XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Nhà của Thạch Hoài Sơn, là năm đó thôn trưởng cho hắn ở, trên thực tế cũng không phải tài sản riêng của Thạch Hoài Sơn.

Chủ cũ của nhà này, là một hộ đơn thân trong thôn. Người đã chết, cũng không có hậu nhân, nhà dĩ nhiên là bị bỏ trống.

Thạch Hoài Sơn muốn nhân dịp xây nhà mới lần này, mua đứt miếng đất này. 

Quy định của nơi này là, nguyên chủ của nhà cửa đất đai sau khi qua đời, cũng không có người thừa kế. Sau năm năm, như vậy đất đai nhà cửa có thể sung công. 

Thạch Hoài Sơn hiện giờ muốn mua, đương nhiên không có vấn đề.

Đây xem như tài sản của thôn, bán đi tiền cũng là vào công quỹ của thôn. Thôn trưởng đều an bài vô cùng thoả đáng, cho dù là ai cũng tìm không ra sai sót.

Định xong ngày xây nhà mới, Thạch Hoài Sơn liền đi liên hệ người phụ giúp trong thôn. Cũng không phải ai cũng kêu tới, phải chọn tìm những người thường ngày chịu khó. Công việc phụ giúp này ai cũng vui vẻ làm, một ngày như vậy ít nhất phải trả 15 đồng tiền, làm một tháng, đó cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

Nhà mới định là sẽ xây ba gian phòng, ba phòng này là để người ở. Người trong thôn không có thói quen để phòng bếp, nhà kho mấy cái này chung với nhà ở. Theo như cách tính của người hiện đại, chính là hai phòng một sảnh, một phòng bếp một phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh này vẫn là Nghiêm Thu đặc biệt bảo người xây, trước kia đều là giải quyết vào trong một cái hố ở sau nhà, ngay cả đồ để che chắn cũng không có, rất không có cảm giác an toàn.

Ngay khi Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu thu thu xếp xếp chuẩn bị xây nhà, Thạch Liễu đã xuất giá, vẫn là a cha Đại Thành nói cho Nghiêm Thu. Nói là phu gia bên kia của Thạch Liễu nghèo không ra dạng gì, đãi tiệc rượu cũng chỉ gọi a phụ, a cha Thạch Liễu đi, những thân thích khác một người cũng không mời. Hôm đó chỉ đến một chiếc xe lừa kéo, Thạch Liễu là bị a phụ gã bắt ép lên xe.

Nghiêm Thu cũng gần như đã quên mất người này, hiện tại nghĩ đến, trừ bỏ thở dài hai tiếng, cũng không có nhận xét gì khác.

Thời gian không sai biệt lắm, Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu dọn vào nhà Đại Thành ở.

Hai người bọn họ sao có thể không biết xấu hổ ở miễn phí? Liền đem bột gạo cùng thịt trong nhà đều chuyển đến nhà bếp của nhà Đại Thành.

A cha Đại Thành cười nói: “Ta nói mà, cho hai người các ngươi đến đây ở một chút cũng không thiệt thòi! Ngươi nhìn xem, thức ăn mỗi ngày đều tựa như ngày tết!”

Nghiêm Thu cũng cười: “Chúng ta trừ bỏ chút thịt này, cũng không có gì khác có thể lấy ra a.”

A cha Đại Thành nói: “Cũng chỉ có nhà các ngươi, không xem thịt ra gì!”

Ngày đó xây nhà, mấy hán tử làm việc trước tiên phải bái thổ địa công, lúc này mới có thể động thổ.

Đầu tiên là đem nhà cũ dỡ bỏ, mọi người liền vừa đẩy vừa kéo lại đục, vốn tường cũng không mấy rắn chắc liền rầm rầm ầm ầm ngã xuống, đất bụi bay lên mù mịt.

Người trong thôn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đều chạy tới xem náo nhiệt, trong lúc nhất thời nhà Thạch Hoài Sơn lại thành tiêu điểm của cả thôn.

Thời tiết đã có cảm giác của đầu hạ. Các hán tử ra sức làm, một đám mồ hôi nhễ nhại, có vài người liền dứt khoát trực tiếp cởi trần. 

Thạch Hoài Sơn sẽ không vui vẻ để Nghiêm Thu theo lại đây nhìn, đem y đuổi đến chỗ xa xa. “Ngươi đi thăm ruộng đi, bên này bụi bặm nhiều.”

Nghiêm Thu quăng cho hắn một ánh mắt, này lòng dạ hẹp hòi! Nhưng cũng nghe lời không đến gần hướng bên đó. Nói sao y cũng là một tiểu ca trẻ tuổi, vẫn nên biết tránh đi hiềm nghi mới tốt.

Ngày vội vàng qua, trong nháy mắt một tháng đã trôi qua rồi. Vào lúc trời đổ xuống một cơn mưa, mùa hè đã đến.

Nhà bằng gạch đất sau khi hong khô là có thể vào ở.

Trong thôn làm gì đều phải xem ngày tốt, theo ngày mà thôn trưởng đã chỉ điểm, Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu nói cám ơn rồi lại cảm tạ với a cha Đại Thành, lúc này mới dọn về nhà mình. Phòng nhiều lên, có vẻ rộng rãi hơn không ít. Ban đầu còn cảm thấy đồ vật trong nhà rất nhiều, lúc này nhìn lại, lại cảm thấy thiếu quá nhiều.

Đem đồ vật đều sắp xếp xong xuôi, Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu đứng ở trước nhà mới của mình, càng nhìn càng hạnh phúc, đây mới chân chính là nhà của bọn họ. Nghĩ đến hai người cứ như vậy qua một đời, trong lòng liền tràn ngập thỏa mãn.

Toàn bộ căn nhà lớn thêm không ít, sân cũng mở rộng thêm một chút. Sân sau còn xây một cái chuồng ngựa, nhà xí cũng xây ở phía sau.

Thạch Hoài Sơn cũng dựng một cái lán ở sân trước, nói là để cho Nghiêm Thu dùng dạy học. Sau khi thời tiết ấm áp lên, Nghiêm Thu cũng nguyện ý lên lớp ở bên ngoài, so với trong phòng sáng sủa hơn. Thạch Hoài Sơn liền đau lòng sợ y phải phơi nắng, cứ vậy mà đặc biệt dựng lên một mái che để ngăn ánh mặt trời.

“Đợi lát nữa lúc đóng mấy món đồ dùng trong nhà, làm thêm mấy cái ghế con, đặt ở đầu bên này, như vậy sẽ thoải mái hơn, ngươi mang theo mấy tên nhóc con đó cũng không bị phơi nắng.”

Nghiêm Thu rất vui, càng cảm thấy trong lòng ấm áp “Cũng không cần cố ý làm ghế. Trước kia còn mấy cái cũ, có thể tạm sử dụng.”

“Không có việc gì, ta làm vài cái tủ, vật liệu còn dư lại cũng đủ làm hai cái ghế con.”

Thật sự có chuyện như vậy, Nghiêm Thu liền không nói thêm gì nữa, chính là ôm cánh tay Thạch Hoài Sơn, hướng trên mặt hắn hôn một cái.

Thạch Hoài Sơn nhất thời tựa như uống máu gà, ôm lấy Nghiêm Thu liền gặm lên, hơn nữa là cái loại gặm đến không muốn buông ra cái miệng kia.

“Ngươi làm gì vậy?! Đang ở sân ni, ở trong sân ni!” Nghiêm Thu nắm đấm nhỏ một trận đập lên người hắn.

“Thu, Thu, ta rất muốn a.” Thạch Hoài Sơn bắt lấy tay Nghiêm Thu hướng phía dưới của mình sờ, “Rất muốn.” Đoạn thời gian trước mỗi ngày vội vàng săn thú, vào thành, vẫn luôn không có hảo hảo nghỉ ngơi. Sau lại dọn đến nhà Đại Thành, căn phòng đó chỉ có một cái giường gỗ, năm ngoái có chút cũ, vừa động liền kêu kẽo kẹt kẽo kẹt. Hắn muốn làm chút gì đó, Nghiêm Thu chết sống không đồng ý, sợ để người cách vách nghe thấy.

“Đang ban ngày ban mặt, cũng không sợ mất mặt.” Nghiêm Thu trừng hắn một cái, đều là nam nhân, y kỳ thật cũng rất muốn. Nhưng nhà này vừa xây xong, hai ngày này trong nhà có không ít người tới, cái này nếu bị người thấy ủ ở trong chăn, vậy thực sự phải tìm cái lỗ chui mới được. Lại nói trong phòng còn có một đống việc chưa làm ni!

Thạch Hoài Sơn cũng mặc kệ nhiều như vậy, từ phía sau ôm giống như con gấu, một đường đem Nghiêm Thu ôm đến trên giường.

Nghiêm Thu đạp đạp chân giãy dụa, không có kết quả.

(………cua bò…….)

Thạch Hoài Sơn một bên kéo, một bên nhìn Nghiêm Thu ngủ mê man trên kháng, ngẫu nhiên lại còn trộm hôn một cái.

Nghiêm Thu ngủ như chết, bị hôn đến không thở được, cũng chỉ rất rất nhẹ hừ hừ hai tiếng. Bị Thạch Hoài Sơn điên cuồng giống như máy đóng cọc làm y, thật sự là quá mệt mỏi...

Mãi cho đến buổi tối, người còn không có tỉnh.

Thạch Hoài Sơn đem phòng ở đều lau qua một lượt, liền nghĩ đến nấu cơm chiều.

Bếp lò mới lần đầu dùng, phải cúng ông táo trước. Dội chút nước đường, bôi bên cạnh bếp lò, làm cho miệng của ông táo ngọt ngào. Truyền thuyết nói làm như vậy ông táo mới có thể ở trên trời nói lời hay cho ngươi, phù hộ gia đình thịnh vượng.

Chờ Thạch Hoài Sơn cơm đều đã làm xong, Nghiêm Thu mới lắc lắc lư lư tỉnh lại.

“Ui, eo của ta...” Nghiêm Thu muốn ngồi dậy, lại không thành công. Nửa người dưới ê ẩm tê dại không chịu nổi, một chút lực cũng không có.

“Nào, nào, ngồi dựa vào ta.” Thạch Hoài Sơn giúp đỡ Nghiêm Thu ngồi lên, “Lát nữa cơm nước xong, ta giúp ngươi xoa xoa thì tốt rồi.”

Nghiêm Thu quả thực giận không chỗ trút, “Ngươi không thể kiềm chế chút!” Làm cho y giống như bị bán thân bất toại (liệt nửa người) vậy.

Thạch Hoài Sơn sờ sờ mũi, rất vô tội, “Nghẹn quá lâu, nhịn không được.”

Đem Nghiêm Thu tức giận nói không ra lời, đương nhiên có một nửa nguyên nhân là, kỳ thật y cũng rất thích.

Chuyện nhà cửa làm xong, trong lòng Thạch Hoài Sơn buông xuống được một tảng đá lớn, thoải mái rất nhiều.

Không cần lên núi chăm chỉ như vậy nữa, có thể giúp giúp Nghiêm Thu nhiều chút, trông nom ruộng đất nhiều hơn.

Còn có một chuyện, hắn nghĩ, trong nhà cũng nên có thêm người…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi