33 NGÀY THẤT TÌNH



Tận mắt thấy người yêu mình dắt tay tình mới, thế giới trở nên vô cùng đáng ghét vào phút giây tôi thử nước hoa trong Tân Quang Thiên Địa.
Tôi cắn chặt môi, chạy thẳng về nhà, lúc nằm vật ra ghế sofa đã mệt tới mức không thể thở nổi, tôi của giây phút ấy dù xét ở phương diện nào cũng đều ngắc ngoải, thoi thóp. Tôi chớp chớp mắt, khóe mắt rất khô, tôi không gào khóc thảm thiết nhưng trong suy nghĩ của tôi, khắp căn phòng dường như đang phát một bản tình ca buồn. Trái tim tôi co giật từng hồi, ngón tay cũng hơi run rẩy. Tôi kiệt sức, rã rời, muốn tựa vào ghế nhưng lại phát hiện chiếc sofa quá lớn. Cả thế giới không có một điểm tựa.
Tình tiết này quá cũ, hơn nữa lên hình quá đột ngột, thậm chí không có đoạn giới thiệu trước.
Nhưng tôi và anh luôn hạnh phúc như vậy, ăn ý như vậy, thậm chí, hôm trước ngày xảy ra chuyện, anh còn nói “Anh yêu em”. Tôi cố gắng nhớ lại tình cảm tốt đẹp từng có giữa chúng tôi, song mức độ chân thực của chúng lúc này thật đáng ngờ.

Nếu chỉ như vậy có lẽ vẫn không đến nỗi làm tôi sụp đổ tan tành đến vậy. Tôi vẫn có thể giống như lần yêu nào đó trước đây, lập tức chia tay, trong lòng thầm chửi rủa, nhưng vẫn cười chúc đối phương sau này mọi việc thuận lợi. Còn lần này, tôi chỉ vào cặp đôi hạnh phúc kia mà chửi như tát nước bởi vì tình mới thẹn thùng bên anh ta lại là cô bạn suốt ngày lăn lộn mọi chốn vui chơi từ hồi cấp hai cùng chúng tôi.
Đây là sự thật đã khiến tôi sụp đổ.
Sự thật này khiến tôi cảm giác người có vấn đề là tôi. Đã từng có biết bao dấu hiệu ép tôi tỉnh ngộ, song tôi lại lựa chọn có mắt không tròng. Một người rốt cuộc phải thảm hại đến nông nỗi nào mới có thể gặp chuyện như vậy: Kẻ thứ ba là bạn thân của mình?
Bỗng chốc tôi có thể nghe thấy ông trời đang nhìn xuống từ trên cao, lạnh nhạt bàng quan, cười khinh miệt.
Từ nhỏ đến lớn, cô bạn thân chứng kiến mỗi lần tôi và bạn trai gây chiến, các bạn trai tôi cũng đều không ít thì nhiều gặp phải cảnh tôi và cô bạn thân tùy ý làm càn: Khi giận cô bạn, tôi liền đi tìm bạn trai để xả; khi cãi nhau với bạn trai, tôi đi tìm cô bạn tâm sự đêm khuya.
Nhưng lúc này, tôi lại bị hai bên cùng vứt bỏ, toàn bộ cơ thể giống như linh kiện rớt khỏi băng chuyền, bản thân cảm thấy cô đơn gấp bội, song đó không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi không còn bất cứ cảm giác tồn tại nào đối với thế giới.
Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy trên ghế sofa, tới lúc sắp hóa thạch thì điện thoại bỗng reo lên, cùng với tiếng chuông điện thoại, toàn bộ lỗ chân lông trên người tôi như đều nở hết cỡ để lắng nghe.
Có thể là ai trong hai người gọi tới? Hay nắm tay nhau cùng gọi tới? Muốn xin lỗi tôi hay muốn thuyết phục tôi đó chỉ là ảo giác, cảnh vừa nãy chỉ là tôi hoa mắt?

Tôi căng thẳng đến mức run rẩy, tiếng chuông điện thoại dần dần trở nên hết nhẫn nại, tôi dường như có thể nghe thấy, người bên đầu kia điện thoại đang nói: Này, cơ hội có hạn.
Tôi vội túm lấy điện thoại, khẽ khàng nói: “A lô?”, sau đó liền ngậm chặt miệng, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Bên kia đầu dây điện thoại, một người đàn ông gào to, “Cô đang ở đâu hả? Có phải không muốn làm không? Tôi nói cho cô biết, Hoàng Tiểu Tiên! Chỗ tôi đây không phải không thể thiếu người như cô! Quay về làm việc cho tôi ngay!”
Tôi cầm điện thoại sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, người đàn ông đang gào thét với tôi là ông chủ tôi – sếp Vương.
Không biết mọc đâu ra dũng khí khiến tôi sau khi sững sờ hồi lâu, sổ ra một câu vốn muốn dành cho đôi uyên ương kia.
“Đồ khốn! Các người đều là đồ khốn!”.

Lần này sếp Vương đờ ra, vài giây sau, ông im lặng cúp máy.
Tôi quỳ trên nền nhà, lắng nghe dư âm ngân nga sau tiếng hét vang vọng khắp căn phòng. Làm tốt lắm, Hoàng Tiểu Tiên, tôi tự nói với mình, trong một ngày, đầu tiên là mất đi người yêu, sau đó mất đi người bạn thân, tiếp nữa lại gào thét với sếp nên mất việc, tiếp theo, mày chỉ cần đứng dậy, đóng cửa sổ, vào bếp, nhẹ nhàng bật ga, rồi lặng lẽ hít sâu, không bao lâu mày có thể tới cõi Niết Bàn.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuyển động của kim đồng hồ. Tiếng kim đồng hồ chạm nhau lanh lảnh vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, kim giờ kim phút kim giây đều chỉ không giờ.
Tôi nghênh đón ngày thất tình đầu tiên như vậy đấy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi