[12 CHÒM SAO] KHOẢNG TRỜI

Trời ngả dần về trưa, trút vào khắp mọi nơi trong căn phòng nhỏ bé bầu không khí oi ả bức người. Học sinh vừa uể oải, vừa lười nhác oằn mình trên từng lời giảng êm ái như ru ngủ của giáo viên, đáy mắt rực rỡ sắc nắng vàng thu lại từng cử động rất khẽ của đồng hồ cọc cạch trên tường vôi trắng toát.

Chỉ còn một chút nữa thôi, chút xíu nữa thôi, chiếc chuông điện tử ấy sẽ vang lên từng hồi giòn giã, đánh thức mọi giác quan của lũ học sinh, đánh thức trong họ những rạo rực, bồn chồn về một thời ngông cuồng và nhiệt huyết. Lúc bấy giờ, họ chẳng hơi đâu mà bận tâm về kiến thức phổ thông, hay thậm chí là tương lai, họ chỉ mải hoài vọng về những điều thú vị diễn ra sau giờ học, như là một buổi họp câu lạc bộ đầy rẫy những sáng tạo, một trận bóng nho nhỏ nhưng cũng đủ kịch tính thu hút người xem, như là căn tin trưa nay có món gì, như là chiều nay liệu có được hẹn la cà quán xá cùng người mình thầm thương trộm nhớ.


Thanh xuân gắn liền với những ồn ã, để rồi, khi có dịp nhìn lại những ngày xưa ấy, người ta thường chỉ có thể nghe thấy vài tiếng vọng quá đỗi mơ hồ - những tiếng vọng không thể nào chạm tới tầm nghe của thính giác, nhưng cũng đủ nhắc cho người ta nhớ bản thân đã từng nhiệt huyết như thế nào, đã điên cuồng ra sao dưới cái khoảng trời ngập tràn âm thanh và màu sắc ấy.

"Nhân Mã! Nhân Mã!"

Nhân Mã loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi tên mình, cho đến khi mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy thầy chủ nhiệm đứng ngay sát bên. Tay thầy vung vẩy cuộn giấy mỏng, gõ vào đầu cô thành từng nhịp thật chậm như cái cách mà mấy nhà sư trong chùa vẫn hay gõ mõ tụng kinh.

"Ngủ đã chưa? Hết giờ học luôn rồi."

Trong không gian nhỏ bé của lớp 12CV chợt vang lên vài tiếng cười hí hí. Nhân Mã vừa nhận ra tình huống đáng xấu hổ của bản thân liền tức đứng bật dậy với đôi mắt kèm nhèm và hai gò má ửng hồng còn vương lại vài sợi tóc mảnh: "Em xin lỗi thầy!"


Viên Quy vốn chẳng có thói quen trừ điểm tác phong hay ghi tên học sinh vào sổ đầu bài. Thế nhưng, anh vẫn hay tra tấn học sinh bằng nhiều hình thức khác nhau, như là: "Về nhà dịch lại bài giới thiệu tác giả Tố Hữu này sang tiếng Anh, mai nộp phạt cho tôi." chẳng hạn.

Nhân Mã vừa gãi đầu vừa quay sang hỏi Thiên Bình đang dọn dẹp sách vở ở kế bên: "Thầy nói thật đó hả?"

"Thầy nói là chuyện của thầy." Thiên Bình cười cho có lệ "Nhưng quyết định có làm hay không là do cậu tất."

Rốt cuộc, cho đến khi Thiên Bình đã xách cặp lao ra khỏi lớp như một cơn gió rồi mà Nhân Mã vẫn đứng tần ngần ở bàn học với hàng đống dấu chấm hỏi chẳng có ai trả lời.

Thiên Yết ở bàn cuối dọn dẹp sách vở xong, mới tiến lại gần chỗ em gái mình, nhỏ giọng hỏi: "Muốn đi ăn ở đâu?"

Sau lễ khai giảng, toàn bộ con dân của 12CV nói riêng và của Thỏ Mây Thơm Tho nói chung đều phải bước vào đợt bồi dưỡng đội tuyển. Theo sắp xếp, chiều thứ tư hàng tuần, lớp 12CV sẽ học bốn tiết văn nâng cao với thầy Viên Quy, còn chiều thứ sáu, nếu mời được giảng viên từ trường đại học thì họ sẽ lại phải trải qua bốn tiết chuyên đề theo hệ nghiên cứu nữa. Chính vì thế, nên đa số con dân của 12CV đều chọn cách đi ăn trưa ở đâu đó, chơi đùa vui vẻ một chút với đám bạn rồi vào tiết đội tuyển luôn, đỡ phải chạy về nhà giữa trời trưa nắng, tránh giờ cao điểm còn bị tắc đường.


"Ăn ở căn tin dãy C đi, được không?" Nhân Mã đề nghị "Em định dùng sân bóng một chút."

Thiên Yết không có ý kiến nào khác, liền thoải mái gật đầu đồng ý luôn.

Trường cấp ba chuyên Thỏ Mây Thơm Tho được ưu ái có tận hai căn tin - một cái lớn ở giữa dãy A và dãy B, một cái nhỏ nằm trong góc của dãy C. Thường thì căn tin dãy C chỉ bán đồ ăn vặt, như bánh tráng trộn, như oreo, chocopie, snack khoai tây hay sữa lúa mạch milo bổ sung năng lượng, trưa thì có bán thêm mì ly, cơm sườn, cơm trứng, biến tấu lại một chút thì thành cơm sườn trứng. Thực đơn của căn tin dãy AB thì rõ ràng là phong phú hơn hẳn - có nui xào, có mì Ý, có bánh mỳ tam giác, có cơm trưa văn phòng, vân vân và mây mây. Chính vì thế, học sinh và giáo viên trong trường vẫn thích đến căn tin dãy AB để ăn hơn. Căn tin dãy C chỉ được mỗi cái gần phòng học, và tiện lợi.
Gọi là "căn tin" cho oai, nhưng căn tin ở dãy C thực chất chỉ là một cái xe hàng bằng kính mà người ta vẫn thường dựng lên ven đường để bán đồ ăn. Xung quanh xe hàng có trải bàn ghế nhựa, còn dựng cả mái hiên che nắng. So với căn tin AB rộng rãi, sang trọng, ồn ào tấp nập người qua lại, Nhân Mã vẫn thích căn tin dãy C hơn. Ở đây lúc nào cũng mang lại cho người ta cái cảm giác rất ấm áp, rất thân mật. Đây là nơi các học sinh và cô căn tin thể hiện sự tin tưởng lẫn nhau, khi mà học sinh đến mua hàng có thể tự lấy đồ, tự bỏ tiền vào hộc tủ, tự thối. Cô căn tin cũng thương học sinh vô cùng, thỉnh thoảng gặp anh chàng háu đói nào đó xin thêm cơm, cô sẽ không ngần ngại múc cho một bát đầy hoàn toàn miễn phí. Thậm chí, cô còn chỉ cách để bọn học sinh tuồn đồ ăn lên lầu mà không bị bắt chẹt bởi vị lao công đầy quyền lực vẫn luôn canh giữ cẩn thận ở chiếc cầu thang bộ độc nhất của dãy C.
Kéo ra một chiếc ghế nhựa con màu đỏ, Thiên Yết thong thả buông mình ngồi xuống, cặp sách thì để dựa vào cây cột xi măng kế bên. Anh gọi cho mình một đĩa cơm sườn trứng, một ly chanh đá và vài bịch kẹo dẻo trái cây để khi rảnh rỗi thì lấy ra nhai cho đỡ buồn. Mặc dù Thiên Yết hay trưng ra vẻ lạnh lùng giả tạo gợi đòn như vậy, nhưng lại có một sở thích thật rất ngọt ngào và dễ thương, chính là ăn kẹo.

Hôm nay là ngày đóng đơn casting cố định của các câu lạc bộ, chính vì thế, những ai có tên trong danh sách thành viên đều tập trung lại thành từng nhóm nhỏ rải rác khắp nơi dưới các bóng mát của sân trường. Họ chụm đầu vào nhau, hăng say xì xào bàn tán. Ngay cả hai câu lạc bộ banh bóng thường ngày chẳng họp hành gì mấy, nay cũng tụ lại thành hai góc dưới hàng me già trĩu lá, chuyên chú đóng góp ý kiến về đợt tuyển lọc thành viên sắp tới của tổ chức mình.
Nhờ vậy mà Nhân Mã mới có dịp đụng đến sân bóng rổ ở dãy C.

Sau khi mượn được bóng từ kho dụng cụ, Nhân Mã thong thả tiến ra giữa sân trường lát xi măng đã được kẻ đường biên giới hạn sân đấu, nghiêm chỉnh đứng trước rổ bóng cao ngất đang ánh lên sắc nắng trưa vàng vọt. Từ góc nhìn của Nhân Mã, rổ bóng trông cứ như một chiếc thuyền đang mải miết trôi đi giữa dòng sông của bầu trời xanh bất tận, thỉnh thoảng lại thả xuống những sợi tơ màu mây trắng nhạt nhoà uyển chuyển uốn mình theo từng cử động rất khẽ của gió nồm ban trưa.

Hấp!!

Nhân Mã ném bóng. Cả cơ thể cô bật lên giữa không trung, mái tóc dài cột cao chợt nảy lên, xoè ra như đoá pháo hoa mùa hạ. Ánh mắt cô phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, những giọt mồ hôi cũng được dịp túa ra, làm bết lại vài sợi tóc mai lưa thưa vào hai vầng thái dương nho nhỏ.
Ở phía căn tin, Cự Giải đã nhanh chóng định vị được vị trí của Thiên Yết. Cô nàng khẽ nhíu mày trước chồng ghế nhựa con con được chất cao ngang vai mình, sau cùng vẫn mím môi lấy ra một cái, duyên dáng ngồi xuống bên cạnh Thiên Yết, mắt hướng ra sân xi măng ngập nắng lúc này chỉ có mỗi một mình Nhân Mã đang thoăn thoắt từ góc này sang góc khác với trái bóng màu da cam trên tay.

"Cậu không ra chơi với Nhân Mã sao?"

Cự Giải mở đầu câu chuyện một cách gượng gạo, giọng nói cũng hơi trầm xuống, không còn nghe ra chất tiểu thư lố lăng như những ngày đầu vừa gặp nhau nơi lớp học. Có lẽ cô đang lo lắng, đang mải để ý trái tim đang gấp gáp đập thành từng nhịp mạnh mẽ mà quên chỉnh lại ngữ điệu cũng như chất giọng chăng? Thiên Yết không biết nữa, nhưng anh cảm thấy mình thích Cự Giải của bây giờ hơn.
"Tôi ngồi đây thôi." Thiên Yết đáp lại một cách hờ hững, rồi như cảm thấy mình có phần hơi quá đáng, anh tiện tay chìa về phía Cự Giải vài viên kẹo "Cho cậu nè."

Cự Giải có phần hơi hốt hoảng. Cô hết nhìn mặt Thiên Yết, lại nhìn xuống những viên kẹo dẻo trái cây sặc sỡ nằm gọn trong lòng bàn tay anh như đang ánh lên thứ hào quang gì đó rất mơ hồ dưới tiết trời nắng gắt.

Cuối cùng, Cự Giải cũng nhận lấy mấy viên kẹo, bỏ vào miệng, hơi mím môi, để chất ngọt nhẹ nhàng tan nơi đầu lưỡi. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt, trộm ngắm Thiên Yết. Gương mặt anh ở góc nhìn nghiêng trông thật đẹp, còn mang theo một thứ cảm giác gì đó rất thần kỳ, rất hư ảo, khiến Cự Giải như bị trúng tà, cứ ngây người ở bên cạnh anh như vậy.

Cô biết: mình đã phải lòng anh từ ngày đầu tiên gặp nhau ở lớp học đó. Nhưng cô không cảm nhận được chút gì ở anh những cảm xúc đặc biệt dành cho mình, chỉ thấy anh ngày ngày đến lớp chọc ghẹo Song Ngư, ngoài chọc ghẹo Song Ngư thì cũng chẳng làm gì ngoài an tĩnh đọc sách và học bài, dáng vẻ chăm chỉ như một con ong thợ.
Có lẽ Cự Giải vẫn sẽ để mặc cho những dòng suy nghĩ miên man kéo mình rời khỏi Trái Đất, nếu Nhân Mã không đột ngột ập vào căn tin như một cơn gió sau buổi tập bóng dưới tiết trời nắng nóng giữa trưa. Nhân Mã mặc kệ tình hình, mặc kệ thế sự, trực tiếp cầm ly đá chanh trên bàn của Thiên Yết ực mấy phát hết sạch, còn khà một tiếng dài rất đã, còn đưa tay quệt ngang mép trông rất chi là đàn ông.

Thiên Yết hóa đá. Nhưng chỉ một lúc sau thôi, Cự Giải đã có dịp chứng kiến một màn kẹp cổ hoành tráng đến từ vị trí ông anh trai Thiên Yết dành cho cô em gái Nhân Mã không biết điều kia.

"Này thì dám uống nước của ông. Giả tiền đây! Ói tiền ra mau."

"Ặc... ặc... Bớ người ta..."

Nhưng tuyệt nhiên không có ai thèm đến cứu Nhân Mã đáng thương cả. Chỉ có tiếng cười khúc khích phát ra từ cô bạn Cự Giải vẫn luôn duyên dáng ngồi ở đó, trên chiếc ghế nhựa con con.
Thiên Yết dừng động tác lại. Nhân Mã cũng thôi la hét. Rồi cả hai nhìn nhau, từ ánh mắt có thể thể hiện rất rõ những điều mình đang nghĩ. Thấy Thiên Yết hình như cũng đang có cùng ý kiến với mình, Nhân Mã mới từ từ quay sang Cự Giải, cất giọng hân hoan: "Cự Giải, cậu cười đẹp quá. Đây là lần đầu tiên cậu cười thật lòng đó."

Cự Giải giật mình, nụ cười trên môi cũng từ đó mà biến mất, chỉ còn lại những hoang mang thoáng chốc xẹt qua nơi đáy mắt nâu trong veo còn vương lại những tia nắng rực rỡ đang nhảy nhót trên nền xi măng của sân bóng ngoài kia. Cự Giải đưa tay vuốt tóc, ho khan vài tiếng như để chữa thẹn: "Từ đó đến giờ... Giải vẫn luôn... như vậy mà."

Nhân Mã cụp mắt xuống, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Không phải, Cự Giải. Những nụ cười của cậu từ đầu năm học bọn tớ thấy cho đến bây giờ, đều không phải là những nụ cười thật. Có thể những lúc đó cậu chỉ giả bộ để bọn tớ nghĩ cậu vẫn ổn, hoặc là cậu đang muốn che giấu điều gì trong lòng thôi. Có phải vậy không?"
Nét hốt hoảng nơi Cự Giải lại được dịp hiện lên thật rõ. Cô nàng cúi gằm mặt xuống, để mái tóc dài thậm thượt rũ qua vai, che lấp đi cánh tay gầy bé nhỏ.

"Không phải như vậy đâu." Cự Giải lí nhí đáp, thanh âm phát ra thật mong manh, tựa như chỉ cần chạm vào liền có thể vỡ tan ngay tức khắc. Rồi cô ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng gạo "Các cậu đừng nghĩ nhiều. Tớ đó giờ vẫn vậy, tớ vẫn ổn mà."

Nói rồi, cô đứng dậy, quơ cặp bỏ chạy. Thiên Yết và Nhân Mã không tiện đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt đó mà nhìn thân ảnh của Cự Giải mờ dần, nhạt dần rồi tan biến vào màn nắng trưa rực rỡ.

"Phải luôn đeo mặt nạ như vậy, hẳn là sẽ mệt mỏi lắm."

Thiên Yết cứ tự nhiên mà thốt ra một câu như vậy, không đầu không đuôi, nhưng cũng đủ khiến Nhân Mã đột nhiên ngẩn người. Có cái gì đó vừa xẹt qua trong tâm trí cô, để lại những dòng suy nghĩ miên man không dứt.
"Chỉ có sống với chính mình là thoải mái nhất." Thiên Yết cầm ly đá chanh mà Nhân Mã vừa tu hết lên, lững thững đi đến chỗ cô căn tin xin thêm chút trà uống giải khát "Vậy nên, khi em không thích cái gì đó, cứ thẳng thừng từ chối. Còn một khi đã thích rồi, thì phải mạnh dạn theo đuổi tới cùng, có biết chưa?"

Phải cả nghìn Thiên Yết mới đột ngột biến thân thành người anh hai trưởng thành biết khuyên nhủ em gái, Nhân Mã có cảm tưởng bầu trời xanh trên đầu mình dường như sắp có dấu hiệu tối sầm lại rồi sụp xuống. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, bởi Nhân Mã giờ đây đã hiểu rồi. Mắt cô sáng lên rực rỡ, rồi cô nhào tới ôm chầm lấy Thiên Yết mà cất giọng mèo eo, khiến ly trà đá trên tay anh suýt chút nữa đã rơi xuống.

"Anh hai, em cảm ơn anh nhiều lắm!"
"Này...!"

Thiên Yết còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, thì Nhân Mã đã ù chạy khỏi căn tin, nhằm hướng câu lạc bộ của Thiên Bình mà tiến tới. Có lẽ cô phải nói cho Thiên Bình biết thôi, rằng thực ra cô không thích vào câu lạc bộ truyền thông Củ Cải Trắng đến vậy. Sau đó cô sẽ chạy sang Song Tử, nói rằng chắc là cũng không thể gia nhập vào đội văn nghệ của Củ Hành Tây được rồi. Cô cũng sẽ gặp Ma Kết, cũng sẽ với những lời như vậy đối với câu lạc bộ từ thiện Củ Nghệ Tây. Mặc dù rất tiếc, nhưng cả ba câu lạc bộ ấy, cô thực sự không thích, không muốn vào.

Thay vào đó, cô thích cái cảm giác tắm mình dưới ánh nắng gay gắt của những buổi luyện tập bóng rổ, thích cái cảm giác mồ hôi túa đầy người, thích cái cảm giác thưởng thức một làn gió thổi nhẹ qua, đánh thức toàn bộ những giác quan trên cơ thể. Cô thích di chuyển thoăn thoắt trên sân với trái bóng màu da cam ấy, thích bật lên những cú nhảy, thích nhìn trái bóng tròn vừa vặn lọt vào lưới trong tiếng hò reo của những người xem.
Cô thích như vậy. Có lẽ, cô phải nói cho họ biết thôi. Họ là những người bạn của cô, cho nên, họ sẽ chấp nhận cô thôi, phải không?

Vừa lúc đó, một cơn gió vụt qua, làm cho những sợi tóc mai của Nhân Mã chợt lay động. Cô ngừng lại, quay người về phía sau lưng mình, liền bắt gặp dáng người cao cao của Sư Tử trong ánh nắng trưa gay gắt.

Sư Tử vừa ôm tài liệu của câu lạc bộ chạy vụt qua Nhân Mã, hình như cũng phát hiện ra điều gì đó, liền ngoái đầu lại nhìn. Nơi đáy mắt anh, gương mặt cô thấp thoáng sau màn nắng rực rỡ thật mờ ảo, nhưng anh vẫn có thể khẳng định trong lòng: đó chính xác là Nhân Mã - học sinh mới chuyển đến lớp 12CV của mình. Và thế là anh cứ tự nhiên mà đưa tay, vẫy thật mạnh: "Chào cậu, Nhân Mã."

Vừa lúc đó, một đợt gió nữa lại nổi lên, thổi vào tâm hồn cô những rung động bất chợt. Cô liền bật cười, cũng đưa tay vẫy thật kịch liệt: "Chào cậu, Sư Tử."
Cô thích anh ấy. Cô chắc chắn là như vậy. Đến một ngày nào đó, cô nhất định sẽ nói ra. Nhất định đó.

Thế rồi hai người cùng quay đi, chạy về hai phía ngược nhau, để lại phía sau lưng những làn gió mơn man, những đốm nắng rực rỡ lung linh vẫn cứ mải nhảy nhót trên nền xi măng nóng hổi.

•••••

_____________________

__còn tiếp__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi