70 ẤM ÁP SỦNG ÁI TIỂU TRÍ THỨC


Nửa bên mặt Giang Triều đều nhiễm máu tươi, nhìn rất dọa người, anh lại gắng gượng, nhưng không chịu nhả ra.
Đầu Giang Tiểu Mai hướng vào bên trong phòng, nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh, anh có ổn không? Em vào nhé!"
"Tiểu Mai, em trở về ngủ đi, việc này không liên quan đến em." Giang Triều thấp giọng nói.

Ông cụ có chiến tranh với anh, anh không hy vọng sẽ liên lụy đến người khác.
Giang Tiểu Mai mấp máy môi, dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía An Khê, An Khê gật đầu vỗ vỗ bả vai cô ấy, rồi nói: "Chú Giang, cháu có thể tiến vào không? Miệng vết thương của Giang Triều cần được xử lý, đợi đến lúc mất máu quá nhiều sẽ khó xử lý."
Nghe thấy lời của An Khê, Giang Đại Hữu vốn đang trợn mắt thì thả lỏng xuống.

Tuy trên mặt ông ấy vẫn không buông lỏng, nhưng dù sao thì Giang Triều vẫn là con trai ruột của ông ấy, anh bị thương thành bộ dáng như vậy, sao có thể không đau lòng, chỉ là ngại mặt mũi nên không muốn chịu thua anh, lúc này lời An Khê nói giúp ông ấy có một bậc thang leo xuống, ông ấy chỉ cần xuống dưới bậc thang này là được, như vậy sẽ không đánh mất uy nghiêm của người cha già.
Một lần nữa, ông ấy ngồi xuống, hai chân dang rộng, hùng hổ nói một câu: "Cha là cho con bé An Khê này mặt mũi, chuyện hôn sự của con, chúng ta sẽ bàn sau."
Giang Triều yên lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cười cười, khóe miệng của anh hơi cong lên, tạo thành một độ cong: "Cha, chúng ta thương lượng lại được không?"
"Cái gì?" Giang Đại Hữu nghi hoặc hỏi.
"Cha cho con thời gian nửa năm, trong nửa năm này cha không thể ép buộc con, nếu sau đợt vụ cày mùa xuân năm sau, con không thể cưới được vợ về, lúc đó chuyện hôn sự của con sẽ do cha sắp xếp, cha muốn con cưới ai, con cũng sẽ không phản đối nữa." Sắc môi của Giang Triều tái nhợt, nhưng lại không mất khí thế khi nói chuyện, trong đôi mắt của anh như có một ngọn lửa đang bốc cháy, đó là sự cuồng nhiệt khi muốn dốc toàn lực để làm một việc gì đó.
"Con nói thật sao?" Giang Triều thỏa hiệp nhanh như vậy khiến ông ấy có hơi bất ngờ, tuy rằng anh dùng phương thức khác để thỏa hiệp, khiến đường lui của bản thân bị chặt đứt hết, ông ấy không biết trong đầu tên nhóc thúi này đang có cái dự định quỷ quái gì nữa.
"Con có khi nào nói dối trước mặt cha sao?"
Điều này thì đúng là vậy, thằng nhóc Giang Triều này tuy hơi khó chơi, bình thường rất khó thấy anh không kiên trì khi làm điều gì, chỉ cần những việc anh hứa hẹn, thì chắc chắn anh sẽ không nuốt lời.
"Đã nói nửa năm thì là nửa năm, nhiều thêm một ngày cũng không được." Giang Đại Hữu ở một bên đếm ngày, hôm nay là ngày nào, nửa năm sau là ngày nào.

Ông ấy còn lấy lịch ra tra ngày, rồi đếm số với Giang Triều.
Cuộc nói chuyện của hai người, An Khê vẫn nghe thấy được, cô cũng hiểu được đại khái đây là chuyện gì.


Chắc là bác sĩ Hoàng đã nói chuyện về Chu Lan Lan cho bí thư chi bộ biết, khó trách hai người này lại ồn ào tranh cãi với nhau như vậy.

Dựa vào cảm tính của Giang Triều đối với Giang Thúy Thúy, anh xác thật rất khó tiếp nhận một người phụ nữ nào khác.

Anh vừa mới hứa hẹn với cha anh như vậy, thì đây là lời thề son sắt, tuyệt đối không có khả năng chỉ do nhất thời nói bậy, có lẽ chuyện tốt của hai người đã không còn xa nữa!
Chỉ cần hai người kết hôn sớm một chút, Giang Thúy Thúy cũng sẽ yên tâm.

Trong lòng An Khuê cũng thở phào một hơi, nhưng lại hơi hoảng hốt.

Cô âm thầm mắng bản thân hai tiếng trong lòng, mới đè được luồng cảm xúc không nên xuất hiện kia xuống.
Giang Tiểu Mai đưa một chậu nước vào, đặt ở trên ghế bên cạnh An Khuê, hình ảnh máu me khiến cô ấy không dám nhìn thẳng, sau khi vắt khô khăn lông, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu thấp xuống, đếm con kiến.
"Giang Triều, anh có thể ngồi xuống không? Nếu không, tôi không thể xử lý tốt miệng vết thương của anh." Vóc người của An Khê nhỏ xinh, cô chỉ cao đến cằm của Giang Triều, nếu anh đứng thẳng, chắc An Khê phải nhón mũi chân lên mới chạm được vào trán của anh.
Giang Triều cúi đầu, An Khê có hơi xấu hổ khi đứng trước mặt anh, khi nói chuyện với anh thì ngữ khí của cô rất nhỏ nhẹ, đây là điều độc đáo của cơ thể cô, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.

Giống như hồi cô mới đến thôn Tam Thủy, đã nói với anh rằng: Tên của cô là An Khê, An trong bình an, Khê trong dòng suối nhỏ.
Đột nhiên Giang Triều cười cười, khiến gương mặt An Khê đỏ ửng lên, trong mắt cô mang theo sự xấu hổ buồn bực, vì anh không chịu phối hợp với cô để xử lý miệng vết thương nên cô khiển trách anh một trận, sau khi bị khiển trách, Giang Triều mới chịu ngồi yên.
An Khê tiếp nhận khăn lông từ trên tay Giang Tiểu Mai, lau những nơi có vết máu.

Xử lý miệng vết thương có hơi trễ, máu đã chảy ra có một nửa đã chuyển thành màu đỏ gạch.


Lại có không ít máu mới chảy ra ngoài.
Cũng may là miệng vết thương nhìn thì hơi nghiêm trọng lắm, nhương miệng vết thương lại không lớn, chỉ cần cầm được máu, dưỡng thương hai ngày là được, vậy sẽ nhanh khỏi, không xảy ra chuyện lớn gì, An Khê dùng lời nói để trấn an ông bí thư chi bộ đang hơi thấp thỏm lo lắng.
"Anh đau thì nói nhé, nhớ nói cho tôi một tiếng, để tôi làm nhẹ chút." An Khê liếc mắt nhìn Giang Triều một cái, bởi vì máu xung quanh miệng vết thương đã kết vảy, cho nên cô cần dùng sức một chút để chúng rơi xuống đất.
Cái mà An Khê xem là dùng sức hơi nặng, thì trong mắt Giang Triều chút sức của cô chỉ như gãi ngứa cho anh, chỉ là ngón tay cô mới dính nước, mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào da thịt trên mặt anh thôi, một dòng điện chạy từ xương cột sống kéo dài đến bộ não, khiến thần kinh của anh căng chặt.
Khi An Khê xử lý miệng vết thương, mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều lộ ra sự chuyên chú.

Cô cong eo, tầm mắt cô và cái trán của Giang Triều đối diện với nhau.

Tầm mắt của Giang Triều chỉ cần hạ xuống thấp, là có thể thấy khóe môi hơi nhếch lên của cô, môi hồng răng trắng, nhẹ nhàng mấp máy, độ cong ở cổ kéo dài đến xương quai xanh, cuối cùng là ẩn dưới nút áo sơ mi màu xanh đen, chỉ lộ một phần cổ như vậy, đã khiến lồng ngực anh bốc lên một trận tà hỏa.
Sau khi hầu kết lên xuống hai lần, anh dứt khoát nhắm mắt lại.

Nhưng sau khi nhắm mắt, cảm giác càng thêm nhạy bén.

Xúc cảm đụng chạm trên da thịt càng thêm rõ ràng, nhiệt độ ở những nơi đó càng lúc càng cao hơn.

Lúc cô xoay người, một hai lọn tóc của cô lướt qua mũi anh, bên trên còn quanh quẩn một hương thơm nhạt nhàn làm say lòng người của cô.
Giang Đại Hữu lo lắng thương thế của Giang Triều, cho nên đôi mắt ông ấy không chớp mà nhìn hai người.

Đa số vết máu đã được An Khê lau đi, chậu nước trong vắt đã biến thành màu đỏ nhạt, chiếc khăn lông màu trắng cũng nhiễm sắc đỏ.
Sau khi vết máu được lau đi, làm lộ ra chỗ miệng vết thương, An Khê thoa một thứ thuốc màu trắng lên miệng vết thương, chỉ chốc lát, miệng vết thương đã ngừng chảy máu.


Sau đó cô mới dùng băng gạc băng lại.
Thủ pháp của An Khê rất thuần thục, Giang Đại Hữu càng tin cậy cô hơn.

Nhưng là, ông ấy càng nhìn, càng cảm thấy không đúng.

Khí tràng quanh thân Giang Triều giống như một con sói đói, chỉ kém việc ăn tươi nuốt sống con gái nhà người ta.
Trong lòng Giang Đại Hữu suy nghĩ như vậy, thì phát hiện nghi hoặc lúc nãy của bản thân đã có lời giải đáp, ông ấy cứ thắc mắc tại sao thằng nhóc này có thể nói những lời tuyệt tình như vậy, ngay cả đường lui cũng không lưu lại cho bản thân.

Không lâu trước đây, còn ở trước mặt ông ấy giả vờ cái gì mà sói đuôi to, thì ra là đã sớm theo dõi con gái nhà người ta rồi, ông ấy còn không biết anh đã ngấm ngầm tính kế từ bao giờ.
Giang Đại Hữu chỉ mong Giang Triều có thể cưới được một cô vợ về đây thì tốt, chỉ cần phẩm hạnh của đối phương tốt, thân thể khỏe mạnh, là ai ông ấy cũng hài lòng.

Hơn nữa, Giang Triều càng tích cực, ông ấy càng vui mừng.

Nếu anh tích cực như vậy, thì mấy đứa cháu béo mập của ông ấy đã bò đầy đất rồi.
Sau khi xử lý miệng vết thương xong, An Khê dặn dò một câu: "Trong hai ngày này, anh đừng để vết thương đụng nước, lúc rửa mặt anh phải cẩn thận chú ý một chút."
Giang Triều thất thần mà đáp lại một câu.
An Khê thấy không còn việc của cô nữa, mới nói một tiếng với Giang Tiểu Mai, rồi bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài.

Chỉ vài giây, đã không còn thấy bóng dáng của cô nữa.
"Người đã đi mất rồi, còn nhìn cái gì, nhìn nữa sẽ ra bông hoa à?" Giang Đại Hữu không phúc hậu mà chế giễu con trai vài câu." Dù sao da mặt thằng nhóc này dày, ông ấy cũng không trông cậy anh có thể đỏ mặt được.
Trời đã không còn sớm, Giang Đại Hữu vẫy vẫy tay đuổi Giang Triều về phòng, vào đêm hôm đó, Giang Triều nằm ở trên giường, trắng đêm không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại là trước mặt hiện lên hình ảnh người trong lòng, cô thẹn thùng, yếu ớt, giận dữ...
Ngày hôm sau, tất cả đều bình thường, dường như trò khôi hài hôm qua dường như không xảy ra, nên làm việc thì đi làm việc.


Giang Tiểu Mai mang giày, đi về hướng nhà ăn với Giang Thúy Thúy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dường như nói đến chuyện gì buồn cười, tiếng cười của họ vang lên không ngừng, lúc đi trên đường, bỗng nhiên Giang Thúy Thúy nói: "Tiểu Mai, lúc nãy chị thấy trên trán của anh Giang Triều có vết thương, có chuyện gì với anh ấy vậy?"
"Chị nói vết thương trên trán anh ấy là, là do cha em không cẩn thận đánh trúng đấy.

Nói đến chuyện này, hiện tại em nhớ đến mà vẫn còn sợ! Ngày hôm qua, cha em vì chuyện cưới vợ của anh ấy mà cãi nhau một trận, cha e tức quá, lấy đồ ném, ai ngờ lại ném trúng đầu anh trai em, lúc đó anh ấy chảy máu rất nhiều! Cũng may là nhờ chị An Khê giúp đỡ mới ngừng chảy máu, nếu không em cũng không biết làm cái gì."
"Cưới vợ cái gì?" Giang Thúy Thúy nhạy bén nhận ra từ ngữ mấu chốt trong chuyện này.
"Hình như trong thành phố có người coi trọng anh trai em, cha em muốn anh ấy và người này thành đối tượng của nhau.

Nhưng anh trai em không đồng ý, nếu không vì lý do này thì sao hai người cãi nhau lớn như vậy? Sau đó anh trai em thấy không có biện pháp nào đối phó với cha em nữa, nên mới nói trước vụ cày mùa xuân sang năm, ông ấy không được quản việc này, nếu sau vụ cày mùa xuân mà việc hôn nhân của anh ấy không thành công, thì tùy ý cha em quyết định, kết hôn với ai anh ấy đều không phản đối nữa."
Giang Thúy Thúy sửng sốt, cô ta không nhớ rõ chuyện này có xảy ra trong giấc mơ của cô ta hay không, nhưng mà, đúng là đầu năm sau anh sẽ kết hôn với Điền Khê.

Chuyện xảy ra ở giữa, cô ta không rõ ràng lắm, chỉ là trong lúc vô tình, nghe Giang Tiểu Mai tâm sự với cô ta, mới biết được, dường như chuyện kết hôn của hai người này, chỉ là ý nguyện đơn phương của Điền Khê, thật ra anh trai em ấy không muốn cưới người này, nếu không phải...
Nếu không phải cái gì, thì Giang Tiểu Mai không nói, chỉ là theo ý tứ của Giang Tiểu Mai, dường như không vừa lòng với người chị dâu này, nói cô ta quá kiêu ngạo, đôi mắt chỉ biết hướng lên trời, giống như không thích nhìn người nhà họ Giang.
Hiện thực và thế giới trong mơ không giống nhau, Điền Khê thì không gọi bằng Điền Khệ, mà gọi là An Khê, nhưng mà trình độ chán ghét của hai người này lại giống nhau.

Nhưng mà, bằng bất cứ giá nào, cô ta cũng phải ngăn cản người này giở thủ đoạn để gả cho anh Giang Triều, dù người này là Điền Khê hay An Khê.
"Tiểu Mai, em nói xem, trong thời gian ngắn này, anh Giang Triều tìm ở đâu ra một cô vợ về đây?" Giang Thúy Thúy thử hỏi.
Trong nhà không phải có một người sao? Còn là người mà anh trai cô ấy nhớ thương mỗi ngày.

Nhưng mà lời này Giang Tiểu Mai chưa dám nói, tuy cô ấy vô tư, nhưng không phải là người không có đầu óc.
Tâm tư của Giang Thúy Thúy đối với anh trai, Giang Tiểu Mai làm sao mà không biết được, cô ấy không thể nói ra lời này khiến Giang Thúy Thúy khó chịu: "Suy nghĩ của anh trai em, sao em biết được chứ."
Sau khi tách khỏi Giang Tiểu Mai, suốt một ngày ngày Giang Thúy Thúy đều nghĩ biện pháp khiến An Khê rời khỏi bên người anh Giang Triều, đến giữa trưa lúc mọi người đang ăn cơm trưa, cô ta nhìn thấy cái đầu lởm chởm da bọc xương của Lại Tử Đầu, một ý tưởng muốn ngăn cũng ngăn không được, hiện lên trong đầu cô ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi