1003

6 giờ chiều, Đỗ Nhạn Lan vừa tan làm, đang định về nhà, bà chợt nhìn thấy Đường Nghi Nhu đứng ngoài cửa lớn.

Bước chân bà dừng lại, lập tức nâng cảnh giác. Đường Nghi Nhu nhìn bộ đồ màu xám trên người bà, đây là quần áo của lao công khách sạn, cô đánh giá Đỗ Nhạn Lan, bà béo lên không ít, sắc mặt cũng hồng hào, thời gian này chắc hẳn bà sống không tồi.

Đường Nghi Nhu gọi một tiếng "mẹ", Đỗ Nhạn Lan không đáp, bà còn đang hoảng loạn, không biết cô định làm gì. Một thời gian không gặp, bọn họ nhất thời đều cảm thấy xa lạ, còn có chút xấu hổ.

Đường Nghi Nhu nói tới thăm bà, cùng ăn bữa cơm. Cô lại hỏi hiện tại bà sống ở đâu, Đỗ Nhạn Lan chỉ nói ở một mình, cô không hỏi nữa.

Cô nói thời gian trước cô và Lương Thế Bách ra nước ngoài một chuyến, hôm qua mới trở về. Cô như muốn giải thích vì sao lâu như thế mà không tới tìm bà, Đỗ Nhạn Lan lại đứng ngồi không yên, bà sợ Đường Nghi Nhu sẽ đột nhiên gây khó dễ, khiến bà mất mặt, ở đây nhiều người như vậy, hơn nữa chú Đỗ cũng sắp tan tầm... Bà miên man suy nghĩ, chỉ ậm ờ đáp lời Đường Nghi Nhu.

Thấy bà như vậy, Đường Nghi Nhu muốn nói rồi lại thôi. Thức ăn trên bàn còn y nguyên, cô kêu người đóng gói lại, bảo Đỗ Nhạn Lan mang về. Bà không muốn, nhưng sợ cô không vui, nên đành uể oải xách theo. Đường Nghi Nhu không mở miệng nói muốn đưa bà về, bà sẽ không để cô đưa về, ngay cả địa chỉ nhà bà cũng không dám tiết lộ.

Trước khi đi, Đường Nghi Nhu nói: "Mẹ xem chú Đỗ khi nào có thời gian, ba người chúng ta gặp mặt đi." Đỗ Nhạn Lan hoảng sợ, vừa muốn nói gì đó, Đường Nghi Nhu đã tiếp lời: "Mẹ đừng lo, con chỉ muốn gặp gỡ chút thôi, mẹ là mẹ của con, con sẽ không làm hại mẹ." Giờ phút này cô đã không còn khó chịu nữa, Đỗ Nhạn Lan vô cùng bối rối, không biết phải phản ứng thế nào. Cuối cùng bà cũng qua loa đồng ý, bà nói chờ chú Đỗ có thời gian thì lại tính.

Tạm biệt Đỗ Nhạn Lan xong, Đường Nghi Nhu trở về nhà, Lương Thế Bách chưa về tới, cô đi dạo quanh nhà một vòng, không tìm được chuyện làm, trong nhà chỉ còn mỗi con mèo kia là vật sống, cô đành tâm sự với nó.

Mèo bây giờ đã mập mạp, tròn trịa, không còn chút vết tích nào của quá khứ. Bước chân nó hơi nặng nề, cô nói một câu nó meo một tiếng, thái độ nhiệt tình, sau đó nó dứt khoát dụi đầu lên chân cô, nằm ngả ra, ườn cái bụng căng phồng, "mời gọi" cô đến vuốt ve. Đường Nghi Nhu ngồi xổm xuống xoa nó vài cái, nó lập tức hừ hừ như gắn động cơ trong người. Tính tình thế này sao có thể làm mèo hoang, Đường Nghi Nhu thầm nghĩ, vừa thấy vui lại vừa tiếc nuối.

Quả thật làm mèo nhà sung sướng hơn mèo hoang nhiều.

Sau khi Lương Thế Bách về nhà, thấy cô vuốt mèo, anh chỉ nhìn thoáng một cái rồi kêu cô đi rửa tay. Đường Nghi Nhu nhào tới, làm bộ muốn chạm vào mặt anh, anh nhanh chân né tránh.Hai người náo loạn một lúc, Đường Nghi Nhu rốt cuộc cũng buông tha cho anh, cô đi rửa sạch tay, lúc bước ra, cô nói hôm nay mình tới gặp Đỗ Nhạn Lan.

"Em gặp bà ấy làm gì? Sao em tìm được bà?" Ngữ khí Lương Thế Bách vô cùng bình thường, nhưng ánh mắt có chút không tự nhiên, anh đang căng thẳng.

Đường Nghi Nhu thở dài trong lòng, cô cười nói: "Em tìm chú Đỗ, chú ta vốn làm bảo vệ chung chỗ mẹ em làm việc hồi trước, chú ta ở bên mẹ em, đương nhiên biết bà ấy ở đâu."

Cô hơi bất lực: "Bà ấy bây giờ đang làm lao công ở khách sạn, anh nói xem, hà tất gì phải như vậy?"

Lương Thế Bách nói: "Em lại muốn xen vào chuyện của bà ấy à, em quên rằng..."

"Em không quên." Đường Nghi Nhu dịu dàng nắm tay anh: "Anh nói em sắp xếp cho bà ấy cuộc sống dễ dàng, em chỉ không thể để bà như vậy được."

Hoảng hốt trong mắt Lương Thế Bách dần tan đi, anh mấp máy môi, cố ngăn mình nói thêm điều gì. Anh tự nhủ, phải tin cô, tin tưởng cô, cô nhất định không bỏ rơi anh.

Mấy ngày sau, Đỗ Nhạn Lan đưa chú Đỗ tới gặp Đường Nghi Nhu. Ban đầu, chú Đỗ không dám tới, vốn dĩ Đỗ Nhạn Lan nghĩ chuyện gặp mặt này cũng không cần thiết lắm, nhưng chú Đỗ co rúm thế này, bà suy nghĩ lại, bà bắt chú Đỗ phải đi.

Chú Đỗ là người hiền lành lương thiện, vợ cũ cũng vì không chịu nổi tính tình như cục bột này nên mới bỏ đi. Chú Đỗ không trách vợ cũ, nếu chú là phụ nữ, có khi cũng chướng mắt chính mình. Nhưng Đỗ Nhạn Lan lại ưng tính tình hiền lành này, bà nói ở bên chú Đỗ rất thoải mái, yên tâm. Chú Đỗ đoán bà bị chồng cũ bạo lực dọa sợ, cộng thêm đứa con gái giống cha y đúc. Đỗ Nhạn Lan thường không nói về con gái, nhưng chú Đỗ cũng cảm nhận được Đường Nghi Nhu không giống mẹ. Trong mắt Đường Nghi Nhu dường như luôn có tia tàn nhẫn, người như vậy thường chán ghét kẻ mềm yếu, mỗi khi gặp người như vậy, chú ta luôn mệt mỏi một phen.

Đường Nghi Nhu quả thật không ưa thích gì chú Đỗ lắm, nhưng cô cũng rõ vì sao Đỗ Nhạn Lan lại nhìn trúng chú ta.

Cô hàn huyên đôi ba câu với chú Đỗ, hỏi hiện tại đang làm công việc gì, quê ở đâu, trong nhà còn ai không, tương lai có dự định gì chưa.

Chú Đỗ nói không có dự định gì, nhưng trong nhà còn vài mẫu đất, có thể làm nông được, dù sao cũng không chết đói.

Đường Nghi Nhu mỉm cười: "Chú không chết đói, nhưng mẹ tôi thì sao?"

Chú Đỗ lén nhìn Đỗ Nhạn Lan, sắc mặt bà vẫn bình thường. Bà phát hiện, chú Đỗ càng sợ thì bà càng không, dường như sợ hãi trong bà bị hút đi.

Bà nhìn Đường Nghi Nhu, chờ đợi cô phát tác.

Nhưng Đường Nghi Nhu chỉ nói: "Chú Đỗ, chú đừng nghĩ nhiều, tôi nói thật, chú và mẹ tôi đều không còn trẻ nữa, về quê trồng trọt một là không thực tế, hai là không cần thiết."

Cô dừng một chút, hai người đối diện đều đã ngây ngốc.

"Hai người nếu đã quyết định ở bên nhau, không phải đùa giỡn, thì cũng nên làm những chuyện cần làm." Cô nhìn Đỗ Nhạn Lan, ánh mắt đen láy mềm mại. Cô chưa bao giờ đồng tình với chuyện Đỗ Nhạn Lan làm, cô luôn hận bà mềm yếu dễ quên, nhưng bây giờ cô lại nghĩ, có lẽ bởi vì vừa mềm yếu vừa dễ quên, bà mới ở đây giờ phút này.

Đỗ Nhạn Lan không ngờ Đường Nghi Nhu đồng ý chuyện của bà cùng chú Đỗ, còn đưa cả chìa khóa nhà trước kia cho bà, gọi bọn họ đến ở.

Bà nghe thấy cô nói: "Mẹ tôi chịu khổ nhiều, về sau làm phiền chú chăm sóc bà ấy tốt một chút."

"Ít nhất sau này bà ấy phải hưởng 30 năm hạnh phúc nữa thì cuộc đời mới không tiếc nuối." Cô nhìn Đỗ Nhạn Lan một cái, đôi mắt bà đỏ ửng, bà cố kìm nước mắt.

Chú Đỗ chỉ biết gật đầu, không biết phải đáp gì, chú ta nhìn Đỗ Nhạn Lan, muốn bảo bà trả lời một tiếng, nhưng bà cúi đầu không chịu nhìn người.

Sau ngày đó, Đỗ Nhạn Lan dọn về nhà cũ, chú Đỗ cách mấy hôm mới chuyển sang, Đường Nghi Nhu cho hai người hai tấm vé du lịch, xem như hưởng tuần trăng mật.

Một ngày trước khi đi, Đường Nghi Nhu nói với Đỗ Nhạn Lan, cô mở cho bà một tài khoản tiết kiệm, trong đó có không ít tiền, đảm bảo đủ cho sinh hoạt của bà cùng chú Đỗ sau này.

Đỗ Nhạn Lan sợ Lương Thế Bách biết chuyện sẽ nổi giận, Đường Nghi Nhu liền nói: "Anh ấy biết, mẹ cứ cầm tiền đi, đừng vay mượn, cũng đừng cho chú Đỗ biết."

Đỗ Nhạn Lan hiểu ý cô, bà đồng ý. Sau lúc chú Đỗ dọn lại ở, Đường Nghi Nhu không tới nữa, Đỗ Nhạn Lan vẫn còn ít lời muốn nói với cô, nhưng lúc này gặp nhau lại không thốt nên lời. Cả hai đều không quen thế này, cho nên phải thật cẩn thận giữ gìn không khí hòa thuận hiện tại.

Đường Nghi Nhu đứng dậy rời đi, Đỗ Nhạn Lan rốt cuộc cũng mở miệng.

"Chuyện cha con... trước giờ mẹ chưa từng trách con."

Đường Nghi Nhu không đáp.

"Ông ấy uống say, không ai ngờ..." Bà né tránh ánh nhìn của cô, nói với bức tường.

Đường Nghi Nhu nhìn bà, rồi mỉm cười nói: "Phải, không ai ngờ."

Đỗ Nhạn Lan thở dài, vẫy tay chào cô.

Sau khi để Đỗ Nhạn Lan đi, Đường Nghi Nhu không có gì làm, Lương Thế Bách nói bọn họ cũng có thể đi du lịch, cô vui vẻ đồng ý.

Trước khi đi, cô tặng mèo cho người khác, Lương Thế Bách không hỏi, anh không quan tâm đến con mèo kia lắm, chỉ hỏi cô đưa cho ai.

"Một người bạn."

"Bạn nào?" Lương Thế Bách chưa từng nghe cô có bạn ở nơi này, lúc ở công ty cô cũng không chơi thân với ai, sau khi bên nhau, cô liền biến thành lọ lem thế hệ mới kiêm Đát Kỷ tái thế. Có một lần anh nói cô như vậy, Đường Nghi Nhu liền cười ha hả.

Cô chỉ từng nhắc tới một người bạn duy nhất trước mặt anh. Anh nhanh chóng hiểu được: "Người bạn ngốc nghếch ấy à?"

Đường Nghi Nhu thẳng thắn thừa nhận.

"Không phải em nói em không biết người đó ở đâu sao?" Anh hỏi.

"Đương nhiên là lừa anh thôi, anh ấy ở chỗ này, người nhà anh ấy cũng ở đây cả."

Năm đó cô lựa chọn thành phố này cũng bởi vì như vậy.

Lương Thế Bách nhìn thẳng vào mắt cô: "Em còn lừa anh gì nữa, có phải hai người thường xuyên gặp mặt không?"

Nhìn ánh mắt dần đông cứng của anh, cô bật cười lắc đầu: "Không đâu, có chuyện xấu em mới nhớ đến anh ấy."

Lương Thế Bách vẫn nhìn cô như cũ, như bị cô yểm bùa, Đường Nghi Nhu nói: "Nhìn em như vậy làm gì?"

Lúc này Lương Thế Bách mới cười xán lạn: "Không, em sợ anh làm hại người đó."

Đường Nghi Nhu không thèm để ý, cô tiếp tục kể: "Khi đó anh ấy học đại học ở đây, nói là sẽ đợi em, tới khi em lên thành phố này mới phát hiện người ta đã có bạn gái. Em đi tìm anh ấy, còn bị cha anh ấy mắng một trận."

"Vì sao?"

"... Bởi vì anh ấy sợ hãi, tựa như những người khác, anh ấy nói càng tránh xa em thì càng thanh tỉnh, giống như em cho anh ấy mê hồn dược, sau đó lại trả thù."

Lương Thế Bách nhẹ nhàng thở ra: "Em trả thù sao, làm tốt lắm."

Đường Nghi Nhu không nói gì, cau mày như đang tự hỏi.

Lương Thế Bách không thích cô tự hỏi, không thích cô trầm mặc, không thích cô khiến anh nhìn không thấu, anh luôn hi vọng cô trong suốt trước mặt anh.

"Em nghĩ gì vậy?" Anh không nhịn được mà hỏi.

"Em đang nghĩ vì sao năm xưa lại ở bên anh ấy."

"Nghĩ ra không?"

"Bởi vì anh ấy thích em, vì anh ấy không giống em." Cô nói xong, đột nhiên cảm thấy chán nản.

Lương Thế Bách nhàn nhạt nói: "Cho nên anh ta mới sợ hãi em, sợ em tổn thương anh ta."

"Mà sau này em tổn thương anh ấy thật."

"Tựa như vòng tuần hoàn ác tính."

"Tựa như một căn bệnh." Đường Nghi Nhu nói: "Nhưng có thể chữa khỏi."

Lương Thế Bách giương mắt nghi hoặc nhìn cô, cô duỗi tay vuốt ve khuôn mặt anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi