Y TIÊN - VÂN MẠC

Trong cảnh giới Luyện Thể không có giới hạn phân chia một cách rõ ràng, nhưng đã có người đưa ra tiêu chuẩn như sau: nếu có thể tung ra cú đấm với sức nặng nghìn cân thì xem như tầng một, hai nghìn cân thì là tầng hai, cứ thế đếm lên.

Tuy mơ hồ đại khái là vậy nhưng với đa số người thì đây chính là tiêu chuẩn đánh giá, nhưng rõ ràng nó không hợp với Vân Mạc. Nếu dựa theo đó thì cú đấm bốn nghìn cân tương đương với Luyện Thể tầng bốn, nhưng con số đó chỉ là sức mạnh bộc phát trong một khoảnh khắc mà thôi, trong khi sức mạnh để nâng một vật lên lúc nào cũng nhỏ hơn lực đấm.

Rốt cuộc Vân Mạc phải mạnh đến cỡ nào để có thể vác một giỏ đá ba nghìn cân mà vẫn ung dung như đi dạo?

Cho dù đáp án là gì đi nữa thì cũng chứng tỏ hắn cực kỳ lợi hại. Minh Nhi vui mừng theo sau, nghĩ ca ca càng lợi hại thì nàng càng vui vẻ.

"Ai dám bảo ca ca là phế vật chứ? Ngay cả Luyện Thể tầng bảy dám chừng cũng không mạnh bằng huynh ấy!”, cô bé thấp giọng lầm bầm. Mây mù trước kia phủ kín cõi lòng đã bị xua tan, bây giờ cô bé hoàn toàn tin rằng Vân Mạc có thể chiến thắng được Vân Liệt trong trận tỉ thí kia.

Đi đến phía trên thác nước rồi, Vân Mạc đặt giỏ đá xuống, nói với Minh Nhi: “Chốc nữa muội giúp huynh thả đá xuống dần dần nhé”.

Minh Nhi nhận ra ca ca sắp làm gì thì trợn tròn mắt, bèn lo lắng hỏi: “Nhưng làm thế không phải nguy hiểm lắm sao?”, thả đá từ độ cao này xuống, thêm cả uy lực của thác nước thì sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ. Cô bé biết Vân Mạc rất mạnh, nhưng tu luyện theo kiểu điên cuồng đến này không phải nguy hiểm lắm ư?

"Yên tâm, không sao đâu”, những hòn đá Vân Mạc nhặt nhạnh đều là đá cuội, còn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn.

"Vậy ca ca phải chú ý đấy!”, thấy hắn đã hạ quyết tâm, Minh Nhi cũng không nói thêm nữa mà quyết định tin tưởng vào ca ca mình.

Vân Mạc tung người nhảy xuống, dừng lại ở đầm nước dưới thác, leo lên tảng đá rồi hô to: “Minh Nhi, thả đi!"

Rào!!

Vô số đá cuội bị dòng chảy cuốn phăng xuống, uy lực còn hơn cả sức ép của nước.

Bốp bốp bốp!

Vân Mạc lảo đảo khi bị chúng liên tục nện vào cơ thể. Uy lực của chúng còn đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều! Nhưng không sao cả, chỉ mới bấy nhiêu thôi, hắn còn chịu được.

"Ca ca!"

"Huynh không sao! Tiếp tục!"

Vân Mạc hô to rồi cắn răng chịu đựng, tiếp tục diễn luyện quyền pháp Hám Sơn. Đá cuội không ngừng rơi xuống nện và người hắn, tạo thành từng vết bầm rõ ràng.

Nhưng tu luyện dưới thác đá này quả nhiên càng nâng cao hiệu quả hơn. Vân Mạc không mất bao lâu đã hoàn toàn quen thuộc với sức ép ấy. Dùng hết đá cuội rồi, hắn lại chọn những hòn đá lớn hơn để tiếp tục.

Cứ thế, sau ba ngày tu luyện, kích cỡ đã từ đá cuội lên đến bằng quả đấm. Vân Mạc dưới thác nước cũng càng thành thạo hơn. Mỗi một hòn đá rơi xuống đều bị hắn nhanh chóng đấm nát. Phải biết để đấm vỡ một hòn đá to bằng nắm tay thì còn khó hơn đấm vỡ một tảng đá lớn.

Xử lý xong hòn đá cuối cùng rồi, Vân Mạc mới nhảy ra khỏi thác nước, phá ra một tràng cười dài.

"Cuối cùng cũng đến đỉnh cao rồi!”, hắn dám khẳng định cho dù là Lạc Thiên ở Luyện Thể tầng bốn năm xưa kia có đứng ở đây cũng phải chào thua hắn.

Vân Mạc nhấc lấy một tảng đá nặng ít nhất năm nghìn cân, tung nó lên cao rồi đấm vỡ khi nó rơi xuống. Cảnh tượng này khiến Minh Nhi khiếp sợ không thôi, sau đó phấn khích lao xuống ôm chầm lấy tay hắn.

"Ca ca lợi hại quá!!”, cô bé dám khẳng định lứa con cháu Luyện Thể tầng bốn của nhà họ Vân không ai có thể là đối thủ của đại ca mình.

"Minh Nhi cũng phải cố gắng lên đấy”, Vân Mạc xoa đầu muội muội.

"Dạ!”, Minh Nhi gật đầu thật mạnh rồi nhặt nhánh cây lên, tiếp tục luyện tập kiếm pháp Tiên Nữ.

"Nào, dùng kiếm pháp tấn công huynh đi!”, Vân Mạc gọi. Hắn không thể chỉ chăm chăm tu luyện cho bản thân mà còn phải hướng dẫn muội muội nữa, bởi vì chỉ diễn luyện mà không có thực chiến thì sẽ chẳng bao giờ mạnh lên được.

Khi hai huynh muội trở về nhà vào buổi tối, Vân Mạc bắt tay vào kiểm tra dược liệu. Thời hạn chỉ có một tháng, hắn đã dùng sáu ngày để củng cố căn cơ, bây giờ là lúc luyện chế nước thuốc Luyện Thể.

Sữa Địa Linh tuy tốt nhưng tạm thời không đủ điều kiện để sử dụng. Dược tính của nó rất mạnh, nếu không đủ khí lực thì không chịu đựng nổi, kết quả không phải là Luyện Thể mà là nổ tung. Khí lực hiện nay của Vân Mạc còn chưa đạt đến yêu cầu ấy, vì vậy hắn sẽ dùng nước thuốc Luyện Thể đề cao cảnh giới rồi mới dùng sữa Địa Linh.

Ngày hôm sau, Vân Mạc bắt đầu luyện chế với sự giúp đỡ của Minh Nhi.

Mất thêm bốn ngày nữa, hắn đã luyện ra hai nồi thuốc Luyện Thể, một nồi có sử dụng cỏ Hà Nhuận để giảm dược tính, dành cho Minh Nhi; nồi còn lại không cho thêm cỏ dành cho hắn.

Để sử dụng, người ta sẽ rót nước thuốc Luyện Thể vào vật chứa rồi ngâm mình vào đó cho đến khi dược tính tan hết. Nước thuốc sau khi luyện chế sẽ hơi sền sệt, không thể sử dụng trực tiếp. Vân Mạc nói cho Minh Nhi biết tỷ lệ pha nước và số lần sử dụng rồi bắt đầu dùng nó để rèn luyện khí lực.

Nước thuốc dùng cho Vân Mạc có màu xanh nhạt, khi vừa bước vào ngâm mình đã lập tức cảm nhận được cơn đau kịch liệt. Vân Mạc làm như không hề hấn gì, chẳng hề kêu lấy một tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh không ngừng đổ xuống trên trán cho thấy cơn đau hắn đang phải chịu đựng lớn thế nào. Nhưng khi ngâm mình trong nước, cơn đau đồng nghĩa với hiệu quả, cảnh giới và sức mạnh của hắn đang liên tục tăng lên.

Nước thuốc mà Minh Nhi dùng lại có màu trắng như sữa bò. Khi bước vào, cô bé lập tức được bao phủ bởi cảm giác thoải mái dễ chịu, tốc độ Luyện Thể tuy không bằng Vân Mạc nhưng cũng hơn xa so với đan Luyện Thể của con em khác trong gia tộc.

Bên Vân Mạc, nước thuốc càng đậm thì cơn đau kéo tới càng mãnh liệt hơn. Liên tục mấy ngày sau, mỗi khi ngâm mình xong hắn đều đi ra sau núi cần mẫn tu luyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi