19 NGÀY

Cô biểu lộ thoải mái tự nhiên, mời người ta đi ngủ cũng không đỏ mặt chút nào, cứ như đang hỏi: "Tối nay anh ăn gì chưa" vậy.

Chung Hằng nhìn Hứa Duy, đột nhiên có chút buồn cười.

Anh cũng cười thật, nhìn cô hai lần:"Gấp cái gì, anh đi tắm rửa."

Chuyện bực mình lúc nãy giống như cũng biến mất theo.

Nghiêm Tòng Mạn và Lư Hoan cuối cùng vẫn đi ở khách sạn khác trên phố.

Triệu Tắc giúp các cô mang hành lý qua. Lư Hoan ấm ức vào phòng đóng cửa, mặc kệ bọn họ.

Nghiêm Tòng Mạn cảm thấy thật có lỗi, nói với Triệu Tắc: "Hôm nay thật sự là không ra gì, cậu giúp tớ nói lời xin lỗi với Hứa Duy nhé. À, còn có Chung Hằng nữa."

Triệu Tắc gãi gãi đầu: "Mình hiểu, mình hiểu, xin lỗi, không thể để cho hai cậu ở chỗ ấy được."

"Chuyện không liên quan tới cậu."

Nghiêm Tòng Mạn khoát khoát tay:"Hoan Hoan bị làm hư, tính cách luôn luôn rất tệ, cậu cũng biết, nó có cái tính công chúa."

Triệu Tắc cũng đồng ý: "Cậu là chị của em ấy, cậu nói với em ấy một chút để em ấy đừng có đi chọc giận Chung Hằng.

Chung Hằng tính tình như thế nào chắc cậu cũng biết, chuyện này không khác nào chọc chửi."

"Nó thích gì làm nấy, những năm này thay đổi bạn trai liên tục, nhàn rỗi là chạy tới chỗ Chung Hằng bỏ công sức, còn không phải bởi vì là trước kia không theo đuổi được, một mực không phục. Nó từ nhỏ đã được người nhà nâng như nâng trứng, cậu mình yêu chiều nó quá, chiều thành ra cái dạng này."

Triệu Tắc thở dài: "Cũng may hiện tại Hứa Duy đã trở về, em ấy càng không có khả năng, chết tâm sớm một chút cũng tốt."

Nghiêm Tòng Mạn ít nhiều có chút hiếu kì, hỏi một câu: "Hai người bọn họ... Lại về với nhau?"

"Mình cũng muốn tác hợp lại cho bọn họ đây." Triệu Tắc nhíu mày:"Nhưng hai người họ kéo dài mơ hồ, Chung Hằng trong lòng khẳng định là muốn, Hứa Duy bên kia mình không làm rõ ràng được."

Nghiêm Tòng Mạn cười cười: "Vậy cậu có thể yên tâm, cậu ấy đối với Chung Hằng cũng rất để ý."

Chung Hằng tắm rửa xong, lau tóc hai cái, đang muốn lên tầng, Chung Lâm chơi mạt chược trở về: "Ai, đi đâu lên đó."

Chung Hằng đứng đầu bậc thang, vỗ vỗ tóc, hỏi: "Thắng?"

Chung Lâm mặt lộ vẻ vui mừng: "Đó còn cần phải nói, trình độ chơi bài của chị ở cái đường Ma Phường này thế nào cũng xếp năm vị trí đầu đi."

Chung Hằng: "Thắng nhiều hay ít?"

"Đủ dẫn mấy đứa đi ăn chực một bữa."

Chung Hằng cười một tiếng: "Đừng đắc ý, bài tập của con gái chị, lần sau chính chị tự kèm đi."

"Thế nào?"

"Có thật là đang viết chữ hay không nữa." Chung Hằng nói:"Em nhịn không được, lại mắng nó."

Chung Lâm nghe xong cũng sầu: "Chẳng lẽ chị lại còn phải tìm cho nó giáo viên luyện chữ?"

Vừa dứt lời, có chủ ý:"Ồ, không bằng cậu dạy nó đi, tốt xấu gì cũng là cháu gái của cậu."

"Bỏ đi, em không có sự kiên nhẫn ấy đâu." Chung Hằng một tiếng cự tuyệt, thoáng qua nhớ tới cái gì đó ngừng một lúc, nói: "Hứa Duy viết rất đẹp."

Không chỉ có từng đó là đẹp mắt đâu, đó là trình độ chuyên nghiệp, trước kia là đặt ở tủ kính, bên cạnh còn có hình của cô, mỗi lần anh đi qua đều cảm thấy có mặt mũi vô cùng.( ý là ổng rất tự hào về vợ ổng.?)

Chung Lâm dừng một hồi, cười đến ý vị sâu xa:"Vậy chị lấy danh nghĩa gì tìm em ấy?"

"Đó là chuyện của chị."

Chung Hằng quay người muốn đi.

"Cậu chờ chút." Chung Lâm gọi anh lại:"Chị biết cậu làm gì đó, đi đi, mang cho người ta cốc sữa bò."

Chị ấy tốc độ nhanh chóng, rất nhanh bê cốc sữa bò tới.

Chung Hằng đi tới bưng.

Chung Lâm cười cười: "Đừng quên giúp chị hỏi một chút, em ấy có vui lòng dạy chữ cho Bình An không?"

"Chính chị hỏi đi."

Anh ném câu nói xong liền đi.

Hứa Duy đang giặt quần áo, cửa phòng khép hờ, Chung Hằng đẩy cửa đi vào, đi đến cửa phòng vệ sinh.

Hứa Duy vắt khô nước, đem đồ lót giũ ra treo ở trên thanh quần áo.

Chung Hằng tựa ở cạnh cửa, nói: "Cần giúp một tay không."

Hứa Duy quay đầu nhìn anh, Chung Hằng nói: "Uống sữa bò trước đi, còn đang nóng."

Hứa Duy vắt áo ngực qua một bên, tay bưng lấy: "Cảm ơn anh."

Cô đứng đấy uống sữa tươi, nhìn anh một lúc: "Anh lau khô tóc đi kìa."

Chung Hằng nói: "Không mang khăn mặt."

Hứa Duy thuận tay lấy ở trên kệ chiếc khăn tắm chưa bao giờ dùng ném cho anh.

Chung Hằng đợi cô uống xong, cầm cái cốc, ra ngoài ngồi lên trên chiếc sofa nhỏ lau tóc, ngồi xuống, điện thoại ở dưới mông rung lên.

Chung Hằng dịch chuyển xem xét, là điện thoại Hứa Duy, màn hình lóe lên, biểu hiện người gọi là: Hà Nghiễn.

Anh không chạm tới điện thoại, gọi cô: "Có điện thoại."

Hứa Duy vừa vặn phơi xong áo ngực, ra tiếp: "Hà đội trưởng."

Trong điện thoại Hà Nghiễn đang nói: "Nói đểu tôi đấy à, kêu tên chính đi chứ, mấy ngày nay thế nào?"

"Rất tốt, cứ chơi thôi."

Hứa Duy mắt nhìn Chung Hằng, anh đứng oqr bên cửa sổ không có tới, khăn tắm chùm trên đầu lau tóc.

Hà Nghiễn nói: "Không có tình huống gì?"

"Ừm, không có."

"Không có tình huống cũng tốt, em làm gì trước hết bảo vệ tốt chính mình đã. Lần này không có phí người chỉ điểm cho em, em bây giờ cũng không làm tin tức, liều bừa không đáng, có thể có manh mối coi như kiếm được tiền, không có coi như thôi, chờ tôi bên này sắp xếp."

Hứa Duy nói: "Được."

Đầu kia yên tĩnh một chút, Hà Nghiễn tựa hồ đang tự hỏi, sau một lát nói: "Trước đó để em liên hệ người kia, là đội trưởng Triệu tìm, rất đáng tin, có chuyện gì có thể tìm cậu ấy hỗ trợ. Cái này chính em quyết định."

Hứa Duy lại nhìn Chung Hằng, anh dựa vào tường nhìn cô.

Ánh mắt đụng phải, Hứa Duy nói: "Được."

Đầu kia Hà Nghiễn lại dặn dò vài câu, cúp điện thoại.

Hứa Duy đưa di động ném về ghế sô pha, ngồi trên giường đổi áo ngủ.

Chung Hằng đi tới, ngồi cuối giường, nói: "Hà đội trưởng thật quan tâm em."

"Người quen biết cũ, tính là bạn bè."

Không đáp lại.

Hứa Duy cầm áo ngủ mặc lên, quay đầu nhìn anh.

Chung Hằng cũng nhìn.

Hứa Duy dừng một hồi, nhìn ra điểm thú vị: "Anh nghĩ gì thế."

Chung Hằng cười một tiếng:"Chỉ tùy tiện ngẫm lại."

Hứa Duy vén chăn lên nằm vào:"Cái kia nghĩ xong thì tới ngủ nhé."

"Tới đây"

Chung Hằng cởi áo, từ cuối giường đi lên, nằm bên cạnh cô.

Anh không động tay động chân, thành thật hai người cánh tay dánn vào nhau

Hứa Duy nhìn lên trần nhà nói: "Hôm nay ngày 16."

Chung Hằng từ từ nhắm hai mắt, ừm một tiếng.

"Em tới đây được bốn ngày."

Chung Hằng mở mắt ra, ghé mắt nhìn cô:"Chán rồi sao?"

"Không có đâu, thật nhiều phong cảnh chưa ngắm, trên núi cũng chưa đi."

"Vậy ngày mai đi lên núi."

Hứa Duy: "Anh thật sự không trở về Phong Châu à? Triệu Tắc cũng tới, nhà nghỉ của các anh..."

Chung Hằng nhìn cô: "Em có phải quá quan tâm rồi không?"

"..."

Anh lại rất tùy ý nói: "Việc này chỉ có ông chủ với bà chủ mới quan tâm thôi."

Hứa Duy gật gật đầu: "Đã hiểu, đi ngủ."

Cô đưa tay với lên đầu giường vỗ một cái, đèn tắt hết.

An tĩnh một hồi, Chung Hằng nói: "Bình An chữ viết rất xấu xí."

Hứa Duy không có hiểu: "Ừm?"

"Em chữ không phải là đẹp vô cùng sao."

Hứa Duy: "Anh ý tứ này..."

"Không phải anh có gì, là ý của chị anh." Chung Hằng nói: "Chị ấy hỏi em có bằng lòng dạy chữ cho Bình An không, cũng chỉ một hai buổi thôi."

Hứa Duy sửng sốt một chút, nói: "Chị anh làm sao biết chữ em đẹp?"

"..."

Chung Hằng nhẫn nhịn mấy giây: "Anh chỉ nói một câu."

Hứa Duy nhịn không được, cười.

Chung Hằng nói: "Em không muốn thì thôi."

Hứa Duy nói: "Em bằng lòng, dù sao cũng là cháu gái anh, cũng nên nể mặt anh chứ."

Lời này làm người nào đó dễ chịu hơn chút.

Chung Hằng ừ một tiếng.

Trong phòng lại yên tĩnh.

Qua mấy giây, anh nói thêm: "Cám ơn."

"Ừm, ngủ đi."

Nào biết được, căn bản ngủ không được.

Đôi mắt vừa nhắm lại một hồi, sát vách có động tĩnh, mới đầu còn không rõ ràng lắm, sau một lát, bắt đầu ừ ư ư a a, âm thanh rất lớn.

Tình huống này ngoài dự liệu.

Mấy đêm trước không như vậy, đại khái là hôm nay mới vào ở.

Âm thanh lớn như thế, Chung Hằng khẳng định cũng nghe thấy.

Hứa Duy cứng đờ trong chốc lát, mở to mắt, trong phòng đen mịt.

Đợi một lúc, chẳng những không yên tĩnh, lại còn càng kịch liệt, nhất là nữ, làm cho quá khoa trương, cứ như đang diễn kịch.

Hứa Duy ho một tiếng, nói: "Khách sạn này của nhà anh cách âm có vẻ hơi kém."

"Đúng là kém thật."

Trong bóng tối, giọng nói Chung Hằng rất thấp.

Hứa Duy nói: "Lát nữa đưa ý kiến này với chị anh."

"Ừm."

Hứa Duy còn nói: "Đúng rồi, Cá Chạch đâu, anh đưa nó để chỗ nào rồi."

"Chỗ Bình An."

"Bình An quen?"

"Ừm."

Hứa Duy hỏi: "Anh nuôi nó bao lâu."

"Không bao lâu, người khác không cần nữa."

"Cái đó..."

"Hứa Duy."

"Ừm?"

"Chớ nói chuyện."

"Ồ."

Hứa Duy ngậm miệng.

Sát vách vẫn còn tiếp tục.

Chung Hằng tay xê dịch, sờ đến tay Hứa Duy, nắm lấy.

Trong lòng bàn tay anh nóng bỏng. Hứa Duy không nhúc nhích.

Chung Hằng cũng không tiếp tục làm gì khác.

Cứ như vậy nằm ba bốn phút, sát vách lại tới một chút kịch liệt, người phụ nữ kia gào khản cổ, cuối cùng nghỉ ngơi.

Hứa Duy nhẹ nhàng thở ra, mới cảm giác được Chung Hằng bàn tay xuất mồ hôi.

Anh lúc này nhích lại, nghiêng người đem cô ôm lấy, bờ môi dán trên mặt cô, trầm thấp hỏi: "Em cái kia còn muốn mấy ngày."

Hứa Duy ngừng một chút, nghe rõ anh hỏi cái gì.

Cô cũng có chút nóng: "Hai ba ngày đi."

~~~~~ HẾT CHƯƠNG 16

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi