YÊU EM TỰ KHI NÀO

Cuộc trò chuyện trên bàn vẫn còn tiếp tục, vốn dĩ vai diễn của Ôn Địch cũng không quan trọng gì, chỉ vì bên trái cô là Tưởng Thành Duật, bên phải là Nghiêm Hạ Vũ, tâng bốc cô thành ánh trăng của đêm nay.

Quan Hướng Mục là nhà đầu tư lớn nhất của  [ Thế gian không bằng anh ], đề tài tối nay đều xoay quanh cô.

Ôn Địch ăn cơm chậm, chậm rãi đặt trên người cô cũng cảm thấy nhanh. Hồi nhỏ cô đã hình thành thói quen này, sau khi lớn lên thì chẳng hề thay đổi.

Sau đó Nghiêm Hạ Vũ nuông chiều cô, cô có ăn chậm hơn anh cũng kiên nhẫn đợi, cô cũng không cảm thấy cần phải thay đổi.

Quan Hướng Mục cẩn thận, mỗi lần nói chuyện đều chờ Ôn Địch nuốt thức ăn trong miệng xuống mới mở miệng.

“Biên kịch Ôn là người Giang Thành?”

Ôn Địch gật đầu, dùng phương ngữ Giang Thành hỏi: “Tổng giám đốc Quan từng đến Giang Thành?”

Phương ngữ Giang Thành nghe thôi đã khó hiểu, nghe không hiểu cũng cảm thấy êm tai.

Quan Hướng Mục cười: “Câu này đơn giản, nhìn chung tôi cũng coi như hiểu.”

Ông ta nói: “Lúc học đại học qua đó một lần.”

Có lẽ là hơn hai mươi năm trước, Ôn Địch còn chưa ra đời.

“Ôn Trường Vận, người giàu có nhất Giang Thành, là người nhà của cô hay là?”

Nếu đã hỏi như vậy, chắc chắn phải biết một ít, nhưng không thể khẳng định, Ôn Địch nói: “Ba của tôi.”

Quan Hướng Mục cầm ly rượu lên, mời Ôn Địch từ xa, “Cảm giác có phần giống.” Bỗng nhiên, ông ta lại nói: “Người nhà họ Ôn của các cô đều có vẻ ngoài hơi giống nhau.”

Ôn Địch mỉm cười, thực ra cô giống cô hai nhất, cô hai đưa cô đi dạo phố, người bán hàng tưởng rằng hai người là mẹ con.

Trên bàn ăn có mấy đại diện của nhà đầu tư, chưa từng nghe thấy tên của Ôn Trường Vạn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra tìm tòi.

Họ thấy kỳ lạ, sao Quan Hướng Mục biết nhà giàu nhất Giang Thành.

Về Giang Thành, về chủ đề nhà giàu số một Giang Thành, rõ ràng những người khác không thể chen lời vào, bởi vì không quen biết, càng không thể nói bậy.

Người duy nhất có thể tiếp lời là Nghiêm Hạ Vũ.

Nhưng suốt chặng đường, anh im lặng.

Quan Hướng Mục khuấy động bầu không khí, nói với mấy người bạn khác của ông ta, “Có thể các ông hơi xa lạ với Tập đoàn Vận Huy ở Giang Thành, Vận Huy còn là cổ đông của công ty Gia Trì, chắc hẳn các ông đã nghe rồi, là một trong những thương nghiệp sản xuất pin ô tô năng lượng mới.”

Lúc này mới tiếp tục đề tài này.

Mấy người khác lên tiếng hùa theo pin nhiên liệu mới, nói rằng mong đợi một bước đột phá trong các vấn đề về sạc pin và tuổi thọ.

Sau đó mời rượu Ôn Địch.

Lý do mời rượu khá hài hước.

Ôn Địch rất bình tĩnh đáp lễ lại, cô biết, bọn họ cũng không biết Tập đoàn Huy Vận, nói không chừng là lần đầu tiên nghe thấy tên của ba cô.

Ở Giang Thành, ai ai cũng biết công ty nhà cô, là xí nghiệp nổi tiếng, nhưng đặt ở Bắc Kinh, trong mắt những người như Quan Hướng Mục, không đủ nhìn.

Quan Hướng Mục có tiền, thực lực của công ty rất mạnh, cũng có chút bối cảnh, nhưng mà không thể so sánh với Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật có gia thế hiển hách.

Cho nên đêm nay cô được hưởng hào quang của hai vị bên cạnh, trở thành tiêu điểm, trở thành vai chính được xu nịnh.

Thậm chí cô cho rằng, Quan Hướng Mục hiểu rõ công ty nhà cô, có phải đã hỏi Baidu hay không, cố ý tìm kiếm đề tài nói chuyện.

Cuối cùng lúc này cũng có người nhớ tới: “Công ty pin ô tô năng lượng mới kia, người phụ trách phát minh nghiên cứu có phải là Ôn Kỳ Trăn hay không?” Vừa nói, còn liếc nhìn Quan Hướng Mục.

Mà trong miệng Quan Hướng Mục ngậm một điếu thuốc, không đáp lời.

Ôn Địch nói: “Ôn Kỳ Trăn là cô hai của tôi.”

Người nọ chậm rãi gật đầu: ”Bảo sao. Lớn lên rất giống. Đều nói cháu gái giống cô, không sai chút nào.” Ông ta lại mời Ôn Địch rượu, “Lúc còn trẻ, từng có duyên gặp cô hai của cháu một lần.”

Ôn Địch nói: “Bây giờ chú vẫn chưa già.”

Người kia uống cạn một ly rượu: “Bằng tuổi bậc cha chú của các cô cậu rồi, còn chưa già. Chú và tổng giám đốc Hướng, chúng ta đều đã bốn mươi bốn tuổi, sắp sang năm mươi rồi.”

“Không nhìn ra.”

Là thật sự không nhìn ra tuổi tác, nhất là Quan Hướng Mục. Đàn ông ở tuổi bọn họ, chỉ cần không có bụng bia, duy trì vóc dáng cân đối, càng có thêm tinh thần, hoàn toàn không có vẻ già dặn.

Quan Hướng Mục chỉ hút một hơi, dập tắt điếu thuốc, nhìn về phía bạn: “Được rồi, thay đổi cách để người trẻ tuổi khen ông không già.”

Những người trên bàn bật cười.

“Tổng giám đốc Tưởng đã tới Giang Thành chưa?” Quan Hướng Mục chuyển hướng trò chuyện, vứt đề tài này cho Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật nói: “Sau này chắc sẽ có cơ hội tới đó.”

Quan Hướng Mục hiểu, cơ hội này là theo đuổi Thẩm Đường, cùng Thẩm Đường tới nhà Ôn Địch làm khách.

Tưởng Thành Duật nói về Nghiêm Hạ Vũ: “Cậu ta đến rồi, có đầu tư ở Giang Thành. Hợp tác với Phạm Trí Sâm để xây dựng một nhà máy.”

Bọn họ không quen Phạm Trí Sâm, chưa nghe nói đến, chẳng qua biết Nghiêm Hạ Vũ chi tiền xây dựng, sôi nổi tỏ ý: “Xem ra môi trường đầu tư ở Giang Thành không tệ, có thời gian sẽ qua đó nhìn thử.”

Tối nay Nghiêm Hạ Vũ tích chữ như vàng, cuối cùng lúc này cũng chịu nói hai chữ: “Chào mừng.”

Chào mừng bọn họ đến Giang Thành đầu tư.

Có người trêu ghẹo: “Tổng giám đốc Nghiêm là nửa người Giang Thành.”

Nghiêm Hạ Vũ có ý ám chỉ: “Đang tranh thủ thôi.”

“Vậy thì chúc cậu mã đáo thành công.”

Họ lấy rượu mời anh, Nghiêm Hạ Vũ dùng nước thay vì rượu, nhanh chóng uống cạn ly nước ấm của mình

Bên cạnh còn có một ly nước, là của Ôn Địch.

Nghiêm Hạ Vũ cầm qua đây, đổ một nửa số nước vào ly của mình, sau đó trả về chỗ cũ.

Có người nhìn thấy anh rót nước Ôn Địch đã uống, nhưng làm như có mắt như mù, giả vờ không nhìn thấy cái gì. Không biết ly nước này có chữa được bệnh đau dạ dày của anh hay không.

Ngày trước Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch cãi nhau, anh sẽ uống nước trong cốc của Ôn Địch, một cử chỉ lấy lòng giữa đôi tình nhân, thậm chí là nhượng bộ thỏa hiệp.

Ly nước bị Nghiêm Hạ Vũ rót đi một nửa, Ôn Địch không chạm vào nữa.

Đề tài của bữa ăn đêm nay, từ [ Thế gian không bằng em ] đến  [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ], rồi đến nguồn nhiên liệu pin ô tô mới và vấn đề tuổi thọ, không có chuyện nào là không xoay quanh Ôn Địch.

Bây giờ bọn họ nói về môi trường đầu tư của Giang Thành.

Tưởng Thành Duật phát hiện một vấn đề, đó là Ôn Địch ăn cơm rất chậm, chậm đến mức anh ta cảm thấy có chút khó tin, tật xấu của Thẩm Đường đã đủ nhiều, hoá ra Ôn Địch không tốt hơn cô ấy bao nhiêu.

Chút đồ ăn trong đĩa, cô ăn đến tận bây giờ vẫn chưa ăn xong. Tốc độ ăn cơm, còn mắc kẹt ở giai đoạn của một đứa trẻ ba tuổi.

“Tổng giám đốc Quan.”

Điện thoại của Quan Hướng Mục có tin nhắn đến, ông ta vừa mới bấm vào, còn chưa kịp xem, Nghiêm Hạ Vũ đã gọi ông ta.

Ông ta ngước mắt: “Tổng giám đốc Nghiêm, có chỉ thị gì.”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Đồ ăn tối nay, có canh hay không.”

“Tôi không rõ lắm, đây là thực đơn giám đốc nhà hàng sắp xếp.”

Nhân viên phục vụ lập tức đáp lời: “Có một món còn chưa lên.”

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, nói: “Cố gắng nhanh lên một chút.”

Họ tưởng rằng dạ dày của anh khó chịu, muốn ăn chút nước canh để làm ấm dạ dày.

Quan Hướng Mục tiếp tục nhìn điện thoại, tin nhắn rất ngắn gọn: [ Ôn và Nghiêm yêu nhau ba năm, Nghiêm và Điền đính hôn, sau khi Ôn biết thì chia tay, Nghiêm hối hận, sau khi hủy bỏ hôn ước thì theo đuổi Ôn. ]

Đọc xong, ông ta xóa tin nhắn.

Vừa mới xóa, lại có một tin khác.

[ Sau khi Nghiêm và Điền đính hôn, anh ta thêm tên Ôn vào căn biệt thự, không biết có phải lúc ấy không muốn buông tay ra hay không, sau khi cân nhắc thì quyết định ở bên Ôn, chỉ là còn chưa kịp giải quyết chuyện hôn ước, đã bị phát hiện. Trên đây chỉ là suy đoán của cá nhân tôi. ]

Quan Hướng Mục xóa lần thứ hai.

Ông ta bỏ điện thoại xuống, bình tĩnh nhìn lướt qua Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ đang rót nước, Ôn Địch không uống nửa ly nước kia, anh lại rót vào ly của mình,

Bữa cơm này ăn đến tận mười rưỡi, vẫn chưa tan.

Điện thoại của Ôn Địch có cuộc gọi đến, Kỳ Minh Triệt lo cho cô, hỏi bây giờ cô đang ở đâu.

Cô thấp giọng nói: “Vẫn chưa kết thúc, không sao đâu, em chỉ uống một nửa ly rượu vang đỏ.”

Lời của cô, Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy rõ ràng.

Chờ cô cúp điện thoại, Nghiêm Hạ Vũ nhìn về phía Quan Hướng Mục, “Tổng giám đốc Quan, nếu không thì hôm nay dừng ở đây thôi?”

Quan Hướng Mục giả vờ nhìn đồng hồ: “Ôi, đã muộn thế này rồi à, nói chuyện hào hứng quá, không chú ý tới thời gian. Được rồi, lần sau rảnh rỗi thì tụ họp.”

Thưc ra, người trên bàn chiều theo ý của Nghiêm Hạ Vũ, để anh có nhiều thời gian ở bên cạnh Ôn Địch.

Đã mười giờ rưỡi, có thể ở lại mấy tiếng.

Cùng lắm là nửa đêm, cô vẫn phải về nhà.

Cả nhóm đứng dậy, trò chuyện dăm ba câu, đi ra khỏi phòng.

Nhân viên phục vụ nhấn hai cái thang máy cho họ, Ôn Địch và Tưởng Thành Duật đang nói chuyện, họ đi vào cái bên trái.

Bước chân của Nghiêm Hạ Vũ ngập ngừng một lúc, nhưng vẫn bước vào thang máy phía bên kia.

Quan Hướng Mục nói: “Không đi cùng tổng giám đốc Tưởng?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Đều như nhau.”

Quan Hướng Vũ nở nụ cười, không nhiều lời.

Xuống dưới tầng, nói vài câu tạm biệt, lái xe tới.

“Chờ tác phẩm mới của cô hoàn thành.”

Quan Hướng Mục mở cửa xe giúp Ôn Địch.

“Cảm ơn tổng giám đốc Hướng vì sự chiêu đãi nồng hậu.”

“Khách sáo rồi, chúng tôi rất vinh hạnh.”

Ôn Địch vẫy tay, lên xe.

Xe chạy ngang qua Nghiêm Hạ Vũ, rời đi.

“Tổng giám đốc Nghiêm.” Quan Hướng Mục bước tới, “Mượn bước nói chuyện.”

Xe của những người khác lần lượt rời đi, chỉ còn hai người họ.

Quan Hướng mục đưa một điếu thuốc cho Nghiêm Hạ Vũ, “Sao bình thường không thấy chú hút thuốc.”

“Không nghiện thuốc lá.” Nghiêm Hạ Vũ nhận điếu thuốc của Quan Hướng Mục.

“Có chuyện gì?” Anh hỏi.

Quan Hướng Mục châm thuốc cho anh, rồi lại châm thuốc cho mình, nói: “Chú và Ôn Địch, đi trên con đường cũ của anh.”

Nghiêm Hạ Vũ hút một hơi, chậm rãi phà ra khói, “Anh điều tra tôi?”

“Là quan tâm chú.”

“Phải không. Từ lúc nào tổng giám đốc Quan có trái tim yêu thương như vậy.”

Quan Hướng Mục cười thành tiếng, sau đó nói một câu: “Cháu gái của Ôn Kỳ Trăn, tất nhiên anh sẽ quan tâm nhiều hơn một chút, dù sao cũng phải hại chú.”

Giữa hai người có sự im lặng, khói thuốc lượn lờ.

Nghiêm Hạ Vũ vứt tàn thuốc, “Mấy năm trước Ôn Địch thuận buồm xuôi gió trong làng giải trí, công lao của anh?”

Quan Hướng Mục lắc đầu: “Vậy cũng không phải. Chắc là thực lực cộng thêm may mắn. Một năm nay phần lớn thời gian anh ở nước ngoài, đâu có thời gian rảnh chú ý tới một biên kịch.”

Khoảng thời gian này Ôn Địch rất hot, trong lúc vô tình ông ta nhìn thấy tin tức giải trí về Ôn Địch, cảm thấy cô giống một người.

Nên mới có bữa ăn tối nay.

“Anh và cô hai của Ôn Địch?”

“Người yêu, Sau đó giống như chú và Ôn Địch. Biết kết cục của anh chứ?”

Từ kết cục này không phải từ gì tốt lành.

Quan Hướng Mục nói: “Kỳ Trăn kết hôn hai lần, sinh con với người khác, cho đến nay vẫn không tha thứ cho anh. Cả hai lần cô ấy đều kết hôn với người có quyền lực ở vùng Giang Thành.”

Không có tình cảm, chỉ có trao đổi lợi ích.

Trước kia bà ấy không như vậy, trước khi chia tay với ông ta, tình yêu là trên hết.

Sau đó, bà ấy cũng chỉ nhìn lợi ích, chỉ kết hôn với người có quyền thế, gia đình cũng không quản được bà ấy.

“Con gái Ôn gia, xinh đẹp, nhưng trái tim cũng rất tàn nhẫn.”

Ông ta liếc nhìn Nghiêm Hạ Vũ: “Nếu sớm biết rằng Ôn Địch là cháu gái của Kỳ Trăn, còn yêu đương với chú, anh đã gõ chuông cảnh tỉnh trước cho chú rồi, không đến mức đi đến bước này.”

Nghiêm Hạ Vũ dập tắt điếu thuốc, nói: “Tôi sẽ không thê thảm giống như anh.”

“Đúng là cầu mà không được.” Quan Hướng Mục dập điếu thuốc, ném vào thùng rác: “Chú muốn tiếp tục theo đuổi Ôn Địch, cửa ải của Kỳ Trăn, không dễ dàng qua được.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Vậy thì anh theo đuổi cô hai đi.”

“Nếu như theo đuổi, tại sao phải đợi đến khi cô ấy sinh con.” Quan Hướng Mục giễu cợt: “Bây giờ đưa anh lên giường của cô ấy, chưa chắc cô ấy sẽ ngủ.”

Tài xế của hai người lại đây, từng người lên xe.



Hơn mười một giờ, xe của Ôn Địch dừng dưới khu chung cư.

Kỳ Minh Triết đứng trên bậc thang ở tầng dưới xem điện thoại, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu.

Nhìn rõ biển số xe, anh ta đi tới.

Ôn Địch xuống xe, “Sao anh không lên tầng đợi?”

Kỳ Minh Triệt nói: “Đi thang máy cùng em.”

“Dưới tầng có muỗi.”

“Không sao, dùng miếng dán đuổi muỗi của em.”

Ôn Địch ôm anh ta một cái, “Về sau không được đứng dưới tầng chờ em.”

Kỳ Minh Triệt ôm lấy eo của cô, thuận thế ôm cô vào lòng, không chú ý lời nói của cô, cúi đầu ngửi mùi rượu trên người cô, rất nhẹ, anh ta hôn lên khóe môi của cô, “Lên tầng, dưới tầng nóng.”

Anh ta buông cô ra.

“Nói chuyện thế nào rồi?”

Ôn Địch gật đầu: “Không tệ lắm. Một trong những nhà đầu tư là Quan Hướng Mục.”

Kỳ Minh Triệt biết người này, từ trước đến nay không huênh hoang, là nhà tư bản nổi tiếng trong giới.

Ôn Địch lên tiếng: “Tối nay Tưởng Thành Duật cũng đến, ngồi bên cạnh em.” Cô không nhắc tới Nghiêm Hạ Vũ, nói ra sẽ khiến Kỳ Minh Triệt ngột ngạt.

“Tổng giám đốc Tưởng vẫn chưa từ bỏ theo đuổi Thẩm Đường?”

”Không. Có anh ta ở đó, đêm nay em là vai chính.”

“Hèn chi không ai mời em uống rượu.” Anh ta còn chuẩn bị cho cô hai loại canh giải rượu.

Ôn Địch không lãng phí tấm lòng của anh ta, về nhà uống cả hai loại canh giải rượu, cô nói vừa hay tối nay chưa ăn no.

Bởi vì ăn chậm, ở bữa tiệc cô ăn rất ít.

“Cuối tháng em chuyển nhà.” Cô nói ngày chuyển nhà cho anh ta.

Trên đường trở về từ bữa tiệc, cô nhận được cuộc gọi của giám đốc công ty nội thất, nói rằng công việc đã hoàn tất, ban đêm làm thêm giờ để xử lý vấn đề vệ sinh.

Kỳ Minh Triệt tự uống phần canh giải rượu còn thừa: “Nhanh như vậy đã dọn sạch rồi? Loại bỏ mùi hôi nữa.”

“Rải rác đến cuối tháng là đủ rồi, vật dụng trong nhà hay gì đó đều có từ trước, thay mới không nhiều lắm, chỉ cần thay đổi bài trí.”

Kỳ Minh Triệt hỏi cô: “Nếu không em chuyển đến nhà anh trước? Để qua hai tháng cho bớt mùi rồi chuyển đi.”

Ôn Địch đến gần mép bát của anh ta, uống một ngụm canh: “Anh biết mà, em thích sống trong nhà mình.”

Kỳ Minh Triệt gật đầu, thuận theo cô.

Cô và Nghiêm Hạ Vũ ở bên nhau ba năm, chủ yếu là sống trong căn chung cư này, có lẽ sống trong căn nhà của mình, khiến cô có cảm giác an toàn.

Anh ta không ép buộc cô.

Căn chung cư này, chờ cô chuyển đi, anh ta định bán nó.

Lúc chưa yêu đương với cô, anh ta vẫn có thể sống ở đây, chắc chắn bây giờ không có cách nào ở nổi

“Đến lúc đó anh giúp em chuyển nhà.”

“Được, anh không bận thì tới.”

Yên lặng vài giây, anh ta nói với cô: “Mấy tháng sau, có thể anh không có nhiều thời gian cho em, công ty trong nhà xảy ra vấn đề, anh giúp mẹ anh gánh vác một phần.”

Có thể sẽ liên quan tới bí mật thương nghiệp, Ôn Địch không hỏi nhiều, “Đừng lo, em không vội đi tìm anh.”



Cuối tháng tám, Ôn Địch chọn một ngày cuối tuần, dọn đến nhà mới.

Hôm nay dọn nhà, Kỳ Minh Triệt có việc, không trì hoãn được, trước đó anh ta đã chuyển tất cả đồ đạc của cô đến nhà mới, tự tay sửa sang lại cho cô.

Hôm nay chỉ là một nghi thức, buổi tối anh ta đến chúc mừng cô.

Triệu Nguyệt Linh và Ôn Kỳ Trăn đang ở Bắc Kinh, giữa trưa cùng ăn cơm với Ôn Địch để chúc mừng.

Ôn Kỳ Trăn biết được rằng trưa nay Kỳ Minh Triệt không rảnh tới đây, tiếc nuối nói: “Cứ tưởng có thể nhìn thấy thằng bé, nghe mẹ con nói, bên ngoài thằng bé còn đẹp trai hơn trên TV.”

Ôn Địch nói với cô hai: “Buổi tối anh ấy tới ăn cơm, nếu không thì tối nay cô và mẹ con ở lại đây.”

Ôn Kỳ Trăn lắc đầu, “Được rồi, làm phiền cặp tình nhân đang hẹn hò là không tốt.”

Ôn Địch vừa nhận được một bó hoa hồng phấn, là Thẩm Đường nhờ cửa hàng bán hoa chuyển tới, cô cầm bó hoa đến trước mặt Ôn Kỳ Trăn: “Cô, cô ngửi xem.”

“Thơm.” Ôn Kỳ Trăn quay đầu nhìn Triệu Nguyệt Linh đang rửa hoa quả ở trong bếp, bà ấy xoay người, nói nhỏ với cháu gái, “Ngày hôm qua cô ăn một bữa cơm với tổ trưởng Triệu.”

Ôn Địch nhìn cô hai, ý bảo bà ấy nói.

Ôn Kỳ Trăn nói: “Vậy nên, sao con và Nghiêm Hạ Vũ lại thành ra thế này?”

Xem ra không thể lừa được cô hai, Ôn Địch đành phải ăn ngay nói thật: “Chuyện bạn trai ba năm trước đó là anh ta.”

“Cậu ta liên hôn với Điền gia, nên vứt bỏ con?”

“Ừ.”

“Bây giờ ba mẹ con vẫn chưa biết là cậu ta?”

Ôn Địch lắc đầu.

“Được rồi, cô hiểu rồi.”

Ôn Kỳ Trăn vuốt ve mái tóc dài của cháu gái: “Không có gì ghê gớm cả. Con nhìn cô đi, không phải sống cũng rất tốt sao.”

Ôn Địch cười, “Con và Kỳ Minh Triệt cũng không tệ lắm.”

Ôn Kỳ Trăn nói trúng tim đen: “Hai đứa các con còn chưa thể gọi là chung sống, còn kém xa.”

Ôn Địch đặt hoa trên tủ đứng: “Cô à.”

“Hả.”

“Lần nửa đêm cháu ngồi máy bay đi ăn lẩu, sau cùng cô đã nói một câu rất tốt, là có ý gì? Cái gì rất tốt?”

Ôn Kỳ Trăn vẫn còn nhớ chuyện này, “Rất tốt là chỉ, cục cưng nhà chúng ta biết thay đổi cách sống, không đến mức không gượng dậy nổi. Sẵn sàng thử một mối quan hệ mới.”

“Hai cô cháu đang nói chuyện gì đấy?” Triệu Nguyệt Linh bưng đĩa tới.

Ôn Kỳ Trăn nói: “Đang nói chuyện về Tiểu Kỳ, em nói hôm nay thật đáng tiếc, không có cơ hội nhìn thấy thằng bé.”

Triệu Nguyệt Linh: “Chờ lần sau qua đây, hẹn cùng ăn một bữa cơm, mấy hôm trước bà Minh còn nói với chị, lúc rảnh rỗi thì cùng ngồi xuống.”

Ôn Kỳ Trăn nhét mấy quả cherry vào miệng cháu gái, nhìn về phía Triệu Nguyệt Linh, “Là định gặp người lớn sao, còn sớm chán.”

“Cũng không phải.” Triệu Nguyệt Linh nói: “Người lớn hai nhà vốn đã quen biết nhau, ăn một bữa cơm thôi. Chúng nó mới yêu nhau cách đây không lâu, có thành hay không thì khó mà nói.”

Bà cũng không bắt ép sau cùng con gái mình phải kết hôn với Kỳ Minh Triệt, tùy duyên.

Vào buổi tối, Kỳ Minh Triệt xong việc cùng cô ăn mừng nhà mới.

Anh ta đi không ngừng nghỉ, thám thính thời gian có mặt đúng giờ đã hẹn.

Anh ta mang đến một bó hoa to, nhận ra trên tủ đứng cũng có một bó.

Ôn Địch nói: “Thẩm Đường tặng em.”

Kỳ Minh Triệt đặt hai bó hoa cạnh nhau, màu sắc không giống nhau, hoa hồng đỏ của anh gta càng hút mắt hơn.

Ôn Địch nhìn anh ta: “Sao anh gầy vậy?”

Kỷ Minh Triệt cười nói: “Lên hình đẹp.” Có thể là gần đây bạn, sứt đầu mẻ trán.

Anh ta và Ôn Địch uống nửa ly rượu vang đỏ, vốn đang muốn uống thêm một ly, Ôn Địch nói: “Uống ít thôi.”

Kỳ Minh Triệt từ bỏ, “Được, nghe em.”

Ở cùng Ôn Địch đến mười một giờ, Kỳ Minh Triệt rời đi, trực tiếp tới quán bar.

Anh ta không gọi đám bạn xấu đến, một mình ngồi ở quầy bar, gọi bốn ly rượu.

Bartender quen biết anh ta, nói: “Đã lâu không gặp anh.”

Kỳ Minh Triệt mỉm cười, nâng ly đáp lại.

Đúng vậy, từ khi anh ta và Ôn Địch yêu nhau, anh ta chưa từng tới đây..

Không những không tới quán bar, ngay cả số lần đi chơi với bạn bè cũng ít đến đáng thương, bọn họ nói anh ta trọng sắc khinh bạn, tha hồ để họ nói.

Thậm chí bây giờ anh ta không chơi đua xe thể thao nữa, anh ta hoàn toàn cách biệt với các loại tiệc tùng, anh ta toàn tâm toàn ý chăm sóc Ôn Địch, có chút thời gian thì muốn đến gặp cô.

Trong khoảng thời gian này, trong nhà hết chuyện này đến chuyện khác.

Có đôi khi anh ta cũng mệt mỏi, muốn nói chuyện với cô, lần nào lời đến bên miệng cũng nuốt xuống, sợ cô nghe xong sẽ lo lắng.

Anh ta nghĩ đủ mọi cách làm cô vui vẻ, nhưng mỗi lần tạo bất ngờ cho cô, cô đều cố gắng thể hiện bản thân rất vui vẻ.

Anh ta biết không phải cô qua loa với mình, chỉ là cô đã trải qua quá nhiều bất ngờ, quả thực không ngạc nhiên nổi.

Lúc cô chuyển nhà, vốn định tặng cho cô một bộ trang sức.

Tới cửa hàng, quản lý giới thiệu một bộ trang sức, nói rằng năm ngoái tổng giám đốc Nghiêm cũng đặt một bộ.

Không cần nghĩ, chắc chắn Nghiêm Hạ Vũ đưa bộ trang sức đó cho Ôn Địch.

Bộ trang sức đó còn đắt hơn căn chung cư của anh ta.

Lớn từng này, từ trước đến nay toàn là bạn gái lấy lòng anh ta, chỉ có Ôn Địch, anh ta cẩn thận lấy lòng, chuyện đầu tiên mỗi khi thức dậy, là nghĩ xem hôm nay nên làm thế nào để cô vui.

Không thể không thừa nhận, cảm giác thất bại trong mấy tháng này, đôi lúc không có nơi nào giải tỏa được.

Điều duy nhất cô cảm thấy hứng thú, lại hiếm có, là rung động.

Nhưng hết lần này tới lần khác, anh ta không thể cho cô.

Kỳ Minh Triết cầm ly rượu lên, chán nản uống một ngụm.

Rõ ràng quán bar rất ồn ào, chỗ này của anh ta lại cực kỳ trống vắng.



Đêm đầu tiên dọn đến nhà mới, Ôn Địch mất ngủ.

Nghĩ rằng tối nay uống nửa ly rượu vang đỏ, có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Không biết có phải vì đổi giường hay không, lý do thay đổi chỗ ở, cô trằn trọc, không hề buồn ngủ.

Cô bật đèn, tìm một viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ từ trong ngăn kéo, ngậm trong miệng, uống nước ấm rồi nuốt xuống.

Ôn Địch nhìn thời gian, gần một giờ.

Cô tắt đèn, nhắm mắt.

Sau đó không biết thiếp đi từ lúc mấy giờ, có thể là hai giờ, cũng có thể muộn hơn.

Trong cơn mơ màng, hình như cô đang nằm mơ, nhưng có cảm giác không phải là mơ.

Mọi thứ xung quanh đều rất chân thực, cô bước xuống từ một nhà hàng, Nghiêm Hạ Vũ nói chờ đón cô ở tầng hầm, nhưng đến khi cô xuống tầng hầm, làm thế nào cũng không tìm thấy xe của anh.

Cô nhớ rõ nó đã ở đó.

Thế nên cô gọi điện thoại cho anh: Chồng ơi, anh ở đâu, em không nhìn thấy anh.

Đầu dây bên kia không có ai trả lời.

Cô tiếp tục gọi lại, sau đó làm thế nào cũng không gọi được.

Bất thình lình, cô rơi vào một vòng tay quen thuộc và ấm áp, anh nói: Anh không có ở đây. Xem ba tập phim truyền hình, điện thoại hết pin.

Cô muốn xoay người ôm anh, nhưng thế nào cũng không nhúc nhích nổi, cũng không nhìn thấy anh ở phía sau.

Cuống quýt lên, Ôn Địch tỉnh lại.

Cô đi tìm điện thoại, năm giờ ba mươi hai phút.

Từ từ, cô ném điện thoại xuống rồi thức dậy.

Kéo tấm rèm cửa sổ ra, trời gần sáng.

Đứng trước cửa sổ sát đất một lúc, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, mở vòi nước, luôn dùng bên nước lạnh.

Trong nửa năm qua, lần đầu tiên cô có một giấc mơ liên quan đến anh.

Cô không nên mơ thấy anh, không nên.

Tóc trên trán Ôn Địch ướt sũng, cô ấy dùng năm ngón tay vuốt ngược ra sau đầu, đứng thẳng, lấy khăn lông sạch lau nước trên mặt.

Bỗng nhiên cô muốn gọi điện thoại cho Kỳ Minh Triệt, nhanh chân đi đến trước giường, từ trên giường cầm điện thoại lên, lại do dự, còn chưa tới sáu giờ, chắc anh đang ngủ.

Cô bỏ điện thoại xuống.

Vài giây sau, lại cầm lên, bật một bài hát tiếng Quảng Đông cũ lên nghe..

Ôn Địch nhờ cậy vào thuốc hỗ trợ giấc ngủ, giằng co liên tục hơn một tháng, gần đây mới dần cải thiện, có thể thích nghi với chiếc giường mới.

Thấm thoát đã đến đầu thu.

Giữa tháng mười, Nghiêm Hạ Vũ đi một chuyến đến Thượng Hải.

Bữa ăn trưa được sắp xếp ở một hội sở tư nhân.

Có người nói, “Hình như công ty của Minh Kiến Quân xảy ra vấn đề tài chính, vấn đề còn không nhỏ. Có phải nên bán đại hạ giá hay không, sau đó mua đáy?”

Mấy người khác nhìn về phía Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi cũng đâu phải mạng 5G, nhìn tôi làm gì.”

Bọn họ cười: “Anh là 6G.” Không có gì Nghiêm Hạ Vũ không biết.

Ly nước của Nghiêm Hạ Vũ trống không, nhân viên phục vụ rót thêm nước ấm cho anh, một bàn người, chỉ có trước mặt anh không có bình chia rượu, ly rượu cũng không có.

Anh nói: “Tùy các anh.”

Trong lòng họ hiểu rõ, chắc hẳn Nghiêm Hạ Vũ muốn tiếp quản cục diện rối rắm của công ty Minh Kiến Quân.

“Tôi còn nghe nói, Tập đoàn Tiêu Ninh muốn bố trí ở Giang Thành, muốn chia một miếng bánh.”

“Tiêu Đông Hàn phụ trách?”

“Chắc vậy, đang tiếp cận Tập đoàn Vận Huy, kết quả ra sao, tạm thời còn chưa biết.”

“Vận Huy?”

“Đúng vậy, Vận Huy là xí nghiệp có thực lực mạnh nhất ở vùng Giang Thành.”

Nghiêm Hạ Vũ không tham gia vào đề tài này, cửa sổ phòng mở ra một nửa, đối diện với sân sau, thỉnh thoảng có một mùi hương bay vào.

Anh hỏi nhân viên phục vụ: “Trong sân của các cậu có hoa quế?”

“Đúng vậy, mới nở cách đây vài ngày.”

“Có chậu hoa nhỏ hay không?”

Không có, toàn là cây hoa quế già.

Yêu cầu của khách hàng là trên hết, đó là quyết không làm cụt hứng.

Nhân viên phục vụ cười nói: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh muốn mấy chậu?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Một chậu. Đẹp đẽ một chút.”

“Được, tôi lập tức chuẩn bị cho anh.” Nhân viên phục vụ lập tức đi tìm quản lý, trước khi bữa ăn kết thúc, phải mua được chậu cây hoa quế đẹp đẽ.

Trên bàn cơm, có người hỏi: “Anh thích hoa quế?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không phải tôi.”

Sau khi bữa ăn kết thúc, một chậu hoa quế được đặt trong cốp xe ô tô của Nghiêm Hạ Vũ.

Ô tô chạy khỏi hội sở tư nhân, trợ lý Khang báo cáo, nói Tân Nguyên gọi điện thoại tới, muốn hẹn thời gian gặp mặt.

“Tân Nguyên?” Nghiêm Hạ Vũ có chút ấn tượng với cái tên này.

“Cô ta là người tình ngoài giá thú của Minh Kiến Quân. Bây giờ bản thân của Minh Kiến Quân còn không dám đảm bảo, chắc chắn không có thời gian chú ý đến cô ta, có lẽ cô ta đã bị bà Minh nhắm vào, lại không muốn từ bỏ vị trí hiện tại trong làng giải trí.”

Trong tay Tân Nguyên hẳn có thứ gì đó ông chủ để ý, cô ta muốn đọ sức một phen, trao đổi với ông chủ, để ông chủ bảo vệ tài nguyên của cô ta.

Nghiêm Hạ Vũ không có phản ứng gì đặc biệt: “Chỉ với cô ta, cũng muốn ra điều kiện với tôi?”

Khang Ba suy đoán: “Chắc hẳn là có liên quan tới cô Ôn, cô ta cảm thấy anh để bụng.” Anh ta hỏi ông chủ: “Có gặp hay không?”

Nghiêm Hạ Vũ gần như không suy nghĩ, “Chiều ngày mai.”

Anh lại dặn dò: “Tối nay đưa chậu hoa quế kia đến chung cư của Ôn Địch.”

Khang Ba gật đầu, “Được.”

Anh ta đột nhiên nhớ tới, hoa hòe nở, hoa quế nở, Ôn Địch đều muốn ăn mừng.

Hèn chi hơn một tháng trở lại đay, khi nhà hàng giao cơm cho Ôn Địch, ông chủ bảo họn họ tặng các loại chậu cây khác nhau, không hề gửi hoa tươi đến, hóa ra là vì kế hoạch ngày hôm nay.

Bằng cách này, tặng chậu hoa quế cũng không có vẻ đột ngột.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi