24 “TẦNG” NÓI DỐI (24 LÜGEN)

Trịnh Quan Ngữ ngồi đó một lúc thấy nhịp tim của mình bình thường lại mới đứng lên.

Y có chút bực bội đi qua bên cửa sổ đứng một lúc, Lý Chí Nguyên đi tới nói chút nữa phải quay lại lần nữa.

Quay lại lần nữa… Quay một lần còn sắp ói đến nơi.

Trịnh Quan Ngữ cảm thấy quay thế này rất có vấn đề, rõ ràng là Minh Tranh đang tránh, như thế sao quay được?

Về tình về lý… có vẻ nên giao lưu một tí.

Minh Tranh còn chưa quay lại nên Trịnh Quan Ngữ đến toilet tìm, cửa không khóa, cậu đang rửa mặt trước bồn. Trịnh Quan Ngữ lẳng lặng đợi cậu một lúc, muốn chờ cậu rửa xong rồi nói nhưng Minh Tranh vẫn rửa đi rửa lại, rửa hết lần này đến lần khác….

Nước trên mặt cậu chảy xuống không ngừng, tóc mai cũng ướt nước, trông rất chán nản.

Trịnh Quan Ngữ nhìn không được nữa đi qua tắt vòi nước: “Tôi chắc chắn mặt của cậu sạch rồi, sao lại lãng phí nước?”

Minh Tranh cũng không thèm nhìn y, mở vòi nước lẫn nữa: “… Rửa lần cuối.”

Trịnh Quan Ngữ thấy dáng vẻ này của cậu thì cảm thấy bọn họ có rất nhiều chuyện cần phải nói. Thế là y vờ như không nhìn thấy ánh mắt như có như không của nhân viên bên ngoài toilet, đóng cửa lại, nhốt mình và Minh Tranh ở bên trong.

“Mở ra.” Minh Tranh rất có ý kiến với hành động này của y, “Đừng để… hiểu lầm.”

Người nên hiểu lầm sớm đã hiểu lầm. Trịnh Quan Ngữ không để ý tới, tiến gần thêm một bước nhìn mắt của cậu, khóe mắt hơi đỏ.

Trịnh Quan Ngữ bắt đầu lo lắng, nhíu mày hỏi: “Cậu… Sao mắt lại đỏ vậy?”

Minh Tranh quay lưng lại không muốn để y nhìn thấy.

“Bị khói, vừa mới dụi mấy lần.”

Trịnh Quan Ngữ à, thuận tay rút hai tờ giấy đưa qua: “Có phải bị dị ứng với khói thuốc không… học lâu vậy rồi vẫn còn khó chịu?”

Minh Tranh nhận giấy lau mặt, gật đầu: “Chủ yếu là hôm nay quay trong phòng thấy rất ngột ngạt.”

Một khoảng lặng, bầu không khí lúng túng đến lạ.

Nhưng có mấy lời vẫn phải nói cho rõ ràng, bằng không sẽ không quay được. Trịnh Quan Ngữ nhẹ nhàng kéo cánh tay Minh Tranh: “Cậu… cảm thấy hôn tôi rất ghê tởm à? Vừa nãy có vẻ như tránh tôi.”

Minh Tranh nắm khăn giấy trong tay, khi còn chưa biết trả lời thế nào Trịnh Quan Ngữ đã bắt đầu an ủi.

“… Khi diễn thử tôi thấy cậu rất biết hôn, còn nghĩ rằng cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Trịnh Quan Ngữ nói, “Dù sao cũng chỉ là quay phim, cũng không phải thật, cậu chịu chút đi. Nếu như phối hợp không tốt chỉ có thể quay đi quay lại, như vậy người chịu tội là cậu, chúng ta không thể mất tự nhiên như thế, bằng không khi quay tôi cũng không chắc cậu có ý gì, luôn sợ……”

Minh Tranh thở dài, quay lại sát người mình đến trước mặt đối phương, hỏi: “Anh có cảm thấy trên người tôi hôi không?”

“……”

Trịnh Quan Ngữ mờ mịt: “Hả?”

“Tôi không tránh anh, chẳng qua tôi cảm thấy người mình không thơm lắm.” Minh Tranh nói, “Bởi vì mùi khói thuốc hôi nên tôi mới không vui. Chắc chắn trong miệng tôi có mùi thuốc, anh còn đang cai thuốc, tôi chỉ không muốn để ngửi thấy mùi thuốc, rất bất lịch sự.”

Trịnh Quan Ngữ nghe xong, tròn mắt.

Sau khi đối mặt nhau vài giây, bầu không khí từ xấu hổ biến thành mập mờ xấu hổ.

Minh Tranh nói xong cũng hối hận. Bởi vì cậu cảm nhận được Trịnh Quan Ngữ lại bắt đầu… nhìn cậu như thế, nhìn đến làm người ta bối rối.

“Thật ra lúc ấy tôi cũng không cảm nhận được mùi khói thuốc trong miệng cậu.” Trịnh Quan Ngữ đánh giá khách quan, “Chỉ nếm được chút vị chocolate, còn khá ngọt.”

“… Vị chocolate?”

“Kem cậu ăn.”

Minh Tranh nghiêng mặt đi: “… Ồ.”

Thật ra còn có vị dâu, sao lại không nếm ra được chứ. Nhưng hiển nhiên Minh Tranh không hỏi y, vấn đề này khá ngu ngốc.

“Hẳn là còn phải quay rất nhiều lần, tôi đoán vậy.” Trịnh Quan Ngữ nói, “Cậu không thành vấn đề chứ?”

Minh Tranh suy nghĩ rồi nhìn y lấy làm lạ.

“Nếu có vấn đề, vậy hình như anh là vấn đề của tôi.”

Trịnh Quan Ngữ lại tròn mắt vì câu nói này.

Nhưng Minh Tranh nói xong đã mở cửa đi ra ngoài, không cho y cơ hội trả lời.

Đạo diễn hình ảnh và Lý Chí Nguyên đang thảo luận về cách điều chỉnh bố cảnh, nhân viên chung quanh vẫn đang bận rộn như thể không ai để ý đến họ.

Minh Tranh bước đến bàn ngồi xuống, một lúc sau Trịnh Quan Ngữ cũng đã trở lại. Lý Chí Nguyên đi theo tới và nói với họ một số động tác cần phải điều chỉnh, cuối cùng còn đề điểm Minh Tranh phải diễn tới trình độ nào – phải hôn thật, phải xúc động.

Trước khi bắt đầu, hai người cùng nhau ngồi trên ghế ngẩn người nhìn thợ quay phim điều chỉnh vị trí máy móc, chạy máy không một lát.

Không ai lên tiếng nói chuyện.

Nhưng có thể ngồi chung một chỗ thế này cũng rất tốt, dù không nói ra nhưng lòng cũng rất yên lặng.

Trịnh Quan Ngữ cảm thấy hơi chán nên dứt khoát lật kịch bản ra bắt đầu xem.

Lật đại một tờ và vừa hay lật đến một đoạn độc thoại của Cao Tiểu Vũ, và cũng là câu chuyện anh ta viết thư kể chuyện cho Phương Vũ, vừa hay tiến vào đoạn cao trào của phim.

Trịnh Quan Ngữ chống cằm xem —-

“Hi, Vũ, xin chào.”

“Đây là câu chuyện tôi tặng cho cô, cũng là bức thư cuối cùng tôi viết cho cô trước khi mất tự do… Tôi hy vọng có thể kể chuyện này với ai đó. Cô sắp về Bắc Kinh nên hãy mang câu chuyện của tôi về Bắc Kinh đi, tôi biết cô sẽ không quay lại đây, tôi muốn nói về những gì đã xảy ra, nó rất nhàm chán, hy vọng cô không phiền.”

“Vũ, trước khi bà tôi mất tôi không biết tôi là đồng tính.”

“Có thể cô cảm thấy rất lạ tại sao tôi lại bắt đầu nói từ đây… Cô đọc tiếp trước đã, bây giờ đầu óc tôi hơi rối, tôi cảm thấy bắt đầu từ đây có lẽ sẽ trật tự hơn.”

“Bà của tôi là một bà lão tốt bụng và đáng yêu, là bà nuôi tôi khôn lớn. Tôi yêu bà, bà là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”

“Từ nhỏ đến lớn tôi hầu như chưa từng chống đối với bà, nhưng lần đó…”

“Lần đó là sinh nhật bà, cha tôi quay về. Bà cởi vòng tay tôi tặng và đeo vòng tay của cha tôi đưa. Đến khi cha tôi đi rồi tôi chợt nổi giận với bà một cách vô cớ, tôi nói với bà, cởi vòng tay và vứt nó đi, bà không chịu. Tôi rất tức giận, tôi chưa bao giờ tức giận như thế, tôi bắt đầu nói không lựa lời, tôi nói rằng vòng tay bà đeo là mua bằng tiền dơ, con của bà là một tay buôn ma túy không biết đã hại bao nhiêu người, thứ ông ta mua đều đẫm máu và bẩn thỉu. Tôi muốn phân rõ giới hạn với cha tôi…. Thật sự, tôi muốn vờ như không biết gì hết, tôi hy vọng cha tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi trong suốt phần đời còn lại nữa.”

“Hôm đó tôi đã khóc, tôi chưa bao giờ buồn khổ như thế.”

“Một tuần sau bà tôi mất, tôi cảm thấy có lẽ là vì chuyện này.”

“Cha tôi mang người trở về. Ông ta không khóc, tôi cảm thấy ông ta là một tên khốn nạn, thật, tôi chưa từng thấy ông ta buồn thương.”

“Ngày thứ ba túc trực bên linh cữu tôi đã không còn cảm nhận được mình có cảm xúc gì, tôi trở nên chết lặng như thể tôi dần trở nên giống như cha tôi. Nhất là ngày hạ táng bà, tôi hoảng hốt như thể thân xác còn ở thế giới này nhưng linh hồn đã đi nơi khác. Ngày đó ở mộ tôi ở đến khuya, tôi nghĩ sẽ phải về một mình nhưng xoay người lại tôi mới biết còn có một người đang đợi tôi, người đó tên là A Diệu, là tay sai của cha tôi. Cha tôi bảo anh ta ở đó chờ tôi và đưa tôi về nhà.” 

“Chúng tôi trở về, đi bốn tiếng. Bốn tiếng tôi chỉ hỏi tên của anh ta, bốn tiếng đó có lẽ tôi đã thích anh ta, có lẽ thế, tôi không chắc lắm, tôi không gặp lại anh ta nữa.”

“Khi anh ta đưa tôi về nhà và nhìn anh ta rời đi, tôi nhận ra rằng tôi thích đàn ông, và tôi hiểu mọi chuyện. Chỉ đơn giản thế thôi, bản thân tôi cũng cảm thấy thật ngớ ngẩn nhưng quả thật đã xảy ra như thế.”

“Chuyện này đã xảy ra giống như chuyện bà tôi mất vậy.”

………

“Trịnh Quan Ngữ —”

Trịnh Quan Ngữ ngẩng đầu lên khỏi kịch bản.

Minh Tranh hơi hất cằm: “Đạo diễn bảo chúng ta qua hôn lại lần nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi