YÊU THƯƠNG

Sau ngày hôm đó, Mạnh Hạ hai tuần lễ liên tiếp không có đi làm. Giản Ninh ngồi ở trong phòng làm việc nhìn thấy cái bàn trống, vẫn là báo cho Tôn thư ký một tiếng.

Người là Tôn thư ký đó, cô ấy nhớ tới mấy ngày trước đi ở bên cạnh Từ Dịch Phong mà phải nơm nớp lo sợ. Tính toán thời gian trùng hợp, lại lập tức hiểu ra, nhưng cũng thật khó, Từ Tổng mấy ngày nay đi công tác ở Pháp. Cô nhẹ thở dài: "Tình huống ra sao?"

"Nghỉ bệnh." Giản Ninh nhàn nhạt nói ra.

"Trước mắt là tìm người thế vào vị trí của cô ấy đã." Tôn thư ký nhíu mi lại: "Giản Ninh, cậu nên nhìn ra, Từ Tổng từ khi gặp được Mạnh Hạ, làm việc luôn ngoài ý muốn."

Giản Ninh cười khẽ: "Ngoài ý muốn nhưng cũng là hợp tình hợp lý." Người ta nếu nhất thời hồ đồ mà làm ra chuyện hối tiếc cả đời, dù có hối hận cũng chỉ sợ là chỉ uổng công vô ích.

**************************

Trong phòng bệnh yên lặng.

Mạnh Hạ vô lực mở ra mi mắt nặng nề, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã lặng lẽ gầy đi mất mấy cân. Cô kinh ngạc nhìn bó hoa đỏ thẫm trên đầu giường, màu sắc vô tình kia không thể không làm cô nhớ tới giấc mộng đầy máu.

Nghĩ đi nghĩ lại, đầu của cô lại bắt đầu đau đớn, cô nhắm chặt mắt lại, mười ngón tay thống khổ níu lấy sợi tóc của mình. Bên tai còn quanh quẩn tiếng thắng xe chói lói, sau đó là tiếng động cả người rơi xuống đất. Ở xung quanh lần lượt là tiếng la thất thanh, dây dưa kéo dài bên cô… Cô hoảng sợ co rúm người lại, cả khuôn mặt trắng bệch, ngay cả một chút huyết sắc cũng không có.

Tiêu Ất đẩy cửa ra thấy cô nức nở, nằm ở trên giường đơn mái tóc đen rơi lả tả rối tung. Cô ấy chạy đến giữ lấy tay của cô: "Tiểu Hạ……. Tiểu Hạ……. Cậu tỉnh lại đi………."

Mạnh Hạ cắn môi, cánh môi đã nhuộm vết máu, ánh mắt đen láy của cô không hề có tiêu cự, chỉ nhìn chằm chằm vào bình hoa kia: "Thật là nhiều máu, thật là nhiều máu." Cô nắm chặt lấy dây truyền dịch.

Tiêu Ất theo ánh mắt của cô nhìn lại, chân mày run rẩy hoảng loạn: "Không có, nơi này không có máu." Mạnh Hạ dường như đang trở về khoảng thời gian đó, không còn sinh khí, tuyệt vọng đến nỗi như thể chỉ trong tích tắc sau đó sẽ chết đi.

"Ất Ất, tớ thấy được chiếc xe kia, biển số xe là 8501." Cô hơi kích động giữ chặt lấy cánh tay của Tiêu Ất.

Cả người Tiêu Ất lúc đó không biết phải làm sao, Mạnh Hạ chưa từng nói lại những chuyện này, có một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh trong lòng của cô.

"Người đó hoảng loạn ôm lấy tớ, tớ biết rõ không phải là hắn cố ý, là tự tớ đã sai, nhưng mà tớ hận hắn, con của tớ……." Nước mắt theo gương mặt của cô từ từ rơi xuống, bàn tay run rẩy của cô vô thức xoa lên trước bụng bằng phải của mình: "Vì sao lại như vậy?"

Tiêu Ất cũng rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Nếu như muốn nói đến chuyện đó thì chính là câu tục ngữ: Thiên ý trêu người.

Mạnh Hạ khóc cực kỳ lâu, từ sau khi ôm Nhạc Nhạc theo về, cô không còn nói đến chuyện đã từng có đứa bé kia. Nếu như không phải vì Từ Dịch Phong thì có lẽ nỗi đau này đã được phủ một lớp bụi dày. [Oa oaaah… tại anh Phong khơi dậy nỗi đau trong Mạnh Hạ, đến mức lâm bệnh nặng luôn. Ngất!]

"Ất Ất, tớ muốn trở về thăm con của tớ." Mạnh Hạ nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng nói ra.

Tiêu Ất lau đi nước mắt: "Được, tớ đi cùng với cậu."

Cô lắc lắc đầu: "Tớ muốn đi một mình."

"Cũng được, chờ cậu khỏe lại rồi đi."

"Tớ nhớ ba ba của mình."

"Tớ muốn kết hôn, tớ nghĩ đến việc muốn có một mái nhà."

"Rất nhanh sẽ có." Tiêu Ất nghẹn ngào nói ra.

Mạnh Hạ khóc mệt, khóe miệng vẫn lẩm bẩm nói ra gì đó.

**************************

Mục Trạch tìm đến bác sỹ tốt nhất cả nước, Mạnh Hạ cũng phối hợp kiểm tra. Là khám tổng thể, cuối cùng bác sỹ vô lực lắc lắc đầu: "Lỗ tai của cô ấy hoàn toàn không có tổn thương." Bác sỹ dừng lại một chút rồi đề nghị: "Hay là cậu đưa cô ấy đi khoa tâm lý xem một chút."

Mục Trạch sắc mặt thâm trầm trở lại phòng bệnh.

Lúc mở cửa ra, lại phát hiện trong phòng bệnh có thêm một người. Anh đứng ở chỗ đó, khí nóng từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đến đỉnh đầu, hai tay gắt gao nắm lại thành quyền, kiềm chế chính mình không có xông lên đem tên mập kia ném văng ra xa. [=)) Anh Trạch ghen ah, cũng may không phải là Từ điên đến, nếu không chắc là quyết đấu sinh tử luôn >_<]

Hà tiên sinh nghe thấy tiếng động, lúc nhìn thấy Mục Trạch đã hơi sững sờ.

Mục Trạch lạnh lùng liếc ông ta một cái, vẻ coi thường trong mắt của anh, Mạnh Hạ tất nhiên nhìn thấy được: "Bác sỹ không phải đã nói là em bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"

Hà tiên sinh nghe tiếng nói ôn nhu của anh, như có điều suy nghĩ mà đánh giá Mạnh Hạ, khóe miệng hơi run rẩy.

"Mạnh tiểu thư, tôi đi về trước, cô cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé."

Mạnh Hạ lén thở dài một hơi, kỳ thật vị Hà tiên sinh này cũng không tệ lắm.

Mục Trạch nghe thấy tiếng thở dài của cô, nhìn vào đôi mắt của cô lúc này, Mạnh Hạ nhận ra trong mắt của anh có vẻ ngỡ ngàng, lập tức xoay mặt đi. [Ngỡ ngàng là vì Mạnh Hạ thở dài khi anh đuổi Hà tiên sinh đi ah^^]

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Mục Trạch vẫn bất động mà ngắm nhìn cô, một hồi lâu sau anh mới trầm giọng nói ra: "Tiểu Hạ, nếu như em muốn kết hôn thì vì cái gì không cân nhắc suy nghĩ đến anh?" Thái độ của anh có chút khẩn cấp.

Mạnh Hạ cúi thấp đầu không nói lời nào.

"Ha ha, cái lão già kia có gì tốt mà em phải miễn cưỡng cười vui để đáp lại."

Mạnh Hạ lẳng lặng nghe, không có trả lời ngay. Đợi đến khi cảm xúc của Mục Trạch từ từ ổn định lại, cô mới ngẩng đầu lên: "Mục Trạch, tình cảnh của em, anh là người rõ ràng rành mạch nhất. Theo như lời của Từ Dịch Phong, em và hắn xác thực là đã phát sinh quan hệ, mà anh và hắn đều cùng một vị thế. Nếu có gì thì lời đồn là rất đáng sợ."

"Người đã ở tuổi trung niên nên mập ra cũng là chuyện khó tránh khỏi, anh nhớ đến Trấn Tông một chút đi, lúc còn trẻ anh tuấn tiêu sái, nhưng bây giờ không phải cũng như vậy sao. Hà tiên sinh không có bề ngoài anh tuấn nhưng là tính tình rất tốt mà." Mạnh Hạ dịu dàng mỉm cười nhưng lại làm tổn thương đến Mục Trạch: "Chuyện quan trọng nhất là sau khi cưới, ông ấy không cần có thêm con cái nữa."

Sắc mặt của Mục Trạch bỗng dưng tái đi, môi mím căng, tới gần bên cô. Ánh mắt của anh đè nén ẩn nhẫn nhưng vẫn rống giận nói ra: "Anh cũng không cần con cái!"

Mạnh Hạ chỉ cảm thấy khóe môi trở nên nóng rực, Mục Trạch sít sao ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. Cái thái độ mạnh mẽ này tựa hộ như nhiều năm phải kiềm chế trong yên lặng, bây giờ bộc phát ra, thật sâu trằn trọc bên môi.

Cô bất lực đẩy lồng ngực của anh ra nhưng lại không có kết quả.

Rốt cuộc phải trở nên hung ác, cắn môi của anh, cho đến khi cô nếm đến vị máu tươi.

Nhưng đau đớn đã không thể ngăn cản tất cả.

Nỗi đau kia sớm đã sâu tận trong xương tủy.

Nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã làm ướt vạt áo, Mục Trạch giật mình tỉnh lại, đưa tay lau nước mắt cho cô. Chân mày nhíu lại thật sâu, khổ sở nói ra: "Thực xin lỗi, Tiểu Hạ, là anh quá đáng."

Thực xin lỗi, thực xin lỗi…

"Đến tột cùng là chúng ta gặp nhau quá muộn, Tiểu Hạ… anh yêu em, chẳng lẽ em chưa từng cảm nhận được sao?" Anh một lần, rồi lại một lần nữa cảm giác được cái sự bất lực đó.

Nước mắt ở trên mặt của Mạnh Hạ chưa khô, ngước mắt lên liền chứng kiến trong đáy mắt kia của Mục Trạch là đau đớn, khó chịu trong lòng của cô đang từ từ giảm xuống.

Anh và cô sao mà ngang trái như vậy?

"Mẹ…" Đột nhiên xuất hiện một tiếng gọi, cả hai người đều cả kinh.

Tiêu Ất dắt tay Nhạc Nhạc đi tới, ánh mắt của cô ấy chỉ lóe lên một cái, liền cúi đầu cười khổ. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã mở to mắt thoải mái nhìn vào hai người, tay của Mục Trạch đang nắm thật chặt tay của Tiểu Hạ.

"Mục Trạch, làm sao anh lại dám làm cho Tiểu Hạ khó, cho dù anh có là anh nuôi của em thì lần này em cũng sẽ không tha cho anh."

Anh nuôi…

Mục Trạch chỉ là nghi hoặc trong chốc lát, tùy ý nhìn thật sâu vào Tiêu Ất, cô gái này luôn thông minh và trong sáng: "Đúng nha, lần này là anh không đúng, anh chấp nhận trừng phạt của Ất Ất muội muội."

Mạnh Hạ nhìn thấy thái độ của hai người như không có gì xảy ra, không khỏi sững sờ.

Mục Trạch trầm mặc một hồi liền nói ra: "Anh đang hướng về Tiểu Hạ cầu hôn đây, nhưng nha đầu ấy đã quyết tâm không chịu đồng ý gả cho anh."

Nhạc Nhạc có cái hiểu, có cái không: "Thúc thúc muốn kết hôn cùng với mẹ sao?"

Mục Trạch cúi người xuống ôm lấy cô bé, hôn cô bé một cái: "Nhạc Nhạc có muốn thúc thúc làm ba ba không?"

"Vậy còn ba ba của Nhạc Nhạc đang đi du lịch thì sao đây?" Nhạc Nhạc thắc mắc nhưng liền tự trả lời: "Nhưng mà thúc thúc làm ba ba thì Nhạc Nhạc liền có thêm một ba ba nữa."

Lời nói của Nhạc Nhạc làm trong lòng của Mạnh Hạ dâng lên một đợt sóng ngầm lành lạnh, ở trong ngực của cô không ngừng vỗ mạnh vào, cô đã hơi khó chịu.

Tiêu Ất ngồi ở bên cạnh của cô, sắc mặt bình tĩnh: "Tiểu Hạ, tớ vẫn thay anh nuôi nói đồng ý đi."

"Ất Ất…...." Mạnh Hạ nhíu mi lại.

Tiêu Ất nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái. Cô ấy điềm đạm nhìn vào cô, chân thành và thẳng thắn.

Mạnh Hạ không nói gì nữa. [Gả đi chị ơi, bưng mặt khóc.]

**************************

Đêm đó Từ Dịch Phong từ nước Pháp trở về, La Xuyên cho là hắn xuất ngoại để giải sầu, hắn vừa về đến liền lôi kéo nhóm bạn đi uống rượu.

Giữa ánh đèn lượn lờ, La Xuyên khoác tay lên vai hắn, cùng hắn tiếp xúc một thời gian dài nên cũng biết cá tính của Từ Dịch Phong. Từ Dịch Phong người này nếu mà không quan tâm thì cần gì phải lăn qua lăn lại, tra tới tra lui đến mức thành bộ dạng kia. Đến bây giờ thì chỉ có chính bản thân hắn không tự hiểu mà thôi.

Từ Dịch Phong buồn bực uống rượu, sắc mặt không tốt lắm.

Không biết là ai đã nói ra: "Mục gia mấy ngày nay ầm ĩ quá chừng, Mục Trạch, tiểu tử đó bình thường là thuộc phái ôn hòa nhã nhặn, không nghĩ tới lần này lại cứng đầu hung dữ."

Từ Dịch Phong nâng mí mắt lên.

"Ầm ĩ muốn kết hôn, nhà gái còn có con gái nhỏ nữa, cũng không biết thế nào."

La Xuyên thầm gào thét trong lòng là không ổn rồi, có người chắc chắn sẽ không nhân nhượng gì. Quả nhiên là Từ Dịch Phong trong phút chốc che giấu đi thái độ, nheo mắt lại: "Hắn muốn kết hôn?"

"Quyết tâm luôn, Bộ trưởng Mục cầm cả gậy đến mà tiểu tử đó thà chết chứ không ngượng bộ."

"Phải không? hắn muốn kết hôn nhưng cô ta dám gả sao?" Cho dù cô có muốn gả thì Từ Dịch Phong hắn cũng không đồng ý. Từ Dịch Phong đại khái là uống rượu quá nhiều, viền mắt đã hồng hồng. [Lại bá đạo nổi lên rồi:v]

Hắn cười lạnh một tiếng, che lấp đi những gì đang có trong ánh mắt: "Mục Trạch so với trước kia càng thêm lợi hại."

Mọi người ngược lại có chút khó hiểu nhưng vẫn uống rượu như cũ.

La Xuyên nhìn Từ Dịch Phong uống hết ly này đến ly khác, qua một hồi lâu, Từ Dịch Phong đứng lên, những bước chân vẫn vững vàng, không có lấy một chút men say.

La Xuyên đi theo phía sau hắn, Từ Dịch Phong đi chưa được mấy bước, một tay liền chống lên tường, đầu hơi gục xuống.

Hắn khó chịu, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo này lần đầu tiên khó chịu.

"Tớ đi về trước, La Xuyên, thay tớ cám ơn anh của cậu." Từ trước đến này, Từ Dịch Phong tính tình ngang ngược, chưa từng nghĩ tới hắn sẽ làm ra chuyện gì để phải hối hận.

Nhiều năm sau, mỗi lần hắn nhớ tới đêm đó đã tuyệt tình với cô và đứa con ở trong bụng, thì hắn mới biết đến cảm giác ngàn vạn con côn trùng gặm cắn là đau điếng người như thế nào. Cảm giác áy náy đó đem hắn vùi sâu đến suốt đời.

"Cô ấy nằm ở bệnh viện trung y." La Xuyên thật lòng nói ra.

Từ Dịch Phong ổn định lại thân thể, một lát sau đi ra ngoài cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi