[12 CHÒM SAO] TUYẾT SẼ TAN KHI CẬU ĐẾN

Hôm nay xui xẻo kiểu gì mà Song Tử lại tiếp tục một lần nữa dậy trễ, mấy ngày nay việc kì lạ như vậy rất thường hay xảy ra. Còn không có thời gian ăn sáng, cô vội vã chạy hết tốc lực để không bị trễ chuyến tàu vào lúc bảy giờ bốn lăm. Băng qua hàng cây anh đào được trồng hai bên đường nhìn rất đẹp mắt, vốn thì bình thường Song Tử sẽ vừa đi bộ, vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Nhưng bây giờ thì cô đã không còn cái tâm trạng đó nữa.

Cầu thang dẫn xuống ga tàu hôm nay tự nhiên bỗng trở nên dài lạ thường, Song Tử dù chạy mãi nhưng cảm giác vẫn còn một quãng rất xa. Những người đi lại xung quanh cũng có lòng tốt tránh đi để con đường trở nên dễ dàng hơn sau khi thấy bộ dạng gấp gáp của Song Tử.

" Chết, cửa sắp đóng lại rồi "

Sau khi đã gần đến nơi thì Song Tử bất giác dơ một tay về phía trước như một thói quen. Nhưng giờ xuất phát lại đã bắt đầu rồi, tàu điện lại không giống taxi hay xe bus mà sẽ dừng lại để đợi một cá nhân nào đó. Cô chỉ đành trơ mắt mà nhìn cánh cửa đang dần đóng lại trước mặt mình. Mặc dù chỉ còn khoảng hai bước chân là Song Tử đã có thể kịp giờ mà chạy đến rồi. Nhưng xem ra ông trời lại không muốn như thế.


Nhưng không hiểu sao, trước khi cửa tàu đã gần được đóng lại. Một bàn tay đã kịp thời nắm lấy cánh tay đang đưa ra của Song Tử mà kéo vào. Lực đủ mạnh để khiến cô ngã vô lồng ngực của người đó, cảm giác kì lạ bất chợt dâng lên trong trái tim của Song Tử. Một mùi thơm thoang thoảng bay trong không khí, cô tự hỏi không biết người trước mặt dùng nước hoa gì. Nhưng lại rất dễ chịu, không giống với bất kì loại nào khác, có lẽ Song Tử đã bị thu hút một chút. Tàu đã bắt đầu di chuyển, có lẽ chỉ cần chậm thêm vài giây nữa thôi là cô sẽ thật sự phải chờ chuyến tiếp theo và đi học trễ rồi.

- Thật cảm ơn.

Song Tử lúng túng đẩy người vừa giúp mình ra, theo phản xạ lùi ra sau vài bước. Ngước mắt nhìn lên để xem thử. Thì lại ngạc nhiên mà buộc miệng nói ra một lần nữa.


- A, Hoàng Tử.

Nhận ra bản thân có chút hơi kì lạ nên cô nhanh chóng lấy tay bịt miệng mình lại. Trời ạ, nếu bây giờ có một cái lỗ thì Song Tử sẽ không ngần ngại mà liền chui xuống đâu. Gọi người mà bản thân mới tiếp xúc lần đầu là hoàng tử thì có bị điên lắm không nhỉ? Thật ra thì đó là biệt danh mà cô đặt cho anh ta thôi, bởi vì trước mặt Song Tử bây giờ chính là người mà Kim Ngưu thích thầm bấy lâu mà. Hình như tên là Bạch Dương thì phải, lúc trước Kim Ngưu đã kể lại cho cô nghe rồi.

- Hoàng Tử sao? Phụt....

Bạch Dương có chút buồn cười khi nghe đến từ đó, không tự chủ được mà đưa tay lên che miệng của mình. Hành động dù chỉ vô tình nhưng lại rất cuốn hút. Ánh mắt nhìn qua cô gái vẫn vì đang xấu hổ mà cúi mặt đứng im lặng ở đó.

- Không phải, chỉ là biệt danh mà tôi hay đặt cho những ai có vẻ ngoài nổi bật thôi.


Song Tử phũ nhận ngay lập tức, không thể nói là do cô có một người bạn thích anh ta nên đã tự tiện mà gọi như thế được. Nếu vậy khi nghe được chắc Kim Ngưu gϊếŧ mình luôn mất, mặc dù chưa bao giờ Song Tử thấy bạn của mình nổi giận, nhưng mà theo suy đoán của cô. Kim Ngưu không phải người dễ chọc, tốt nhất là không nên nói bậy bạ trước mặt người mà cậu ấy thích.

- Cậu kì lạ thật đó.

Bạch Dương nói khi nhìn thấy những biểu hiện liên tục thay đổi của người trước mặt. Đây là lần đầu có người gọi anh bằng cái biệt danh như vậy, thật ra thì các học sinh nữ trong trường của Bạch Dương cũng hay muốn gây sự chú ý trước mặt anh. Nhưng mà theo cảm giác của Bạch Dương thì cô gái này có lẽ không phải kiểu người như thế.

- Nhìn cậu quen mắt lắm. Hình như là nhân viên ở Quiet Coffee?
Sau một lúc suy nghĩ thì Bạch Dương mới thầm nhớ ra. Lúc đầu anh đã thấy người trước mặt hình như là mình đã gặp qua ở đâu đó, mà còn không phải chỉ có một lần. Cố gắng lục lại trí nhớ của bản thân thì mới nhận ra là cô gái này chính là một trong những nhân viên của quán mà anh hay ghé.

- Đúng rồi. Mình làm bánh ở quán đó. Tên Song Tử.

Song Tử cũng ngạc nhiên khi Bạch Dương lại có thể nhớ mặt mình. Do bình thường cô không bao giờ tiếp xúc với khách, thêm cả là bếp còn ở phía bên trong chứ không phải ở ngoài như quầy pha chế. Ngoài những lúc rảnh rỗi ra tám chuyện với Kim Ngưu và lâu lâu phụ giúp khi quán thiếu hụt nhân viên ra thì Song Tử chả có cơ hội gặp mặt với ai cả. Việc có người nhớ cô là nhân viên ở quán thật sự là đếm trên đầu ngón tay, mà thậm chí còn không có nữa cơ.
- Tôi tên Bạch Dương.

- Cậu có lẽ hay đi vào chuyến này nhỉ?

Vốn bình thường Song Tử hay đi vào khoảng bảy rưỡi, mặc dù trường sẽ vào học lúc tám giờ nhưng cô luôn đi từ rất sớm. Do nếu trễ thì tàu sẽ rất đông người. Điển hình như hôm nay, muốn tìm một chỗ đứng ổn định cũng khó khăn. Gặp Bạch Dương có lẽ vì do hôm nay Song Tử dậy trễ, chứ bình thường đi cô đi chuyến trước thì chả bao giờ thấy anh cả.

- Đúng vậy, tuy đi sớm sẽ ít người hơn nhưng tôi lại là kiểu người luôn dậy muộn.

Cũng một phần là do bản thân Bạch Dương thường ngủ rất khuya, thế nên vào buổi sáng anh không bao giờ có thể thức sớm. Cho nên cũng đành chịu đựng mà đi chuyến đông  người thế này.

- Cậu học trường Touken sao?

Song Tử nói khi nhìn thấy bộ đồ màu trắng xám bắt mắt của Bạch Dương, trong lòng có chút ngưỡng mộ. Bởi vì ở trường Hamasaki học sinh được thoải mái ăn mặc tự do, cho nên không có quy định khắt khe về đồng phục. Thêm cả trường Touken còn nằm trong top những trường có thiết kế về đồng phục đẹp nhất trong tỉnh Chiba này. Nên có rất nhiều người nhập học cũng chỉ vì điều đó.
- Còn cậu?

Bạch Dương thầm gật đầu, cũng tò mò không biết Song Tử học trường nào. Do anh không thấy cô mặc đồng phục trên người, mà có lẽ Bạch Dương cũng nghĩ ra rồi, do ở tỉnh Chiba này cũng chỉ có một nơi là không có quy định nào thôi.

- Mình học ở Hamasaki.

Song Tử mỉm cười, tuy không hề có chút ngại ngùng hay xấu hổ gì nhưng khi nghe kĩ lại thì trong giọng nói của cô mang một chút nỗi tâm sự. Rõ ràng là Song Tử đã cố gắng giấu nó đi, nhưng không hiểu sao lại rất khó để coi như không có chuyện gì. Việc bản thân học ở đâu, cô chưa bao giờ có quyền lựa chọn về điều đó.

- Vậy sao?

- Cậu không ngạc nhiên sao?

Song Tử mở to mắt khi thấy thái độ dửng dưng của Bạch Dương khi nghe đến điều cô nói. Đây là lần đầu có người biết Song Tử học ở Hamasaki mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, vốn bình thường khi nói ra điều đó. Cô đều bị xa lánh, thậm chí tệ hơn là chịu sự sỉ nhục. Bởi vì dù sao ngôi trường mà Song Tử đang theo học vốn không hề tốt lành gì.
- Tôi phải tỏ ra ngạc nhiên sao?

Bạch Dương như coi đó là điều hết sức bình thường. Thật ra thì anh không để ý lắm đến mấy lời đồn của người khác về trường Hamasaki gì đó, mặc dù biết rằng nơi đó không tốt lành gì nhưng mà Bạch Dương nghĩ việc Song Tử theo học ở đó có lẽ là có lí do. Bởi vì khi anh thấy cô cố gắng chạy cho kịp chuyến tàu như vậy, thì chắc hẳn Song Tử rất coi trọng việc học. Những người như vậy thì chắc hẳn không xấu. Với cả Bạch Dương cũng không thuộc kiểu đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

- Thật ra thì học ở đâu không quan trọng. Miễn cậu luôn cố gắng, thì đó là điều đáng khen ngợi.

Cánh cửa tàu mở ra, Bạch Dương đưa tay đặt lên đầu Song Tử như để an ủi cô. Thong thả bước xuống, không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt của cô. Anh liền cảm thấy có một chút gì mang mác buồn trong đó, việc một học sinh cấp ba có đôi mắt như cố giấu đi hết mọi tâm sự như vậy, là điều rất hiếm có. Thêm cả với việc Song Tử cũng chỉ là một cô gái, việc học ở Hamasaki có lẽ cũng do có nguyên nhân không thể nói. Không hiểu sao, Bạch Dương lại có chút đồng cảm.
Song Tử đứng đó, tay cô khẽ đưa lên đầu, nơi mà Bạch Dương đã chạm qua lúc nãy. Trái tim không hiểu sao có chút gì đó không thể biểu đạt thành lời. Có lẽ là một sự ấm áp khi được an ủi chăng? Mọi người xung quanh khi nghe đến cô học ở Hamasaki đều theo thói quen mà né tránh, khinh bỉ Song Tử. Chỉ có Bạch Dương là vẫn bình tĩnh, ngược lại còn động viên cô. Hướng mắt về bóng lưng đang dần biến mấy khỏi dòng người, bởi vì trường Touken gần hơn Hamasaki. Cho nên cả hai phải tách nhau ra từ đây, không hiểu sao. Trong lòng Song Tử lại có chút hụt hẫng.

" Kim Ngưu à? Mắt nhìn người của cậu tốt thật "

Song Tử mỉm cười, cô luôn thắc mắc rằng tại sao Kim Ngưu lại thích một người mà bản thân chưa bao giờ tiếp xúc như thế? Còn nhiều lúc trêu trọc cô nàng nữa. Cứ nghĩ rằng, Kim Ngưu thích Bạch Dương có lẽ là do vẻ ngoài bắt mắt của anh. Nhưng xem ra có lẽ Song Tử đã sai rồi chăng?
.

.

.

Bước vào phía cổng trường, Song Tử thầm mừng trong lòng vì cuối cùng cô cũng đến kịp giờ. Bỗng nhiên lại thấy bóng dáng quen thuộc của một người đang đứng tựa vào gốc cây, liền vui vẻ mà vẫy tay về phía đó.

- Thiên Yết, đang đợi ai sao?

Song Tử theo thói quen chạy về hướng Thiên Yết đang đứng. Bình thường thì giờ này đáng lí cậu ấy đã vào lớp rồi mà? Sao nay lại có thời gian mà còn ở đây ngắm cảnh nhỉ? Chắc chắn là không phải đợi ba người kia đâu. Tuy bọn họ hay về cùng nhau nhưng việc đi đến trường thì không bao giờ.

- Không, tôi chưa muốn vô lớp thôi.

Thiên Yết thấy bóng dáng của Song Tử thì liền đứng thẳng dậy, không còn dựa vô thân cây phía sau nữa. Đôi mắt nhìn qua một lượt từ đầu đến chân của Song Tử như để chứng minh xem cô có bị thương hay không. Vốn bình thường thì Song Tử đi học rất sớm, không hiểu sao hôm nay khi anh đến lớp lại không thấy bóng dáng của cô. Liền có chút lo lắng, cứ nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì. Nếu không phải bây giờ Song Tử đã an toàn có mặt ở đây thì Thiên Yết suýt chút nữa đã không kiên nhẫn mà đi tìm cô rồi.
- Cậu kì lạ thật.

Song Tử cười vui vẻ khi nghe thấy câu trả lời của Thiên Yết. Cô không bao giờ có thể nghĩ được rằng anh đang suy nghĩ gì, những hành động của Thiên Yết đôi khi rất kì lạ.

- Có chuyện gì vui sao?

Thiên Yết đưa tay cầm lấy cặp sách của Song Tử. Cô nàng có vẻ cũng không suy nghĩ nhiều mà liền thuận theo ý anh. Như thể đó là một việc rất quen thuộc rồi vậy.

- Hừm, vậy sao? Đâu có gì đâu.

Thiên Yết nhìn vẻ mặt của Song Tử, mặc dù đã chối nhưng mà mọi hành động đã phản bội cô. Anh là người rất giỏi trong việc quan sát người khác, hôm nay rõ ràng là Song Tử trông vui vẻ hơn mọi ngày. Không hiểu sao nhưng mà chỉ cần thấy dáng vẻ lạc quan đó của cô. Thiên Yết lại cảm thấy yên lòng, anh biết rõ, Song Tử là kiểu người đã suy nghĩ điều gì là luôn hiện hết lên trên khuôn mặt. Cô không giỏi giấu giếm điều gì. Càng chả biết cách nói dối, có lẽ điểm đó ở Song Tử. Đã thu hút Thiên Yết ngay từ lần đầu cả hai gặp mặt. Thế nhưng có lẽ cô nàng sẽ không bao giờ có thể biết được tình cảm của anh đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi