Y KIẾN CHUNG TÌNH

Diệp Thu Hàm trước tiên chọn bình tĩnh lại một lúc rồi mới nhìn Vương Bảo Cầm chỉ khóc rồi khuyên bà ta : “Bác gái, bác đừng khóc nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nói cho cháu nghe.”

Vương bảo Cầm lúc này mới lau nước mắt khuôn mặt buồn rầu đau khổ nói : “Cũng không biết ai tố cáo Diệu Thân nhà chúng ta nói là nó nhận phong bì của bệnh nhân và bảo đảm có thể khiến chủ nhiệm khoa của nó trực tiếp làm phẫu thuật, còn có thể khiến bác sĩ gây mê tốt nhất bệnh viện vào phòng phẫu thuật gây mê cho bệnh nhân kia.”

Chuyện này làm sao có thể, đây không phải chuyện mà Trương Diệu Thân nói là làm được, hơn nữa nếu như muốn báo cáo chuyện này thì không thể chỉ dựa vào những lời nói tùy tiện của người kia là được phải có bằng chứng cụ thể, lại nói chủ nhiệm của khoa thứ hai còn có bác sĩ gây mê của bệnh viện dựa vào cái gì mà nghe theo sự sắp xếp của Trương Diệu Thân chứ, người ta lấy phong bì chứ đâu có phải mình lấy ? Hà cớ gì phải để anh ta điều khiển cơ chứ!

Diệp Thu Hàm cảm thấy sự tình không đơn giản như Vương Bảo Cầm nói, đoán chừng bà ta không nói sự thật với mình.

“Bác gái, bác nếu như đã đến đây tìm cháu thì tốt nhất nên đem tất cả mọi chuyện nói ra, chuyện thu phong bì thì cần lấy tên thật tố cáo nhưng cháu vẫn chưa nghe nói có chuyện này, vì thế Diệu Thân không thể vì chuyện này mà bị đình chỉ công việc được.”

Diệp Thu Hàm nói xong, trêи mặt Vương Bảo Cầm liền lập tức bắt đầu không dễ chịu : “Còn có một chuyện khác nữa, nhưng Diệu Thân nói đó đều là chuyện diễn ra một cách bình thường , không có liên quan gì lớn đến gia đình ta.”

Nhìn Vương Bảo Cầm không nói sự thật, Diệp Thu Hàm cũng không muốn hỏi nhiều nữa : “Vậy bác gái hôm nay bác đến tìm cháu có việc gì?”

“Bác đến là để nhờ cháu giúp Diệu Thân, họ hàng nhà cháu không phải có quan hệ tốt với viện trưởng sao, có thể kêu ông ấy nói giúp với viện trưởng mấy câu để Diệu Thân nhanh chóng quay trở lại làm việc không, tình cảnh gia đình bác thì Thu Hàm cháu cũng biết rồi đó, không dễ dàng gì mới nuôi được Diệu Thân xuất sắc như thế, không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà phá hủy đi nửa đời sau của nó được!”

Diệp Thu Hàm thở dài đành chịu : “Bác gái, không biết bác đã biết cháu và Diệu Thân chia tay chưa, là do anh ta có người khác sau lưng cháu, bạn gái bây giờ của anh ta là cháu gái của phó viện trưởng, nếu bác muốn tìm người giúp đỡ thì nên đi tìm cô ấy, quan hệ của cô ấy còn thân thiết hơn chú của cháu.”

Vương Bảo Cầm càng khó chịu, đi đi lại lại rồi sau đó đột nhiên vỗ vào đùi : “Chuyện này ta có thể không biết ư, vì chuyện này mà ta và bố Diệu Thân đã nói bao nhiêu lần, từ bỏ người con gái có bổn phận như cháu để đến với loại con gái lẳng lơ đó, kết quả như thế nào lại chịu thiệt thòi! Thu Hàm, con khoan đã nhắc con yêu tinh họ Lưu kia đi, Diệu Thân tuy là có chỗ không đúng, nhưng đàn ông mà ai chẳng lẳng lơ chứ, lúc ta sinh 4 đứa con bố của Diệu Thân cũng đi gian díu với hai người đàn bà khác ở quê, ta cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua, đàn ông đừng quan tâm anh ta ở bên ngoài làm những gì chỉ cần buổi tối về nhà là đã biểu hiện trong lòng anh ta có mình, đàn bà chúng ta cũng đừng nên quá so đo!”

Diệp Thu Hàm cuối cùng cũng hiểu tư tưởng đại nam nhân của Trương Diệu Thân được hình thành như thế nào rồi, nếp nhà như thế cơ mà!

Nhưng cho dù suy nghĩ của Trương gia như thế nào cũng không còn liên quan đến mình nữa rồi, Diệp Thu Hàm đưa cho Vương Bảo Cầm một tờ giấy lau rồi nói: “ Bác gái, chuyện của Diệu Thân cháu không hiểu lắm nên cũng không thể giúp đỡ được, bác vẫn nên tìm bác sĩ Lưu hỏi xem.”

“Khoan vội nhắc đến con yêu tinh kia, nếu như nó không xúi ɖu͙ƈ Diệu Thân thì nó cũng đã không xảy ra chuyện, cô ta bây giờ mới không thèm để ý gì đến sống chết của Diệu Thân! Diệu thân ở nhà mới có một tuần mà đã gầy đi 5 ký, cả ngày không nói lấy một câu, bác thực sự sợ nó nghĩ không thông có suy nghĩ gì dại dột thì ta và bố nó chỉ có thể nhảy lầu mà thôi.”

Diệp Thu Hàm biết dựa vào tính cách của Vương Bảo Cầm nếu hôm nay không đạt được một câu trả lời tương đối vừa lòng từ mình thì nhất định sẽ không rời đi, vì thế cô thở dài nói : “Bác gái cháu không thể nghe bác nói như thế này là có thể làm như vậy, đợi cháu có thời gian sẽ liên hệ với Diệu Thân rồi nói tiếp, bác cứ về trước đi.”

Nhưng Vương Bảo Cầm đối với câu trả lời của Diệp Thu Hàm hoàn toàn không hài lòng : “Vậy ta ở bên ngoài đợi cháu , sẽ không làm lỡ công việc của cháu đâu.”

“Bác à.’ Diệp Thu Hàm hết cách hét lên một tiếng.

“Thu hàm, con với Diệu Thân quen biết nhau bao nhiêu năm vậy, cứ cho là con tìm được người đàn ông tốt hơn nó cũng không thể tuyệt tình như thế này chứ!”

Diệp Thu Hàm cảm thấy bản thân mình căn bản không thể nói đạo lý được với Vương Bảo cầm, sắc mặt cũng thay đổi trở nên khó coi : “ Bác ở đây cũng không có ích gì, cháu chút nữa còn phải ra ngoài làm việc, cháu nói sẽ liên hệ với Diệu Thân thì sẽ nhất định làm, bất luận bác có nói thế nào hôm nay cháu cũng tuyệt đối không tìm chú hai của cháu đâu.”

Mặt của Vương Bảo Cầm cũng trầm xuống, nhưng cuối cùng cũng không nổi nóng chỉ cứng giọng nói : “Vậy ta quay về kêu Diệu Thân đợi điện thoại của cháu.” Nói xong liền quay người đi, sau khi đi ra ngoài còn dùng lực rất mạnh đóng sầm cửa lại.

Sau khi Vương Bảo Cầm rời Diệp Thu Hàm mệt mỏi gục đầu lên bàn, trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ muốn lập tức gọi điện thoại nhờ chú hai giúp mình chuyển khoa.

Nhưng không cho cô suy nghĩ thêm thì có bệnh nhân cần cấp cứu được đưa đến, cô không còn rảnh rỗi để suy nghĩ cảm xúc của mình lập tức bắt đầu sắp xếp việc chẩn đoán cấp cứu.

Đợi cho đến khi bệnh tình của người bệnh ổn định xuống thì đã 8 giờ tối rồi, Diệp Thu Hàm mệt đến nổi sức lực để buồn bã đau thương cũng không còn nữa chỉ muốn quay về phòng trực ban nằm nghỉ một lúc.

Khi cô vừa quay người bước ra từ cửa cầu thang máy thì đập vào mắt cô đầu tiên là thân hình cao lớn của Trình Sở Tiêu đang đứng ở trước cửa phòng làm việc của mình, trong lòng lúc đó vừa cảm thấy ấm áp lại trầm lắng rất phức tạp.

Bước nhanh về phía trước mặt anh ta, Diệp Thu Hàm hỏi : “Đợi bao lâu rồi, em còn tưởng anh đã về rồi chứ.”

Trình Sở Tiêu nhẹ nhàng giúp cô chỉnh sửa lại những lọn tóc bị rối “ Trong lúc chúng ta phát sinh mâu thuẫn anh sẽ không cứ thế mà về, anh nghe nói em đang bận, đây là đồ ăn tối em ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe.”

Tâm trạng Diệp Thu Hàm càng loạn lên, đồng thời cũng cảm thấy bản thân mình nên nhanh chóng có quyết định, không thể để lúc nào cũng vì thích vì yêu mà ở bên cạnh Trình Sở Tiêu, rồi sau đó lại bởi vì áp lực bởi vì tự ti mà làm loạn lên, nếu như đúng như vậy thì Trình Sở Tiêu bất luận có thích bản thân mình đến thế nào đi chăng nữa sớm muộn cũng sẽ cảm thấy sự phiền phức , mất đi sự kiên nhẫn, vì thế cô nếu thật sự không có tự tin thì chi bằng nhanh chóng kết thúc triệt để mối quan hệ này đi.

Lặng lẽ nhận lấy đồ ăn Diệp Thu Hàm thấp giọng : “Anh làm phẫu thuật trong thời gian dài như thế sao không nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, thái độ lúc nãy của em không tốt, em xin lỗi, nhưng những điều em nói đều là những lời trong tim, anh quá xuất sắc quá hoàn mỹ rồi, em ... không xứng với anh.”

“Xứng hay không xứng đó chỉ là suy nghĩ của riêng em, anh không quan tâm những thứ đó và từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ qua , anh chỉ biết cùng người mình thích ở bên nhau là được rồi, anh cũng có năng lực bảo vệ em, có thể vì em làm rất nhiều việc như vậy là đủ rồi, và em chỉ cần yên tâm hưởng thụ những vui vẻ trong đoạn tình cảm này là được rồi.”

“Điều cốt lõi là em không thể yên tâm hưởng thụ tất cả những gì mà anh làm cho em, cùng với thời gian mà chúng ta ở bên nhau càng ngày càng lâu , những vấn đề cần đối diện cũng sẽ ngày càng nhiều, em sẽ chịu không nổi những nghi vấn mà tất cả mọi người dành cho em, chẳng có ai đồng ý suốt cả ngày đều sống trong hoàn cảnh thiếu đi sự tự tin”

Trình Sở Tiêu đành chịu, bao lâu nay anh ta đã từng đối diện và giải quyết với những chuyện dường như không thể, nhưng bây giờ anh ta lại không có cách gì để xóa bỏ đi những sự lo lắng của Diệp Thu Hàm.

“Thu Hàm, trước hết chúng ta cứ gác mọi chuyện lại ở đây, gần đây em đối diện với quá nhiều chuyện không vui, đợi sau khi công việc của em thuận lợi rồi chúng ta lại từ từ thích ứng sự khác biệt giữa hai bên nhé.”

Diệp Thu Hàm cắn răng quyết tâm nhưng cuối cùng vẫn không nói ra hai từ chia tay, có điều chuyển dòng suy nghĩ chi bằng bản thân trước tiên cứ đồng ý anh ta, như thế hai người sẽ tự mình bình tĩnh lại một thời gian sau đó có lẽ Trình Sở Tiêu nói không chừng cũng không còn thích mình như bây giờ nữa, thế là gật đầu đồng ý : “Vậy được, bây giờ chúng ta hãy đem hết mọi sức lực đổ lên công việc đi.”

“Sức lực và tinh thần đặt lên công việc thì có thể, nhưng chúng ta vẫn là người yêu chỉ là tạm thời sẽ không ở bên nhau, có điều vẫn có hẹn hò.” Trình Sở Tiêu hình như đã nhìn ra được ý định của Diệp Thu Hàm nên cố ý nhắc nhở cô một câu.

Diệp Thu Hàm thì không trả lời, trong lòng đã định ra chủ ý phải cách xa Trình Sở Tiêu, bất luận như thế nào cho dù cô có muộn phiền thì cũng không hối hận bản thân mình chủ động phát sinh mối quan hệ với Trình Sở Tiêu.

“Chiều chủ nhật anh đến đón em.” Khi mà cô đang im lặng thì Trình Sở Tiêu lại nói một câu.

Diệp Thu Hàm nhanh chóng nói : “Thứ bảy em muốn đến chỗ Trương Diệu Thân, nghe nói anh ta bị đình chỉ công việc rồi.” Cô không có ý định giấu chuyện này, cũng không có gì mà phải giấu.

Trình Sở Tiêu nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu Hàm: “Chuyện này anh cũng nghe qua rồi, em định giúp anh ta?”

Diệp Thu Hàm lắc đầu : “Mẹ anh ta hôm nay đến tìm em muốn nhờ em kêu chú hai giúp đỡ, em không đồng ý, có điều vẫn muốn đi xem anh ta ra sao.”

“Em ở bên cạnh anh ta lâu như vậy cũng nên đi xem sao, đến lúc đó anh đưa em đi, em nhanh vào trong ăn cơm đi.”

Trình Sở Tiêu nói xong liền quay người rời đi, chỉ có mỗi mình Diệp Thu Hàm vẫn đứng ở đó ngơ ngác, câu trả lời của Trình Sở Tiêu ngoài sức tưởng tượng của mình, anh ta lại có thể muốn đưa mình đi gặp Trương Diệu Thân!

Ngày hôm sau, khoa thứ nhất mở cuộc họp tìm hiểu về phương án trị liệu cho bệnh nhân mới đến- một phụ nữ mang thai 5 tháng , Diệp Thu Hàm tuy rằng từ chối đề nghị tham gia phẫu thuật của Trình Sở Tiêu, nhưng trách nhiệm của một người bác sĩ trưởng khoa nội trú là tổ chức và phối hợp các tổ gây mê đồng thời ghi chép lại nội dung của hội nghị.

Trong cuộc họp Trình Sở Tiêu là người có quyền phát biểu nhất, tất cả mọi quyết định của mọi người đều do anh ta đến chỉ huy đồng thời cho mọi người một cái giới thiệu cụ thể.

“Tình trạng bây giờ của Từ Ngọc Hoa có thể nói là rất nguy hiểm đến tính mạng, bệnh tâm nhĩ của phụ nữ vốn dĩ thì không có nguyên nhân có thể điều tra, hơn nữa Từ Ngọc Hoa còn từng làm qua phẫu thuật sửa chữa khoang tim như thế nguy hiểm lại càng cao, nếu như bây giờ không tiến hành trị liệu thì cho dù cô ta lần này có thể thuận lợi sinh hạ đứa con thì bản thân cô ấy sau khi sinh cũng chỉ có 50% cơ hội sống sót, vì thế ca phẫu thuật lần này bắt buộc phải làm.”

Diệp Thu Hàm chỉ nghe Trình Sở Tiêu nói như thế thì đã cảm thấy rất muộn phiền rồi, bởi vì mỗi người đang ngồi ở đây đều hiểu rõ Từ Ngọc Hoa vốn dĩ không thể kiên cường đến lúc sinh nở một cách bình thường, vì thế đứa trẻ này có khả năng sẽ cùng mẹ mình nằm trêи bàn mổ, một ca phẫu thuật hai mạng người có thể tưởng tượng áp lực của người bác sỹ tham gia cuộc phẫu thuật ấy sẽ lớn như thế nào.

Lúc này Trình Sở tiêu lại tiếp tục nói : “Ca phẫu thuật lần này đối với thao tác của bác sĩ mổ chính và nhân viên gây mê thì yêu cầu cực kỳ cao, vì thế tôi định mời bác sĩ trưởng gây mê Trình Sở Tịnh của bang Massachusetts, nước Mỹ đến phối hợp cùng tôi làm ca phẫu thuật này.”

Lúc này cuộc họp vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng trở nên thảo luận ồn ào, chủ nhiệm Lý của khoa gây mê lập tức đưa ra thắc mắc: “Bác sĩ Trình, tôi muốn hỏi một chút vị Trình Sở Tịnh này có quan hệ gì với anh không?”

“Cô ấy là chị gái của tôi.” Trình Sở Tiêu trả lời rất tự nhiên không hề có chút do dự.

“Thì ra là như vậy, bác sĩ Trình chúng tôi đương nhiên hoan nghênh chuyên gia gây mê nước ngoài đến chỉ đạo tạm thời, nhưng có điều khoa chúng tôi danh tiếng trong nước cũng tính ra là rất cao, tôi cho rằng ca phẫu thuật này vẫn nên do khoa chúng tôi đảm nhiệm, bản thân tôi có thể toàn lực phối hợp với mọi yêu cầu của anh.” Lý Trực cảm thấy Trình Sở Tiêu cứ như thế mà phủ định năng lực khoa của mình mà mời người khác thật là không tôn trọng mình, huống hồ người được mời lại là chị gái của anh ta lại khiến người ta không thể chấp nhận được, người nhà anh ta nếu còn có người làm y tá chắc cũng mời về đây mất.

“Bác sĩ Trình, chuyện này hay là chúng ta thương lượng chút đã?” Lý Văn Đông cũng cho rằng quyết định này của Trình Sở Tiêu quá đột xuất, đợi Lý Trực nói xong ông ta cũng rất khéo léo thể hiện ý kiến của mình.

Trình Sở Tiêu không quan tâm đề xuất của Lý Văn Đông mà trực tiếp nhìn Lý Trực nói: “Chủ nhiệm Lý, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu hỏi, lúc phẫu thuật anh có thể gây mê cho bệnh nhân nhưng tránh động chạm đến nhau thai không?”

Lúc này không chỉ Lý Trực bị hỏi mới câm nín, những người khác vốn dĩ còn có chút không vừa lòng cũng đều lập tức cứng họng, yêu cầu này có thể làm được hay không bọn họ thực sự không biết, bởi vì bọn họ vốn dĩ từ trước đến nay vẫn chưa gặp bệnh nhân nào mà bệnh tình nghiêm trọng như Từ Ngọc Hoa, hơn nữa cho dù có phụ nữ mang thai bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật cũng không có yêu cầu trình độ bác sĩ gây mê cao như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi