XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

“Có thể tin ta không?” Bách Nhĩ hỏi.

“Tin.” Đồ mờ mịt, nhưng lại không chút do dự mà trả lời.

“Vậy chìa tay ra.”

Bách Nhĩ ngồi dựa vào cái cây, một tay đặt lên đầu gối gập lại, một tay cầm cổ tay của Đồ đưa tới, đặt ba ngón lên mạch ở cổ tay hắn. Mạch nảy mạnh mà hữu lực truyền qua đầu ngón tay của Bách Nhĩ, khiến ánh mắt chăm chú nhìn xa xăm của y không khỏi nheo lại.

Đồ còn chưa kịp vì Bách Nhĩ chủ động nắm tay mình mà tim đập nhanh hơn, đã thấy một dòng khí ấm áp từ chỗ bị cầm ở cổ tay truyền vào, khiến hắn không khỏi kinh hoảng, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh của Bách Nhĩ, hắn liền bình tĩnh lại. Nếu trước đó Bách Nhĩ không hỏi câu kia, khả năng hắn sẽ theo phản xạ muốn tránh thoát, thế nhưng sau khi hắn nói ra một chữ kia, cho dù là đối phương lấy thương đá đâm vào tim hắn, hắn cũng sẽ không né tránh.

Không qua bao lâu, Bách Nhĩ rút tay lại, khẽ thở ra, mỉm cười nhìn Đồ “Chắc ngươi thấy lạ là sao thương đá của ta lại có lực sát thương lớn như vậy, tại sao ta có thể chạy nhanh bằng thú nhân.” Không ngờ kinh lạc, huyệt vị của thú nhân ngược lại không có gì khác biệt với con người kiếp trước.

“Bởi vì ngươi là tà linh.” Đồ không cần suy nghĩ đã đáp. Tuy bọn họ đều ngạc nhiên với sức mạnh khác á thú của Bách Nhĩ, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới y là tà linh, thì liền cảm thấy như thế cũng chẳng có gì kỳ lạ.

“Tà linh…” Bách Nhĩ khẽ cười lên tiếng, cảm thấy điều này quả là không có gì không giải thích được, thế nhưng y lại lắc đầu “Tà linh không có gì bất đồng với những người khác, tà linh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết. Ta chỉ hơn là có ký ức của kiếp trước thôi, nhưng nếu ta không cố gắng, thì cũng chỉ như Bách Nhĩ trước kia, cần dựa vào các ngươi cung cấp thức ăn mới có thể sống tiếp được.”

Đồ rất muốn nói ta có thể nuôi ngươi. Thế nhưng lời này cuối cùng hắn cũng không nói ra miệng, bởi vì hắn biết rõ, nếu Bách Nhĩ vẫn vô dụng, hèn nhát như trước kia, hắn cũng sẽ không động lòng vì y. Có điều nếu sau này vì một nguyên nhân nào đó mà Bách Nhĩ mất đi năng lực hiện tại, chỉ cần trong thân xác đó vẫn là Tiêu Mạch, lời này hắn sẽ cam tâm tình nguyện nói ra.

“Ở cố hương của ta, dáng người, sức mạnh của nam nhân kém hơn thú nhân nơi này, thế nhưng chúng ta đã tìm cách để bù lại những thứ mình thiếu khuyết, đó chính là dựa vào cấu tạo cơ thể, sáng chế ra một bộ nội ngoại công pháp. Ngoại công là dùng để rèn luyện sức khỏe, tăng cường tốc độ, sức lực, cùng với khả năng phản xạ, tựa như quyền pháp, thương pháp ta dạy cho tụi Tiểu Cổ ấy. Nội công thì là một… phương thức tu luyện tạo ra khí, vừa rồi ta thông qua đầu ngón tay truyền vào ngươi loại khí đó, chúng ta gọi nó là nội lực.” Bách Nhĩ chậm rãi nói, y biết dù mình đã cố gắng giải thích ngoại công, nội công theo cách bình thường, dễ hiểu, thế nhưng đối với thú nhân chưa bao giờ tiếp xúc với điều này, chỉ e vẫn không thể hiểu hết nông sâu được. Có điều may mà y cũng không yêu cầu Đồ phải hiểu được hoàn toàn, chỉ cần hắn tin tưởng mình là đủ rồi.

“Ngươi nói là cái loại ấm áp này có thể đi lại trong cơ thể?” Đồ rất cố gắng để hiểu rõ nội dung câu nói của Bách Nhĩ, dù cho đó là điều rất khó khăn với hắn.

Bách Nhĩ ừ một tiếng, sau đó chỉ miếng xương thú đeo trên cổ đối phương, nói “Chỉ khi ta dùng nội lực mới có thể khắc chữ lên xương, cũng mới có thể chạy kịp các ngươi. Ngay cả ngày đó bị cỏ trên hắc thạch tấn công, cũng dựa vào nội lực ta mới cắm thương đá vào trong hắc thạch được.” Nói xong, y suy tư một lát, rồi nhặt một hòn đá nhỏ bên cạnh “Ngươi xem, lúc này sức lực của ta rất bình thường, giống như các á thú khác.” Y dùng ngón tay ra sức bóp lên hòn đá, hòn đá vẫn không có bất cứ phản ứng gì “Đây là dùng nội lực.” Lời còn chưa dứt, hòn đá đã hóa thành bột mịn.

Đồ nhìn tới trợn mắt há mồm, bản thân cũng đi nhặt một hòn đá, thử bóp, thấy ngoại trừ làm các ngón tay bị đau ra, căn bản không thể đạt được trình độ của Bách Nhĩ. Thực tế, nếu đơn thuần so sức lực, Bách Nhĩ dù dùng nội lực, phỏng chừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng huề với hắn, thế nhưng khi đối phó với vật nhỏ, cứng, vận dụng nội lực lại chiếm ưu thế hơn. Lại ví như, sức lực to lớn hơn nữa cũng chỉ có thể kéo căng dây cung, mà không thể dùng sức xâm nhập vào mũi tên, khống chế nó theo phương hướng và lực bắn ra, thậm chí nếu khéo léo còn có thể nửa đường mà quẹo hướng.

“Muốn học không?” Nhìn đôi mắt phát sáng của Đồ, Bách Nhĩ cười hỏi. Sở dĩ y tìm Đồ đầu tiên, mà không phải là Giác hay Mạc là vì y nhận ra Đồ có khả năng tiếp thu và dục vọng tìm tòi rất lớn, mà hắn lại biết thay đổi không theo nguyên tắc. Đối với điểm này, Duẫn và Nặc cũng được, thế nhưng bọn họ bởi vì thân mang tàn tật, Bách Nhĩ còn chưa rõ kinh lạc của thú nhân, nên không dám dùng họ. Tát cũng là lựa chọn tốt, có điều Tát rất lạnh lùng, không dễ gần như Đồ, cho nên dùng nội lực thăm dò mạch lạc toàn thân của đối phương, chọn Đồ vẫn là tốt nhất.

“Học.” Đồ quả nhiên rất rõ ràng, ngay cả chữ “muốn” cũng không dùng tới, trực tiếp mở miệng quyết định việc này.

“Được, mai ta sẽ vẽ cho người một bức tranh, ngươi chỉ cần nhớ rõ những thứ trên đó trước là được, sau đó ta sẽ dạy cho ngươi.” Bách Nhĩ nghĩ một lát, rồi nói. Y vốn định trực tiếp dùng nội lực chỉ dạy, thế nhưng phương pháp này nếu không có trí nhớ tốt sẽ không làm được, hơn nữa, vẽ kinh lạc, huyệt vị ra, người sau học sẽ tiện hơn.

Vì thế ngày hôm sau, Bách Nhĩ phá lệ không ra ngoài khiêng đá cùng những người khác, mà là tới chỗ Lão Ngõa hỏi lấy mấy tấm da thú, mất hơn cả nửa ngày mới vẽ ra mười hai kinh lạc, kỳ kinh bát mạch, cùng với huyệt vị chủ yếu của cơ thể người, toàn bộ đều được đánh dấu rõ ràng. Thực tế, nếu y không ghi lại, một ngày nào đó cũng sẽ quên mất mà lại không có chỗ để tra tìm.

Một ngày này, dẫn dắt người đi ra ngoài săn thú là Nặc và Đồ, á thú bởi vì mới đến, không biết cái gì hết, nên không dẫn đi cùng. Một nửa số người vào buổi sáng liền đi vận chuyển đá từ bãi khai khác, giúp đục đá và khuân vác, còn lại ở trong thung lũng, trước tiên đóng cọc gỗ xuống để dựng nền, cùng với vận chuyển đá xuống dưới. Mà á thú dẫn đầu cũng có thể nhân dịp này nói cho những á thú nhóm mình biết những nơi cần chú ý để lấy các loại quả, rau dại khi ra ngoài săn thú với thú nhân, đồng thời bồi dưỡng khả năng ăn ý, hợp tác với nhau, để tránh sau này rời khỏi đây không chỉ hại đến chính mình, mà còn liên lụy tới người khác. Sự tình liên quan tới sống chết, mấy á thú kia biết không có cơ hội đào thoát, liền nghe rất nghiêm túc. Đương nhiên, sở dĩ bọn họ có thể nghe lời như vậy, còn phải nhờ vào Ưng chủ. Bởi vì trong giai đoạn bị cầm tù, lấy hắc thạch trao đổi như hàng hóa, bọn họ đã nhận rõ địa vị của mình, nếu không cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe một á thú nói đâu.

“Y là tộc trưởng à? Sao y không phải làm việc?” Có một á thú thấy Bách Nhĩ ghé vào một tảng đá viết chữ, vẽ tranh, nhịn không được khe khẽ hỏi nhóm trưởng Hồng Dật của nhóm mình.

Hồng Dật nhìn theo hướng của á thú kia, nhíu mày nói “Chúng ta còn chưa có tộc trưởng. Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau làm việc đi, nếu để thua nhóm khác, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu.” Tuy y có chút bội phục, thậm chí sùng bái Bách Nhĩ, thế nhưng chuyện bị đánh lúc mới tới đây y vẫn nhớ rõ ràng, cho nên dù trong lòng không hề ghi hận, nhưng sĩ diện lại không bỏ xuống được, khi nói chuyện với Bách Nhĩ cũng sẽ không nhịn được mà cao giọng.

Á thú kia không dám nói nữa, tiếp tục cực khổ đóng cọc xuống đất, lại không biết Bách Nhĩ vừa bị y hỏi tới đã ngẩng đầu, nhìn qua bên này, ghi nhớ khuôn mặt của y.

Bởi vì thiếu vũ khí, nên Lão Thác, Lão Hãn không đi đục đá cùng những người khác, mà mang theo vài thú nhân và á thú dùng đá, gai thú, với thân trúc chế tạo ra vài vũ khí đơn giản, để lúc á thú ra ngoài có thể đem theo. Lão Ngõa thì dẫn theo vài người nắm chặt thời gian lấy da thú đổi được để dựng lều. Mùa mưa có một thời gian mưa rất nhiều, nếu không dựng lều trước thời điểm đó, chỉ e bọn họ sẽ phải chịu khổ mất.

Về phần bữa trưa, là do thú nhân ở lại mỏ đá cung cấp, bọn họ săn ở lân cận, để lại một phần cho mình nướng ăn, còn lại dùng bè trúc vận chuyển đá tiện thể đem về. May mà so với thú nhân có sức ăn khổng lồ, á thú lại ăn rất ít, một con cự vĩ thú đã đủ cho ba bốn mươi á thú ăn no rồi. Nên ứng phó với số lượng đó cũng không có gì quá phiền toái.

Sau khi Bách Nhĩ vẽ xong kinh mạch, huyệt vị thì đã là buổi chiều, y lấy một tấm da thú, viết Thiên tự văn xuống, rồi mới thu gai thú lại, đi qua hỗ trợ khiêng đá. Tới khi sắc trời tối đi, người ra ngoài săn thú, khai thác và vận chuyển đá mới chậm rãi trở về. Bởi vì nhân thủ dồi dào, phỏng chừng qua một ngày nữa liền có thể bắt đầu xây nền đá.

Ăn xong bữa tối, các á thú còn chưa quen sinh hoạt dùng sức như vậy, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cộng thêm sáng hôm sau còn phải dậy sớm rèn luyện, bởi vậy đều lần lượt đi tìm chỗ ngủ. Mà các thú nhân vẫn đang giúp Lão Ngõa dựng nốt hai ba cái lều, rồi mới đi ngủ. Tổng cộng có mười cái lều lớn, mỗi lều có thể ở mười mấy người, có điều chỉ cần trời chưa đổ mưa, ở nhiệt độ nóng này, không ai tình nguyện vào ngủ cả.

Bách Nhĩ đưa mấy bức vẽ kinh mạch, huyệt vị cho Đồ, biết hắn không biết chữ, nên trước tiên y dạy tên mười hai kinh mạch cho hắn. Còn những cái khác, chỉ có thể đợi hắn ghi nhớ mười hai kinh mạch này trước rồi mới tiếp tục được, nếu không sẽ rất dễ bị loạn. Có điều trước đó, y lại nói luôn cách phân biệt âm dương, lục phủ ngũ tạng, như vậy để hắn học thuộc mới không tới mức chẳng hiểu cái gì.

Đồ bị mấy cái danh từ xa lạ bao trùm hết đầu óc, ý tưởng ban đầu nhân cơ hội này để thân cận Bách Nhĩ đều bị đẩy lên tận chân trời, mãi tới khi đầu óc mù mờ cầm da thú trở lại chỗ ngủ, nghe thấy Tát hỏi mới tỉnh táo lại được, hắn lập tức kéo Tát ra, chuẩn bị đem những gì mình còn nhớ đổ hết qua cho bạn tốt, để tránh bản thân quên mất, với lại như thế sẽ có thêm người để hỏi, mà không cần lúc nào cũng phải đi quấy rầy Bách Nhĩ. Được rồi, không muốn quấy rầy Bách Nhĩ đương nhiên là thứ yếu, điều hắn không muốn nhất là bị Bách Nhĩ khinh thường.

Tát nhìn cơ thể sống động trên da thú, hoàn toàn không có cảm giác kinh ngạc, bởi vì trước đó, Bách Nhĩ vẽ cấu tạo phòng ốc đã khiến gã chuẩn bị đầy đủ tâm lý rồi.

“Học cái này làm gì?” Gã chỉ hơi khó hiểu. Mấy đường cong và điểm tròn kỳ lạ trên cơ thể người là có ý gì.

“Ngươi cứ ghi nhớ trước đi, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi.” Đồ sợ chuyển đề tài, mình sẽ quên mất.

Cũng may mà đầu óc thú nhân đơn thuần, không bị những thứ thượng vàng hạ cám nhét đầy, Đồ vậy mà thuật lại một lần không thiếu một chữ Bách Nhĩ đã dạy cho hắn. Đương nhiên, ngày hôm sau còn có thể nhớ hay không thì không thể nói trước được. Tính cách Tát tuy lãnh đạm, nhưng trí nhớ lại tốt hơn Đồ, chỉ cần hai lần liền nhớ kỹ, đồng thời cũng tìm ra lạc thú từ trong đó, thí dụ đối với chuyện đánh dấu, nhận biết chữ trên bức vẽ, lại thí dụ tìm vị trí tạng phủ trên cơ thể mình. Sau khi chờ Đồ nói chuyện nội công, gã càng cảm thấy hứng thú.

“Mai ta đi học với ngươi.” Không hổ là huynh đệ lớn lên cùng nhau, lúc muốn làm gì là sẽ không lưu lại cho người khác một đường lùi.

Nếu là lúc trước, khả năng Đồ còn không chịu, vì sợ Tát quấy rầy hắn ở riêng với Bách Nhĩ, thế nhưng sau khi trải qua một đêm ép buộc ghi nhớ, hắn cảm thấy có một người cùng mình chia sẻ mấy danh từ nhàm chán, khó nhằn kia vẫn là điều tất yếu.

Còn Bách Nhĩ, đương nhiên y sẽ không phản đối, bởi vì chờ Đồ luyện thành, y cũng sẽ dạy cho những người khác. Hiện tại Tát tình nguyện học, liền tương đương có thêm một người thí nghiệm, khả năng thành công sẽ tăng gấp đôi, y cầu còn không được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi