Y THỦ CHE THIÊN

Lão giả kia tuy nhắm hai mắt, nhưng cũng có thể cảm giác được hết thảy những việc phát sinh trước mặt. Mắt không mở nhưng lại lóe ra một điểm tinh quang khiến người khác không dám khinh thường.

“Cô nương! Ngươi muốn thử bài trừ phong ấn sao? Chỉ cần ngươi có thể gọi được nó tỉnh lại, hai mươi vạn kim tệ là đủ, có thể mang đi.” Giọng nói trầm thấp và khàn khàn truyền ra từ miệng lão giả.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lại lắc đầu: “Tại hạ cũng không có ý nghĩ muốn đem nó mang đi. Chỉ là không hi vọng thần khí như thế như thế ngày càng sa sút nên muốn thử một lần.”

Đối với dược sư mà nói, lò đan như là vũ khí. Mà cái lò đan này không phải là một lò đan bình thường, cho nên mới được xưng là thần khí. Ít nhất, nàng nghĩ như vậy.

Hiển nhiên, lão giả kia cũng không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly sẽ nói ra những lời như vậy, ánh mắt nhu hòa đi vài phần. Lời nói của nàng làm lòng hắn xúc động. Những năm gần, người tới thử phá vỡ phong ấn này có không biết bao nhiêu, bất luận là thanh danh hiển hách, thiên chi kiêu tử hay là không có danh tiếng gì đều thử qua, nhưng không ai thành công.

Nhưng bọn hắn đều có một điểm rõ ràng chính là có thái độ chinh phục, thử xem có thể phá vỡ phong ấn hay không, hoàn toàn bất đồng với thái độ của nữ tử đứng trước mắt này đây.

Có lẽ đối với bọn hắn mà nói, giải trừ được phong ấn là sự khoe khoang chiến tích của bọn họ. Có nhiều người như vậy mà vẫn không thể giải trừ được. nếu bọn họ có thể giải trừ phong ấn sẽ chứng mình rằng bọn họ là ưu tú nhất

Mà bọn hắn lại không để ý đến bản chất của sự việc, ôm tâm tư cao ngạo như vậy để giải trừ phong ấn thì há có thể thành công? Hắn cho rằng đời này chắc không thể gặp người hữu duyên rồi. Đến khi gặp cô nương này, hắn cũng không ôm hy vọng nhiều. Có thể nàng sẽ giống với những đệ tử trẻ tuổi trước đến đây, nhưng lời nàng nói ra lại khiến hắn một phen kinh ngạc.

“Cô nương hãy thử một lần.” Lão giả gật đầu nói, nét tang thương trên khuôn mặt cũng nhu hòa đi.

Điều này tuy Mộ Chỉ Ly không có chú ý tới, nhưng mà Hàn Như Liệt lại phát hiện. Hắn kinh ngạc không thôi. Hắn gặp lão giả này mấy lần, lại chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế, xem ra ấn tượng của hắn đối với Chỉ Ly là không sai ah, thật đúng là vô cùng khó được.

Đương nhiên, khi hắn nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy ngay cả hắn cũng không khỏi không kinh ngạc, cách nghĩ của nàng, hắn nhất trí. Bất quá, nghĩ đến cũng đúng, Chỉ Ly đặc biệt như vậy, nếu không chính mình sao lại sẽ chung tình với nàng đâu?

Chỉ tiếc, hắn không phải là dược sư, cho nên không có cách nào thử, hi vọng Chỉ Ly có thể làm được. Nghĩ vậy, Hàn Như Liệt im lặng, đứng một bên, không lên tiếng quấy rầy.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi tới lò đan, nàng cảm nhận được này lò đan này có bao nhiêu cảm xúc: cừu hận, tức giận, thương cảm tang thương. Càng tới gần, nàng càng cảm thụ ngày càng rõ ràng hơn

Hình dáng lò đan dần hiện rõ trước mặt Chỉ Ly. Lúc trước, đứng ở đàng xa, nàng chỉ cảm thấy nó tối như mực, chả khác nào một khối than đen bình thường. Đi gần vào mới phát hiện, nguyên lai không phải như vậy.

Lò đan được điêu khắc hình đầu rồng rất sống động, mà con rồng lại thể hiện ra những động tác, trạng thái khác nhau, mỗi một hình ảnh đều được điêu khắc cẩn thận, làm cho người xem phải rung động. Nhìn cũng có thể đoán ra đây không phải là phàm phẩm, chỉ là nó đã mất đi sự sáng bóng bên ngoài khiến nó thêm mấy phần thê lương.

Đỉnh lò đan không chỉ là bị phong ấn đơn giản như vậy. Theo một cách nào đó mà nói, nó đã chết. Mộ Chỉ Ly tin tưởng, cái lò đan này nguyên bản cũng rất tốt, có thể nói hào quang vô hạn.

Chỉ không biết nó làm thể nào mà lại chết?

Mộ Chỉ Ly có thể khẳng định, lò đan trước mặt đã từng có linh hồn. Có được linh hồn thì thế nào chứ? Ý là… nó cũng là một Linh Bảo!

Linh Bảo rất khó có được, giống như Vị Ương kiếm của nàng, đều là bảo vật khó gặp. Mà lúc này, nó đã mất đi linh hồn của nó, bất quá điều này cũng làm cho Mộ Chỉ Ly càng thêm bội phục. Không biết chủ nhân cũ của nó là người như thế nào, ít nhất là một đại… đại thiên tài trong lĩnh vực luyện đan.

Mà Mộ Chỉ Ly nàng bội phục nhất những người có y thuật cao minh. Hiển nhiên, thuật luyện đan cũng rất giỏi, nàng đối với việc luyện đan luôn có nhiều cảm xúc, cũng như bội phục vị chủ nhân của lò đan này.

Lúc này Mộ Chỉ Ly cũng không thể bình tĩnh được, sợ tiết độc thần lò kia, nếu thực sự như vậy thì quả là không nên,lò luyện đan như vậy phải được mọi người tôn kính. Nàng muốn thức tỉnh lò đan không phải là nàng muốn mang nó đi, chỉ là muốn đánh thức linh hồn đã ngủ quên của nó. Một lò đan trân bảo như thế không nên bị phong ấn lại. Mà chính nó cũng muốn được phóng thích, nó có vinh quang của mình, cũng chắc chắn phát ra hào quang của chính mình !

Lẳng lặng nhìn đỉnh lò đan, ánh mắt Mộ Chỉ Ly rất bình thản, mang theo tia thương cảm. Nàng tinh tế cảm nhận được cảm xúc của lò đan, tựa hồ nàng nói cho nó, nàng có thể hiểu tâm tình của nó, nói cho nó biết nó không phải có một mình, còn có nàng cũng có thể hiểu …

Một loại cảm xúc mạnh mẽ từ trên người Chỉ Ly toát ra khiến Hàn Như Liệt cùng lão giả đều phải mở to mắt chú ý. Cảm xúc từ nàng và lò đan cùng nhau phát ra, với tốc độ kinh người, cả hai cảm xúc bắt đầu hòa quyện nhau rồi từ từ hòa vào làm một.

Cái này thật sự có chút khó tin, bọn hắn chưa từng thấy cái này lò đan này cùng những người khác phát ra cảm xúc có thể như vậy. Nhìn thấy thế, sắc mặt lão giả thay đổi, hai tay nắm chặt đầu quyền…, có lẽ nàng thật sự có thể làm được?

Trong đầu lão không khỏi hiện ra hình ảnh lúc trước phụ thân đã từng nói với hắn…, có được lò đan chưa hẳn thuộc về người giỏi nhất mà là người hữu duyên. Chẳng lẽ, nàng chính là người hữu duyên?

Thời gian đã lâu như vậy, hắn cũng không hẳn tin tưởng, mà bây giờ tim hắn như thắt lại. Hắn rốt cục có thể nhìn thấy nó tỏa sáng sao?

Mà lúc này, Vị Ương kiếm cũng chấn động lên. Có lẽ hai vị tiền nhiệm chủ nhân của bọn chúng cùng phong ấn bọn chúng trước khi chết. Bây giờ, có phải chăng bọn chúng lại có cùng một lựa chọn?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi đặt hai tay ở phía trên lò đan. Thiên Lực theo hai tay của nàng không ngừng rót vào lò đan. Lúc nàng đưa thiên lực vào, có thể người khác không cảm nhận được, nhưng nàng thì biết rất rõ, cảm xúc của lò đan kia đang thay đổi.

Thời gian dần trôi qua, Mộ Chỉ Ly không thể khống chế thiên lực của nàng lúc này…, cái lò đan này giống như một cái động không đáy, nó không ngừng cắn nuốt thiên lực trong cơ thể Mộ Chỉ Ly. Nàng có cảm giác như bao nhiêu Thiên Lực cũng tựa không đủ. Với tốc độ nhanh nhất, thiên lực hao tổn hoàn toàn, đan điền của của nàng như rỗng, nếu tiếp tục như vậy không bao lâu sẽ tiêu hao hết

Đổi lại người bình thường, chắc sẽ khẩn trương đến chết rồi. Nhưng mà Mộ Chỉ Ly vẫn như trước, tràn đầy bội phục cùng sự kính trọng với cái lò đan. Trong mắt nàng chứa đầy sự kiên định, không có chút nào bối rối, nếu là có thể đủ để gọi linh hồn nó tỉnh lại… mọi thứ đều đáng giá.

Hàn Như Liệt nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, cũng biết rõ tình huống hiện tại của nàng, hắn cảm thấy rất khẩn trương, nếu tiếp tục như vậy, nàng nhất định bị tổn thương rất nghiêm trọng. Ngay lúc hắn chuẩn bị ngăn cản nàng, thì một việc kỳ lạ lại xảy ra.

Lò đan tối như mực kia trong nháy mắt đột nhiên phát ra hào quang kinh thiên, toàn bộ lầu bốn chiếu sáng dị thường, thậm chí còn lung lay ánh mắt mọi người, tia sáng này thậm chí hiện ra thẳng tắp bay thẳn đến chân trời, bên ngoài người khác vẫn có thể nhìn ra một đạo kim sắc đẹp mắt từ lầu cao nhất của hội giao dịch phát ra.

Cho dù là ban ngày cũng có thể nhìn thấy rõ. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Lầu bốn, mọi người đều chú ý đến chỗ này, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi thu hồi hai tay. Không nghĩ tới, vậy mà nàng thật có thể thành công, sắc mặt tái nhợt lại mừng rỡ mỉm cười. Cuối cùng, cũng giúp được nó tỉnh lại mà không bị mai một đi.

Lão giả cũng đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt già nua không thể che dấu được sự kích động.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười: “Tiền bối, may mắn không làm nhục mệnh, ngài giữ kỹ a.”

Nghe vậy, lão giả cũng là sững sờ: “Chỉ cần trả hai mươi vạn kim tệ, ngươi có thể đem nó mang đi.”

“Không cần, ta cũng không phải là vì mang đi nó mà làm như vậy.” Như thế chẳng khác nào Thần Lô chỉ đáng hai mươi vạn kim tệ, nàng cũng không thể làm ra sự tình như vậy.

“Cô nương, qua nhiều năm như vậy, không ai có thể bài trừ phong ấn của nó. Ngươi có thể bài trừ chứng tỏ ngươi là người có duyên với nó. Lão hủ ta cũng không gạt ngươi: cái này lò đan này vốn là một Thần Lô, nó đã lựa chọn ngươi trở thành tân chủ nhân, tất nhiên có nguyên nhân của nó.”

“Thế nhưng mà…” Mộ Chỉ Ly nhíu mày. Nàng thân là một cái dược sư, đương nhiên là không thể nói không muốn với cái lò đan này. Thần Lô có thể nói là một ‘Đại lợi khí’ để luyện đan, nếu có lò đan này, xác xuất luyện đan thành công được đề cao không ít, đối với nàng phương diện luyện đan tiến bộ cũng có rất nhiều chỗ tốt.

“Cô nương, ngươi cho rằng ngươi bài trừ phong ấn rồi thì người khác còn có thể sử dụng nó sao?” Nói đến đây, trên mặt lão giả cũng lộ ra một phần thương cảm, tay hướng phía lò đan với tới, nhưng mà cái lò đan kia lại tránh qua, tránh lại.

Nhìn thấy vậy, Mộ Chỉ Ly cũng kinh ngạc, không nghĩ tới vậy mà lại như thế này.

Lúc bọn hắn nói chuyện, những người khác cũng tỉnh ngộ, nhao nhao hướng phía bên này chạy đến, bọn họ đều biết cái lò đan này, chỉ là không nghĩ tới, hôm nay có người có thể phá vỡ cái này phong ấn!

“Cô nương, đi mau, lão hủ sẽ liên hệ tới các ngươi sau!” Lão giả đem lò đan hướng Mộ Chỉ Ly vội đẩy.

Mộ Chỉ Ly cũng biết rõ chuyện tình nghiêm trọng, lập tức đem lò đan nhận được bỏ vào túi càn khôn, lôi kéo Hàn Như Liệt chạy. Khi bọn họ ly khai lầu bốn, không ít người chạy theo phía sau bọn họ, cái lò đan này là một trọng bảo vật vô giá ah! Huống chi, hiện tại phong ấn đã giải trừ rồi?

Hai người với tốc độ chạy trốn cực nhanh . Bất quá, người đứng phía sau cũng không phải là kẻ yếu, Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng nói: “Chúng ta hai người tách ra chạy, ta sẽ dụ bọn hắn đến chỗ khác!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi