*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái ngày gì mà canteen đông một cách bất thường!
Kim Ngưu vất vả lội ngược lại hàng người đang ùn ùn trước quầy bán đồ ăn sáng, ôm chặt trong lòng hai hộp xôi vừa mua được, mãi mới tìm thấy bóng dáng Song Ngư và Thiên Yết ở dãy bàn cuối canteen.
Màn chen lấn ban nãy thật muốn rút cạn mọi sức lực của người khác, Kim Ngưu tim đập chân run quăng hai hộp xôi lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống. Bụng nôn nao mà trong đầu cứ ong ong, Kim Ngưu chậc lưỡi nằm nhoài ra bàn, ngán ngẩm.
Buổi đi dã ngoại vui chơi thế là hết, đồng thời những chuỗi ngày đi học dài đằng đẵng lại tiếp diễn. Hằng ngày tới lớp nghe cô Giang "hồ" ca, nghe tên chủ nợ hách dịch kiêm desk-mate ra lệnh sai bảo, tự hỏi còn điều gì thú vị hơn chăng?
Mà nhắc tới thì, hắn sắp sửa tới rồi đây...
"Sao lại chỉ có hai thế này?" - Thiên Yết vừa mở hộp xôi vừa thắc mắc.
"Bọn mày ăn đi, tao không ăn." - Kim Ngưu đáp.
"Ủa, mày nhịn đói giảm cân à?" - Song Ngư kinh ngạc.
"Không phải. Tao thấy trong người khó chịu nôn nao lắm, chả muốn ăn gì, từ tối hôm qua lúc đi chơi về rồi. Chả sao đâu, cứ kệ tao."
Nghe giọng Kim Ngưu ỉu xìu, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, có vẻ như không muốn đùa thật. Hôm qua đi dã ngoại về nó còn than mệt, tới bây giờ giọng vẫn còn khàn khàn, xem ra là cảm thật rồi.
Thiên Yết nhún vai đưa cho Song Ngư hộp xôi, não cá vui vẻ đón lấy, mỉm cười tươi roi rói:
"Cảm ơn nha hai người chị em tốt! Chúc ngon miệng!"
Câu nói của Song Ngư khiến Thiên Yết đờ người mất vài giây, đến cả Kim Ngưu đang mơ màng cũng phải chồm người dậy.
Cái thái độ tử tế bất chợt này là như thế nào?
Thiên Yết cau mày. Không đúng, nhìn đi nhìn lại vẫn có cái gì đó không hề đúng.
Song Ngư mọi khi còn vừa giật gói xôi vừa làu bàu trách sao đi mua lâu thế, làm quái gì có chuyện lịch sự cảm ơn? Song Ngư bình thường là người vồ lấy đồ ăn đầu tiên và đánh bay nó chỉ trong vòng một nốt nhạc, dáng ăn như bị bỏ đói lâu ngày, đào đâu ra cái kiểu xúc từng muỗng nhỏ như cho mèo ăn thế kia??
Còn nữa, cái dáng vẻ nhỏ nhẹ quý phái, ăn từ tốn từng chút một, ngón út tay cầm thìa lại còn hơi cong cong lên theo kiểu quí tộc, đấy là cái quái gì? Cô có nhìn nhầm không??
Không, mày không nhìn nhầm đâu. Ngay cả Kim Ngưu đang vật vờ cũng phải ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Song Ngư, kẻ duy nhất trong số ba người vẫn điềm nhiên ăn từ đầu đến giờ. Dẫu biết não cá mê trai thích làm mình làm mẩy, nhưng dù có thế thì trước mặt bọn cô nó vẫn hiện nguyên hình là một con điên hết mình...
Chứ đâu phải dáng vẻ chống cằm mộng mơ với ánh mắt mơ màng thế kia!
Ngoại hình còn được chăm chút một cách bất thường. Tóc xõa ra được uốn xoăn ở đuôi thay vì buộc lên như mọi khi, môi thêm "nhiều" tí son đỏ, mắt được kẻ và chuốt mi tỉ mỉ, nhìn thế quái nào cũng không thấy bình thường!
Bộ dạng này, không lẽ ...
"Này Song Ngư, mày đang yêu à?"
Song Ngư đờ người, cảm giác miếng xôi vừa nuốt được đang tắc một cục trong họng mình.
...
Cùng một hiện tượng, cùng một thắc mắc, cùng một thời điểm, nhưng xoay qua bối cảnh ở cổng trường. Nơi có hai nam sinh với khuôn mặt sáng ngời ngời vừa bước vào.
Xử Nữ hai tay đút túi quần lơ đễnh bước, trong đầu tràn ngập nghi vấn cũng như ánh mắt không rời khỏi nam sinh bên cạnh lấy một giây.
Thiên Bình hôm nay rất lạ.
Áo quần được là phẳng phiu không một nếp nhăn, thậm chí cái áo sơ mi trắng cũng trắng hơn mọi ngày. Tóc tai được chải vuốt chỉn chu vào nếp, cây đàn guitar cũng được lau sạch sáng bóng, lại còn ngâm nga hát. Thái độ phởn phởn yêu đời, tay xách túi trà sữa tung tẩy, nhìn thế quái nào cũng không thấy bình thường!
Bộ dạng này, không lẽ ...
"Này Thiên Bình!"
"Huh?"
"Hôm qua lên rừng mày lại va đầu vào đâu, đâm ra bây giờ đầu óc có vấn đề à?"
Tên bạn thân này có thể ki bo tiếc tiền, tuy nhiên không bao giờ tiếc lời độc địa trù úm người khác. Khóe môi Thiên Bình giật giật, bao năm tôi luyện đã rèn cho cậu lòng kiên nhẫn vô hạn trước cái con người này, chỉ mỉm cười ẩn ý mà không đáp.
Xử Nữ không ngừng đoán già đoán non, cho tới khi bắt gặp ánh mắt sáng bừng đang tia về phía dãy bàn cuối canteen của thằng bạn liền nhanh chóng hiểu ra. Thiên Bình lập tức vồ lấy Song Ngư cùng cốc trà sữa, bên kia não cá cũng bừng bừng sức sống chào đón người thương, hàng mi chớp chớp e ấp dịu dàng, cả hai dính chặt lấy nhau như đôi sam.
Khung cảnh "cả thế giới chỉ có hai ta" này thật khiến người ta nhức mắt. Kim Ngưu và Thiên Yết lập tức biết điều đứng dậy nhường chỗ cho đôi bạn trẻ, không ai bảo ai mà ngầm hiểu ý nhau, tí nữa nhất định phải bắt con ranh não cá nôn ra bằng sạch chuyện ngày hôm qua.
Xử Nữ cũng lắc đầu rời khỏi canteen, thấp thoáng thấy bóng Kim Ngưu ở phía bên kia, hắn liền nhanh chóng đuổi theo.
"Này, đợi..."
... đã.
Còn chưa kịp nói hết câu, Xử Nữ đã thấy cổ họng mình nghẹn lại. Bóng dáng Kim Ngưu lọt vào tầm mắt, cô nàng đang nói chuyện hết sức vui vẻ, cùng với Bạch Dương. Không biết Bạch Dương nói gì mà Kim Ngưu cười liên tục, Xử Nữ cau mày, hắn vội vàng bước tới.
Nụ cười của Kim Ngưu dần tắt khi thấy Xử Nữ, cô vội vàng kiễng chân thì thầm vào tai Bạch Dương vài câu. Thứ gì đó mà Kim Ngưu không muốn để hắn biết được, Xử Nữ gườm gườm nhìn cô.
"A may quá, anh đang định đi tìm mày." - Bạch Dương mừng rỡ khi thấy Xử Nữ - "Anh vừa nghe tin cuối giờ hôm nay cả trường được nghỉ sớm hai tiết do họp hội đồng đột xuất, cho nên nhớ ở lại tập bóng rổ nhé."
"Thật à? Cuối giờ được nghỉ à??"
Kim Ngưu chồm tới hỏi lại, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Bất chợt cảm nhận có cơn gió rét lùa qua, sống lưng Kim Ngưu lạnh toát, bất chợt hắt hơi liên tục. Cái mũi đỏ ửng như trái cà chua chín, Bạch Dương nhìn thẳng vào cô, hàng lông mày hơi nheo lại.
"Kim Ngưu, em bị ốm đấy à?"
"Đâu có!" - Kim Ngưu lắc đầu - "À, chỉ hơi ho và sổ mũi thôi mà."
"Do hôm qua nghịch nước đúng không?" - nghĩ đến việc thời tiết chuyển lạnh mà có kẻ còn to gan chạy đi hóng gió mấy tiếng liền với bộ dạng phong phanh ướt sũng nước, chưa kể nhiệt độ hôm nay xuống thấp hơn cả hôm qua, giọng Bạch Dương lạnh đi mấy phần - "Anh đã nói rồi mà!"
Kim Ngưu chỉ dám nhe răng cười trừ, tuy nhiên vẫn không từ bỏ ý định, mặt dày hỏi lại:
"Vậy là... tẹo nữa được tan sớm đúng không?"
"Ừ, chắc tí nữa sẽ có thông báo thôi." - Bạch Dương đành chịu thua, thở dài đáp.
Đi học chỉ có hai khoảnh khắc hạnh phúc nhất, ấy là tiếng trống tan học và thông báo được nghỉ. Kim Ngưu suýt chút nữa rú ầm lên vì suиɠ sướиɠ, đúng lúc tâm trí đang bay tới tận đâu đâu với chiếc giường ấm áp cùng bộ phim Hàn yêu thích đang xem dở thì bị giọng nói hờ hững bên cạnh kéo về thực tại.
"Osin, cậu đang nghĩ mình được nghỉ đó à?"
Xử Nữ hai tay thong thả đút túi quần, hắn ném cho Kim Ngưu ánh mắt khinh thường, khóe môi khẽ cong lên chậm rãi nhả từng chữ một:
"Không có chuyện đó đâu nhé. Hứ!"
"Hứ"? "Hứ" ấy à?
Cơn ớn lạnh chạy từ đỉnh đầu xuống kẽ chân, Kim Ngưu rùng mình liên tục, ngay cả Bạch Dương cũng không khỏi bất ngờ mà trợn mắt nhìn.
Thằng nhóc thích tỏ vẻ bất cần đời và chọc cho người khác bốc hỏa này, hôm nay lại trưng ra cái bộ mặt hời dỗi như cậu bé 5 tuổi là sao?
"Hứ!" - Kim Ngưu nhếch môi nhại lại, sau một hồi trấn tĩnh bắt đầu thấy ruột gan sôi lên, chân tay ngứa ngáy muốn lao vào tẩn cho tên chủ nợ khốn nạn một trận - "Cậu cũng đang nghĩ tôi sẽ ở lại cung cúc hầu hạ cậu ư? Biết cả năm mấy dịp may thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay không? Mơ đi nhé! Hứ!"
"Cậu thử bước một chân ra khỏi cổng trường xem." - Xử Nữ hếch cằm, gương mặt lạnh tanh - "Dạo này càng ngày càng nhờn rồi thì phải."
"Cứ chống mắt lên mà xem!"
"Đừng mạnh mồm nữa, có giỏi thì làm đi."
"Đừng có thách, tôi nhất định sẽ..."
Bị khiêu khích, Kim Ngưu hung hăng gân cổ, máu nóng dồn lên, tuy nhiên chợt câm nín khi thấy Xử Nữ vỗ nhẹ túi quần bên phải, nơi có vật gì đó nhỏ nhỏ vuông vắn cộm lên. Trông nó khá quen mắt, Kim Ngưu dám chắc điều đó, hình dáng na ná giống như ...
... chiếc máy ghi âm.
Kim Ngưu càng cứng họng bao nhiêu thì khóe miệng Xử Nữ càng cong lên thâm độc bấy nhiêu. Hắn nhướn mày, khiêu khích:
"Sẽ làm sao?"
"Sẽ... sẽ..."
...
"... sẽ không về đâu."
Quyết định khôn ngoan. Kim Ngưu cắn răng tự nhủ khi đứng trước sân bóng rổ, ánh mắt đau khổ đứng nhìn lũ bạn mình ùa ra khỏi cổng trường với gương mặt rạng ngời hạnh phúc ngay khi tiếng trống tan học vang lên. Cặp đôi cán bộ còn vừa dắt xe vừa ngoái lại vẫy vẫy tay, đến cả não cá gương mặt phơi phới sức xuân cũng được Thiên Bình đèo ra khỏi cổng, trước đó không quên chào một cái. Kim Ngưu hít sâu một hơi trấn tĩnh, ruột đau như cắt mà nước mắt đầm đìa.
Đúng vậy, cô đã đưa ra một quyết định khôn ngoan.
Nhờ vậy mà Kim Ngưu ở đây, nơi sân bóng rộng lớn này, những cơn gió liên tục rít qua khiến cô nàng hắt hơi liên tục. Đôi mắt đỏ lên long lanh làn nước mờ, phần vì tức nhiều hơn là phần vì lạnh.
Không sao, trấn tĩnh lại nào, trả thù không bao giờ là muộn cả...
"Ngoan lắm!"
Xử Nữ hài lòng xoa đầu osin, đoạn ném cho cô nàng cái cặp cùng áo khoác ngoài, tót một phát đã bay ra giữa sân bóng khi nghe thấy tiếng còi tập trung. Dù không nói nhưng Kim Ngưu đọc được trong ánh mắt hắn rõ rành rành hàm ý: giữ đồ cho cẩn thận, nếu để áo khoác của tôi có một vết bẩn là tôi cũng không tha cho cậu đâu.
Tới cả lúc tập cũng giữ khư khư con tin trong túi quần, Kim Ngưu bặm môi lầm bầm, thật là một tên đa nghi biếи ŧɦái. Đáng chết cái tính thận trọng của hắn!
Vẻ mặt hậm hực là thế, nhưng lập tức chuyển sang tươi tắn như hoa khi chạm phải cái nhìn của Bạch Dương từ xa. Kim Ngưu giơ ngón cái về phía anh cổ vũ cùng nụ cười. Bạch Dương cũng gật đầu thay cho lời đáp trả, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô một hồi lâu, thái độ dường như nặng nề hơn mọi khi.
Tiếng còi cất lên, báo hiệu buổi luyện tập bắt đầu. Quả bóng cam tung lên và được Bạch Dương bắt lấy, anh khéo léo luồn qua đối thủ, đích đến là bảng rổ của đối phương phía đằng kia. Và ngay trước mặt anh, kẻ đang lao đến với khí thế cạnh tranh cao độ, đối thủ không nên đánh giá thấp chút nào, Xử Nữ.
Không khí hôm nay có hơi khác so với mọi khi, ai ai cũng tập trung hăng say, thậm chí có phần căng thẳng. Nhờ vậy mà trận đấu trở nên kịch tính hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc Kim Ngưu cũng quên luôn cái lạnh, ánh mắt không rời khỏi quả bóng màu cam lấy nửa giây, vô thức bị cuốn theo trận đấu từ khi nào.
Vì vậy mà cô nàng giật mình khi một bên vai bị vỗ nhẹ. Kim Ngưu vội vàng quay sang, bắt gặp nụ cười châm chọc của Thiên Yết liền không khỏi ngạc nhiên.
"Sao mày lại ở đây? Tao tưởng mày về rồi chứ?..."
"Nãy tao đi họp club nhiếp ảnh trường, đang định về thì thấy mày ở đây nên ra xem có cái gì thôi." - Thiên Yết khẽ à một tiếng - "Thì ra là bọn họ đang tập cho giải đấu cuối tuần này..."
"Giải đấu gì? Sao mày biết?" - Kim Ngưu ngạc nhiên, ánh mắt bắt chước Thiên Yết hướng về phía bóng dáng cao ráo nổi bật giữa sân bóng rổ, khóe môi chợt cong lên thích thú - "Ồ, không lẽ mày..."
"Đương nhiên là biết rồi, bởi tao phải đi theo vừa cổ vũ vừa lấy ảnh mà, đó là hoạt động của club đấy." - nhìn qua cũng biết ngay trí tưởng tượng của Kim Ngưu đang bay xa tới đâu, Thiên Yết lườm - "Trận chung kết bóng rổ thành phố diễn ra cuối tuần này, mày cũng không biết à? Đang nghĩ gì thế?"
"Hả, chung kết thành phố á? Nghĩa là..."
Vẻ ngu ngơ từ trên trời rơi xuống của Kim Ngưu thực sự lắm khi còn gây ức chế hơn cả não cá. Thiên Yết không nén được mà thở hắt một tiếng.
"Trường mình ba năm liền đều vô địch rồi đấy, mày từ trên sao hỏa đi lạc tới trái đất hay sao?"
Kim Ngưu tròn mắt thán phục nhìn về phía sân bóng rổ. Nhắc mới nhớ thì dạo gần đây Bạch Dương khá bận rộn, Xử Nữ cũng thường xuyên xin nghỉ mấy tiết phụ, cũng như cô có cảm giác bầu không khí hôm nay căng thẳng hơn mọi khi. Thì ra là bọn họ đang ráo riết chuẩn bị cho trận chung kết cuối tuần này. Kim Ngưu suy nghĩ một lúc, quyết định quăng tạm cho Thiên Yết cái áo khoác của Xử Nữ rồi ba chân bốn cẳng chạy tới canteen.
Tiếng còi nghỉ cất lên, trận đấu dừng lại. Tới lúc này mọi người mới dám thở phào một tiếng, tranh thủ vài phút nghỉ ngơi mà khoác vai nhau ra canteen mua chai nước uống. Sân bóng chỉ còn lại Xử Nữ và Bạch Dương, anh khẽ vươn vai, gương mặt dù hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng bàn tay cầm bóng vẫn chưa một lần buông.
Tuy nhiên mọi khó khăn chợt tan biến trong chớp mắt khi Kim Ngưu tiến lại gần với nụ cười tươi tắn cùng chai Sprite mát lạnh. Bàn tay truyền đến cái lạnh từ chai nước, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp kì lạ, Bạch Dương ngây người mất vài giây.
"Chúc anh may mắn nhé, nhất định năm nay phải dành được giải đấy!" - Kim Ngưu bắt chước anh giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng - "Thi xong em nhất định sẽ mời ..."
Lời nói bị ngắt quãng bởi những tiếng ho khù khụ. Kim Ngưu vội vàng quay đi, cảm giác bên trong ruột gan đang quặn lên, đầu óc cứ váng vất quay cuồng. Mặt Kim Ngưu tái đi trông thấy, Bạch Dương không khỏi lo lắng vỗ nhẹ lưng cô:
"Sao vậy? Em thấy mệt à?"
"Không có gì đâu!" - Kim Ngưu xua tay - "Trời lạnh em bị ho là chuyện bình thường ấy mà, anh đừng lo."
"Phải rồi, trán vẫn bình thường mà."
Xử Nữ đã tới từ lúc nào, hắn thản nhiên sờ trán Kim Ngưu, lại sờ lên trán mình so sánh, khẽ nhún vai. Cái giọng chưa tử tế được bao lâu đã chuyển sang hách dịch, hắn gườm gườm nhìn liếc chai nước trong tay Bạch Dương, hàng lông mày bắt đầu cau lại.
"Nước của tôi đâu?"
"Cậu có bảo tôi mua đâu?" - Kim Ngưu nói.
Vậy là osin tự nguyện mua nước cho trai, nhưng lại không mua cho chủ của mình? Xử Nữ nhếch môi, ánh mắt nảy lửa nhìn Kim Ngưu, hai nắm tay siết chặt lại. Người ngoài nhìn vào mới biết gương mặt hắn lúc này khó coi tới mức nào.
Được lắm!
"Vậy bây giờ tôi nói rồi đấy. Mua cho tôi chai coca, nhanh lên!"
Kim Ngưu chẳng mấy bất ngờ, cô ném cho hắn cái lườm chán ghét rồi đi thẳng. Chưa được hai bước đã bị Xử Nữ gọi giật lại, hắn nhấn mạnh:
"À tôi quên không nói, tôi thích uống coca ở ngoài cổng trường, mua ở cửa hàng tạp hóa cạnh Dingtea ấy!"
"Thần kinh à??" - Kim Ngưu không kìm được mà gào lên - "Coca trong canteen với bên ngoài khác quái gì nhau??"
"Tôi thích đấy, thì làm sao? Cứ để tôi thấy cậu bước một chân vào canteen xem." - Xử Nữ vênh mặt, đắc ý - "Còn nữa, giờ nghỉ của tôi không còn nhiều, cậu làm thế nào thì làm, miễn là trong vòng hai phút phải mang chai coca về đây, không thì đừng trách!"
Thật biết cách ức người khác phát điên! Kim Ngưu lầm bầm rủa chết kẻ thù, không còn cách nào khác đành phải hộc tốc lao ra ngoài cổng trường.
Xử Nữ khoanh tay đứng nhìn bóng dáng osin khuất sau cánh cổng, tới lúc này cơn khó chịu không tên đeo bám dai dẳng từ buổi sáng mới giảm bớt đôi chút.
Đúng hai phút, Kim Ngưu quay lại cùng chai coca, bước đi có phần hơi chậm chạp và lảo đảo. Chán đến mức chẳng muốn nhìn mặt tên chủ nô ác ôn, Kim Ngưu dúi vào tay hắn chai nước rồi đi thẳng về phía Thiên Yết. Bên tai chẳng còn gì ngoài tiếng thình thịch của tim sau một hồi chạy đi chạy lại, Kim Ngưu cảm giác cả người bị rút cạn hết sức lực.
Một hồi còi nữa vang lên, trận đấu lại tiếp tục. Xử Nữ dốc một mạch hết hơn nửa chai coca, hắn bắt Kim Ngưu phải đứng yên một chỗ, một tay xách cặp cho hắn, một tay cầm áo khoác cùng chai coca, đe dọa. Làm cho tốt việc của mình vào, không là tạch đấy.
Nhìn Kim Ngưu nhăn nhó, hắn càng hả hê.
"Xử Nữ, mày đang giở trò trẻ con gì thế? Không thấy Kim Ngưu đang mệt à?" - Bạch Dương lo lắng liếc nhìn gương mặt tái đi của Kim Ngưu, đoạn quay sang hắn nói nhỏ.
"Liên quan gì đến anh?" - Xử Nữ đáp cụt lủn.
Tất nhiên Bạch Dương biết, anh không có quyền can dự vào. Nhưng anh lại chẳng thể yên tâm khi cảm nhận những cơn gió rét rít qua ngày một dồn dập. Bầu trời mùa đông âm u không vệt nắng, lúc nào cũng khiến người ta cảm giác ảm đạm nặng nề.
Tựa như có sức nặng vô hình đang đè lên đôi vai. Kim Ngưu càng lúc càng thấy không tỉnh táo, tâm trí chỉ muốn bay theo đám mây trên trời kia, hai mí mắt lờ đờ muốn sập xuống.
"Thời tiết chán quá." - Thiên Yết thấy người chị em của mình vật vờ bên cạnh liền không khỏi giật mình - "Sao thế Kim Ngưu? Sao mày ra nhiều mồ hôi thế kia??"
Mồ hôi? Cô còn thấy lạnh kia mà? Nhưng không hiểu sao vầng trán lại ướt đầm. Kim Ngưu quệt vội giọt mồ hôi đang lăn dài bên má, giờ tới cử chỉ nhỏ nhất cũng hết sức khó khăn. Cảm giác trong đầu cứ quay cuồng loạn lên.
"Này này, Kim Ngưu!"
"Không sao..."
Kim Ngưu lắc đầu, dù bảo không sao nhưng bên trong ruột gan đang quặn lên, cơ thể hết sức khó chịu, ngay cả một cái lay nhẹ từ Thiên Yết cũng khiến cô mất đà mà vô thức lùi về sau vài bước.
Không ổn rồi ...
Đôi chân mềm nhũn. Trong đầu Kim Ngưu trống rỗng, trời đất chao đảo, mọi thứ trước mắt mờ dần. Hàng mi từ từ khép lại. Tựa như một cơn gió thoảng nhẹ cũng có thể cuốn cô đi mãi ...
"KIM NGƯU !!!"
Khoảnh khắc Kim Ngưu ngã xuống, cũng là lúc quả bóng da màu cam tuột khỏi tay Xử Nữ. Nó nảy vài vòng trong không trung, rồi chậm rãi lăn tới bên cô gái đang nằm bất động trên đất lạnh cóng.
Tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Thiên Yết hoảng sợ đỡ bạn mình. Bạch Dương phản ứng nhanh hơn cả, anh bế xốc Kim Ngưu lên, vội vội vàng vàng đưa cô tới phòng y tế.
Đám đông nhốn nháo xa dần. Sân bóng rộng lớn thoáng chốc chỉ còn trơ trọi bóng dáng Xử Nữ.
Hắn đứng chôn chân ở đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn xuống đất. Trong đầu không ngừng tái hiện lại hình ảnh lúc Kim Ngưu ngã xuống, khuôn mặt trắng bệch với hai mắt nhắm nghiền.
Ở đó, chỉ còn lại chiếc áo khoác đồng phục cùng balo của hắn. Chai coca nằm lăn lóc trên nền đất, nắp chai bật ra, nước lênh láng cả một khoảng.
Trong tim nhói nhói. Xử Nữ cảm nhận rõ từng cơn gió rét rít qua, len lỏi vào từng chân tơ kẽ tóc, cái lạnh khiến hắn rùng mình. Chợt nhớ lại khi chạm lên trán Kim Ngưu, cái nóng khiến hắn giật mình, nhưng Xử Nữ đã gạt phắt đi. Hắn đã nghe theo cơn giận và nuông chiều cảm xúc của mình, bắt cô đứng đây hứng chịu hai tiếng liền.
Hệt như một đứa trẻ to xác ương bướng vừa nhận thức được mình vừa gây ra tội lỗi tày đình.
Hắn đã ... làm gì vậy ?