai của hắn mà âu yếm.

\- Sướng... Aaa Nhị lang làm Nguyệt nhi rất sướng!

Tô Thủy Nguyệt không chút che giấu tâm tình, hắn hai tay vòng qua cổ Lôi Phong Tuyết Sư mà quấn lấy, đem đầu y chôn trong hãm cổ chính mình.

\- Nhị lang, nhanh một chút aaaa!!

Tô Thủy Nguyệt lúc này giống như đã rơi vào trong mê cảnh không thể nào kiểm soát được hành động chính mình có bao nhiêu câu dẫn, hắn chỉ biết lúc này bên trong thực ngứa ngáy chỉ muốn một cây đại côn xuyên xỏ vào, dùng lúc thật mạnh mà thao làm. Lôi Phong Tuyết Sư cũng không phải dạng giỏi nhẫn nhịn, y nghe được lời kia liền cởi bỏ thắt lưng giải thoát đại điểu gân guốc đã trướng đến phát đau của chính mình đặt ngay cửa động phía trên, từ từ chen vào.

\- Aa.. Thật lớn! Nhị lang... Ta sướng... Ưm aaa!

\- Nhị lang.. Nhị lang aaa!! Thao chết ta đi!!! Hức!

Tô Thủy Nguyệt ngồi phía trên thuận theo từng cái nhấp của Lôi Phong Tuyết Sư mà đưa đẩy hông, mông cùng đùi va chạm tạo nên tiếng bạch bạch phóng đãng xem lẫn với tiếng lép nhép của nơi kia càng làm cho khung cảnh thêm cuồng loạn. Lôi Phong Tuyết Sư từ bên dưới dùng lực thao làm, hai tay siết chặt hông Tô Thủy Nguyệt đến phát đỏ hằn lên năm dấu tay. Y là lần đầu tiên tận khoái như vậy, phân thân bị bóp chặt đến không thở nổi, cổ họng khổ khốc thở ra một cổ nhiệt khí nóng bỏng.

\- Nguyệt nhi, a, cắn thật tốt!

Lôi Phong Tuyết Sư thật sự là không có nói quá lời, huyệt khẩu Tô Thủy Nguyệt quả thật là cực phẩm thế gian, mỗi một lần y di chuyển đều như muốn cắn đứt y ra. Nơi này còn mỗi lúc tiết ra một nhiều nước làm cho mảng lông đen cứng của y cũng trở nên ướt nhẹp mà Tô Thủy Nguyệt lúc này lại càng ê a rên rỉ không một chút ngượng ngùng, hắn sướng đến nỗi hai mắt chảy ra không ít nước.


\- Ưm.. Aaa!!! Aaaa Nhị lang, Nhị lang thao Nguyệt nhi thật mạnh! Thật sướng aaa!

Tô Thủy Nguyệt lắc lắc hông thuận theo từng cái nhấp để đại côn Lôi Phong Tuyết Sư đi vào càng sâu, thứ này của yêu thú vốn dĩ vừa to vừa dài nhưng hắn lúc nào cũng cảm thấy không đủ, mỗi một lần xuyên xỏ đều khao khát nhiều hơn. Lôi Phong Tuyết Sư nhìn bộ dạng động tình của Tô Thủy Nguyệt mà không nhịn được thao lại càng hiểm, hai tay đè ngửa hắn ra dùng tư thế nguyên thủy nhất mà thao làm.

\- Aaaa... Hức!! Ưm aaa!

\- Thật thích... Nhị lang aaa! Ta sướng quá aaa!

\- Nhị lang, Nguyệt nhi yêu ngươi!!! Yêu ngươi hức... Aaaaa!

Tô Thủy Nguyệt hai tay bấu lên đầu Lôi Phong Tuyết Sư làm trâm cài trên tóc y rơi xuống, một mảng tóc trắng rơi loạn trên cơ thể trần truồng đã ửng đỏ của hắn làm hắn trở nên thật xinh đẹp, mỗi một giây trôi qua đều giống như một tiểu yêu tinh làm người nhìn vào liền bị mê hoặc. Hắn hai chân quấn lên hông Lôi Phong Tuyết Sư giục y thao càng nhanh, mỗi một cú đâm rút đều giống như giã gạo mà điên cuồng trên người hắn, đại điểu to lớn xuyên qua từng ngóc ngách chạm đến nơi yếu ớt nhất của hắn, dùng lực đánh tới. Tô Thủy Nguyệt vặn vẹo rên rỉ, hông eo cơ hồ bị gập lại, cơ thể giống như sắt nung mà đỏ lên đầy mê hoặc, hắn mê muội nhìn Lôi Phong Tuyết đang điên cuồng ở phía trên mà hai tay ôm lấy mặt y, nhướng người lên hôn. Thân thể cuồng nhiệt va chạm hòa lẫn với mùi vị của môi lưỡi giao nhau, mỗi một khắc trôi qua đều là vạn phần hạnh phúc.

\- Nhị lang.. Ta ra aa! Ta muốn ra!!

Tô Thủy Nguyệt bị thao đến nỗi hai mắt trở nên mơ hồ, trải qua thời gian bao lâu cũng không biết chỉ biết được cơ thể đã đến cực hạn. Hắn hai tay cào lên lưng Lôi Phong Tuyết Sư mong muốn y nhẹ nhàng một chút, hai chân cũng quấn lấy không ngừng. Chẳng qua bao lâu hắn liền bắn ra, ở trên bụng y dính không ít bạch trọc của hắn một màu trắng đục. Mà Lôi Phong Tuyết Sư lại bị lần bắn này của Tô Thủy Nguyệt cắn chặt đến nỗi hô hấp khó khăn, y điên cuồng cắm rút thêm mấy chục cái cũng co giật bắn ra, đem cỗ nhiệt lưu bóng bỏng trút đầy trong động khẩu ướt át của hắn.

\- Nhị lang... Ta yêu ngươi!

Tô Thủy Nguyệt mơ màng quấn lấy, chỉ là không ngờ khi hắn nói câu kia thì cảm nhận được rung động sâu bên trong. Đại điểu vừa mới trải qua một lần bắn của Lôi Phong Tuyết Sư đã lấy lại uy phong, thêm một lần nữa nới rộng nội bích cơ khát của hắn.

\- Lưu manh!

Tô Thủy Nguyệt buông một tiếng mắng nhưng cũng không có khướt từ, hắn bị Lôi Phong Tuyết Sư lật ấp sấp lại, mông vểnh lên cao từ phía sau công tiến. Cơ thể vừa mới bắn ra chưa kịp giảm xóc đã bị điên cuồng vùi dập làm cho hắn ngay lập tức bắn ra, sướng đến không nói thành lời. Mà Lôi Phong Tuyết Sư ở phía sau lúc này mới cởi hết y phục chính mình ra chuẩn bị cho một cơn mua gió bão bùng vẫn còn ở phía sau, hôm nay y động phòng hoa chúc, ngày mai cũng động, nhiều ngày sau cũng động, mỗi một ngày trôi qua đều phải ôm ấp tiểu tức phụ này ở trong vòng tay thao đến nỗi van xin tha thứ.

Tô Thủy Nguyệt bị từng tầng từng tầng vùi dập áp đảo đến không thở nỗi chỉ có thể nâng cao mông đón nhận, mỗi một đợt đều giống như cuồng phong đánh tới. Không biết là qua bao lâu cho đến khi hắn dần trở nên mơ màng vẫn cảm nhận được cơ thể bị vùi dập không một chút nương tình. Cho đến khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua trên mắt mới làm hắn khó chịu mà thức dậy, đã là hoàng hôn ngày hôm sau.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi