70 ẤM ÁP SỦNG ÁI TIỂU TRÍ THỨC


Một chiếc xe bò chạy chầm chậm trên con đường đất nhỏ đi vào thôn, ngồi trên đó là một người phụ nữ và một đứa trẻ, đứa trẻ thì cứ nhích tới nhích lui, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh.

Đứa trẻ này vô cùng năng động, so với những đứa trẻ vàng vọt gầy gò, hai mắt vô thần trong thôn cực kì không giống nhau, vừa nhìn đã biết chỉ có những gia đình có điều kiện tương đối sung túc mới có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ như thế được, những thứ nằm trên xe bò kia cũng khiến cho mọi người thấy mà thèm thuồng.
Người phụ nữ bên cạnh mặc một bộ quần áo màu đen, nhìn rất giản dị, nhưng lại vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

Cô ấy gặp ai cũng cười nhẹ một tiếng, cực kì lịch sự.
Bên cạnh có không ít người nhìn xe bò với ánh mắt hiếm thấy, không chỉ những người ngồi trên xe bò hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, một chiếc chăn đỏ thẫm in hình hai chữ song hỉ thật đẹp, hai chiếc chậu rửa mặt màu trắng sơn mài, đế chậu cũng in chữ hỉ, được làm bằng sắt, còn có một cuộn vải bông màu đỏ thẫm.
Xe bò dừng lại ở cổng thông, người phụ nữ tùy ý chào hỏi một người phụ nữ trung niên gần đó, cô ấy hỏi: "Chị ơi, tôi đang tìm đồng ý An Khê của phòng khám trong thôn của mọi người, chị có biết cô ấy nghỉ ngơi ở đâu không?"
Ánh mắt của người kia dừng lại trên đống đồ phía sau lưng người phụ nữ, đôi mắt cũng trợn to thêm một chút, sau khi chép miệng vài cái, bà ta mới nói: "Có biết một chút, chẳng qua là trước giờ chưa từng nhìn thấy cô, cô từ đâu tới?"
Hai tay của Thiệu Bội Hà vỗ một cái, cười nói: "Tôi ở trong huyện, trước nay chưa từng tới thôn Tam Thủy này bao giờ, mọi người không biết cũng là điều bình thường.

Không phải là cô em của tôi sắp kết hôn rồi sao, tôi tới đây thăm em ấy một chút, thuận tiện cho em ấy một chút đồ cười, nhận một chút vía vui mừng, thuận tiện nhận mặt nhà chồng của em ấy.

Nếu chị rảnh rỗi thì có thể dẫn đường cho tôi được không, cũng đỡ cho tôi phải vòng qua vòng lại mấy vòng, lãng phí thời gian ngày lành tháng tốt."
"Ui! Vậy cô thực sự là tìm đúng người rồi đấy, thôn Tam Thủy của chúng tôi thực sự rất lớn đấy! Nếu như cô không có ai dẫn đường thì thật đúng là chưa chắc đã tìm được đường đâu.

Đến đây, cô đi cùng tôi đi!" Người phụ nữ trung niên mới vừa rồi còn có chút ghen tị, hiện tại lại vô cùng rộng lượng, đây cũng chỉ là chút đồ cưới mà thôi, cũng giống như của hồi môn nhà mẹ đẻ cho con gái đi lấy chồng thôi mà.
Thiệu Bội Hà dịch ra một vị trí trên xe bò, người phụ nữ kia lên thì ngồi vào chỗ đó, chờ đến khi xe bò tiếp tục chạy về phía trước, bầu không khí lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
"Nữ thanh niên trí thức ấy không phải là tới từ Bắc Kinh hay sao? Vốn dĩ mọi người vẫn cho rằng cô ấy không thân không thích, không ngờ ở huyện Dương Thụ Lâm lại còn có một người thân thích hào phóng như thế này."
"Mẹ Lục Tử này, ban đầu không phải bà nói là ai cưới cô ấy thì cũng như lấy bánh bao thịt cho chó ăn vậy, chẳng thu được thứ gì hay sao.

Bây giờ bà nhìn lại đi, chỉ một chút đồ cưới mà một người thân thích ở xa đưa đến cho người ta là đã đủ khiến cho bà thèm đến chết rồi.

Là ai thường xuyên nói nhà mình là nhà giàu ở cái thôn Tam Thủy này nhỉ? Sao mà lại không thấy đồ cưới của Xuân Hoa nhà bà nhiều hơn so với người ta thế!" Một người phụ nữ xưa nay có mâu thuẫn với thím Lục bắt đầu mở miệng mỉa mai.
Sắc mặt của thím Lục tối sầm lại, cặp mắt hình tam giác kia hung hăng liếc người trước giờ không hợp với mình kia một cái: "Ây da! Nếu như bà lợi hại như thế, sao lại không thấy bà đến cưới người ta về nhà thế, cuối cùng không phải vẫn để cho nhà khác được lợi hay sao.


Nói hay cứ như từng ấy đồ cưới không khiến bà đỏ con mắt vậy."
Nói không tị nạnh đến đỏ con mắt là giả, sớm biết cô thanh niên trí thức kia có thể có một người thân thích giàu có như thế, ban đầu phải thừa dịp cô chân nấm tay bùn, chẳng có gì trong tay mới đúng, bây giờ thì hay rồi, nhiều đồ tốt như thế cũng bay mất, nghĩ thế nào cũng không nuốt trôi cơn ghen ghét này.
Không nhắc đến sự ghen ghét không ngớt của hai người này, xe bò vòng vèo một hồi cũng đã đến phòng khám.

Người phụ nữ trung niên nhảy xuống khỏi xe bò, lớn giọng hô một tiếng: "An Khê, thân thích nhà cô tới thăm cô này, cô mau ra xem một chút đi."
An Khê có chút ngạc nhiên, nếu như cô nhớ không lầm thì mạng lưới quan hệ của Điền Khê chỉ ở Bắc Kinh mà thôi, ở huyện Dương Thụ Lâm vốn dĩ không có họ hàng, chẳng lẽ là tìm nhầm người rồi.

Với suy nghĩ mơ hồ như thế, cô đi ra ngoài, vừa nhìn thấy người đứng ngoài, cô đã ngẩn người ra, không phải là họ hàng nào, thì ra là Thiệu Bội Hà, cô ấy đang nói chuyện với người vừa rồi cùng cô ấy đến đây.
"Chị Bội Hà, sao chị lại đến đây?" An Khê hỏi một câu.
Sau khi Thiệu Bội Hà chào hỏi với người nọ xong thì gấp gáp quay người lại cẩn thận quan sát An Khê mấy lần, so với thời điểm lần đầu nhìn thấy thì gầy hơn một chút, gò má vốn dĩ đầy đặn mịn màng giờ đã nhọn hơn rất nhiều, tương quan với đó, cặp mắt xinh đẹp cũng lớn hơn một chút, dưới mắt có một lớp thâm đen, không nhìn kĩ thì vẫn coi như ổn.

Dù sao so với trước đó thì tiệu tụy hơn rất nhiều, quả nhiên đúng như lời Bạch Hàng đã nói, cuộc sống của cô ở thôn Tam Thủy không được tốt lắm.
"Chị nghe Bạch Hàng nói em sắp kết hôn rồi, cho nên tới đây thăm em một chút, nếu như có việc gì giúp được thì giúp đỡ em một tay.

Em là con gái mới lớn, lần đầu tiên kết hôn, nhất định là thấy luống cuống tay chân, dù gì chị cũng là người từng trải, so với em thì nhiều kinh nghiệm hơn một chút." Thiệu Bội Hà tiến lên, vỗ vỗ mu bàn tay của An Khê mà cảm thán.
"Chị Bội Hà, cảm ơn chị." Trong lòng An Khê cũng cảm thấy vui mừng, quả thực đúng như những lời cô ấy nói vậy, phần lớn người ta cũng chỉ kết hôn có một lần, đây dường như là một trong những chuyện lớn, trọng đại nhất của đời người, có rất nhiều chuyện vặt vãnh xảy ra.

Trước hết cô đã gửi cho cha mẹ của Điền Khê một bức thư, nói về chuyện kết hôn, trong lúc nhất thời bên kia sẽ không có tin tức gì.
Cho dù bọn họ có nhận được thông tin đi chăng nữa, bảo bọn họ từ Bắc Kinh chạy đến đây là chuyện không thể nào, chuyện này từ trên xuống dưới, từ to đến nhỏ đều sẽ phải dựa vào một người quyết định, mặc dù mẹ của Giang Triều sẽ thường xuyên tới đây giúp đỡ cô một chút, thế nhưng dù sao cũng hơi xa cách, những chuyện lớn chân chính vẫn phải để tự cô làm, lần này thực sự làm cho cô có chút không chịu nổi.
"Cái gì mà cảm ơn mới chả không cảm ơn, chị đã xem em là em gái ruột của chị rồi, nếu em còn khách sáo với chị như thế, vậy thì chị sẽ cảm thấy đau lòng đấy.

Kim Tử, gọi dì đi con." Thiệu Bội Hà nói với con một tiếng, Kim Tử hô một tiếng "Chào dì" thật giòn giã.
An Khê xoa xoa cái đầu tóc mềm mại của cậu bé, ngồi xổm xuống đất, đặt ngang tầm mắt với cậu bé, vô cùng dịu dàng nói: "Kim Tử thật là ngoan, dì cho con kẹo ăn có được không nào?"
Hai tay tròn tròn mập mạp của Kim Tử vỗ vỗ vào nhau thật kêu, vui vẻ cười toét miệng, nhóc nói: "Dì cho Kim Tử ăn kẹo."
"An Khê, nhóc thúi này thực sự có thể ăn cho em nghèo đi đấy nhé, em đừng để ý tới nó.


Tới đây phụ giúp chị một tay, mang những thứ này vào nhà đi.

Chờ đến khi em kết hôn thì mang những thứ này đến nhà chồng nhé, coi như là một phần đồ cưới chị cho thêm em."
An Khê liếc nhìn những thứ trên xe bò mà không khỏi có chút sững sờ: "Chị Bội Hà, những thứ này chị cầm về đi, em không nhận được đâu.

Trước giờ chị đã cho em rất nhiều rồi, nếu như em còn cầm lấy những thứ này thì thật sự là chẳng ra sao nữa."
Nếu như cẩn thận tính toán lại, thực sự An Khê đã được nhận không ít từ chỗ của Thiệu Bội Hà.

Số tiền sáu trăm khám bệnh kia vẫn còn đang để ở trong tay cô, coi như là vốn mua nhà ban đầu.

Thời điểm vài ngày trước, cô ấy lại bảo Thiệu Bách Hàng mang đến cho cô không ít thứ, mặc dù so với số tiền khám bệnh kia thì ngay cả số lẻ cũng không bằng, nhưng phần ơn tình này lại không nhẹ chút nào."
Chân trước của Thiệu Bách Hàng vừa rời khỏi đây, chân sau cô ấy đã tới, lại mang đến cho cô nhiều đồ cưới như thế, tổng cộng chỗ này vào, cô thực sự đã nhận của cô ấy quá nhiều ơn huệ, ai lại có thể lúc nào cũng nhớ đến một người mình chỉ có duyên gặp gỡ một lần như thế này chứ, điều này làm cho cô có chút lo lắng.
"An Khê em thực sự sự cho rằng chị là một người hào phóng, vung tay quá trán sao.

Còn không phải là do chuyện kết hôn là chuyện lớn của đời người sao, cũng không phải do chị không thận trọng.

Chị chỉ là phụ nữ thì có thể có ý gì nữa chứ, cũng chỉ mong em có thể gả ra ngoài hãnh diện một chút, chị là người từng trải, cho nên chị biết của hồi môn có ý nghĩa như thế nào đối với người con gái, chuyện này thực sự không thể xem nhẹ được đâu em, của hồi môn của em càng lớn, thì càng có quyền phát biểu ở nhà chồng, tương lai sau này cũng có thể tránh chút rắc rối không đáng có."
"Hơn nữa em nghĩ lại mà xem, ở huyện của bọn chị, bệnh mà thầy thuốc giỏi nhất chữa không được, kết quả em lại chữa được, khả năng chữa bệnh của em còn không phải là đáng để chị đối xử với em thật tốt sao, hơn nữa mối quan hệ của chúng ta cũng đâu phải bình thường như bèo nước gặp nhau, em tốt với chị, chị cũng tốt lại với em, nếu không đến lúc sức khỏe thực sự có vấn đề gì rồi, lại tới tìm em, em không để ý tới chị thì sao nào."
"Chẳng ai có thể bảo đảm được cả đời này mình sẽ khỏe mạnh cả, nếu như sức khỏe thực sự có vấn đề gì, chị cũng chỉ có thể đến tìm em thôi, đến lúc đấy em chấp nhận chữa trị nhanh một chút, điều này đã tốt hơn so với việc cứ chạy đôn chạy đáo đi tìm người không biết bao nhiêu lần rồi.

Một chút tâm tư như thế của chị, em cũng đừng nhẫn tâm từ chối nhé."
Thiệu Bội Hà thực sự không biết rằng, những lời không chút dối lừa ngày hôm nay của cô ấy, sau này thực sự đã trở thành phao cứu sinh của cô ấy.
Sau khi An Khê trầm mặc một hồi, cô cười nói: "Chị Bội Hà, em cũng đâu có được lợi hại đến mức như lời chị nói chứ, hơn nữa em cũng chưa từng thấy ai tự nguyền rủa mình bệnh như chị đâu." Trong lòng cô thở dài một hơi, trước khi chuyển kiếp không phải là cô chưa từng chẩn trị cho bệnh nhân, nhưng phần lớn đều gì chỉ giữ mối quan hệ đơn giản bác sĩ với bệnh nhân mà thôi, vào ngày lễ ngày tết có thể gửi cho cô một tin nhắn chúc mừng cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi, cho tới bây giờ chưa từng có một người nào nhiệt tình tích cực như là Thiệu Bội Hà vậy.


Có lẽ ở thập niên này tình cảm của con người ta giản dị hơn sau này, cũng chân thành hơn rất nhiều, có thể đây chính là một trong những khám phá vui vẻ nhất của cô kiếp này.
Đưa hai mẹ con Thiệu Bội Hà vào trong phòng khám, An Khê chạy qua chạy lại hai lần mới đưa được hết những thứ trên xe bò vào nhà, hai ba tháng nay cô sinh hoạt ở nông thôn, cái khác thì đúng là chẳng thay đổi gì, nhưng sức lực thì tăng lên không ít.
Lấy kẹo từ trong tủ ra, cô nhét một nắm kẹo lớn vào trong túi áo của Kim Tử, Kim Tử lại hân hoan mà vỗ tay một tràng, hôn một cái "chụt" thật kêu lên mặt cô, nước miếng của cậu bé dính đầy lên mặt cô.

An Khê xoa xoa gò má của mình, bất giác cười thành tiếng.
"Chị Bội Hà, trước khi chị tới đây em thực ra cũng đã chuẩn bị đồ cưới xong rồi, chị giúp em xem qua một chút đi, nhìn xem có chỗ nào chưa hợp lý hay không?" An Khê nói.
Đây chính là chuyện mà khoảng thời gian trước cô vẫn luôn chuẩn bị, chẳng qua là bên cạnh cô cũng chẳng có người nào có thể tin tưởng được, dù sao đây cũng là những thứ riêng tư của nhà gái, cô cũng không thể để mẹ của Giang Triều đến dạy cho cô được.

Cho nên chỉ có thể tự mình đi học hỏi, sự xuất hiện của Thiệu Bội Hà cũng coi như là đã giúp sức cho cô rất nhiều.
Thiệu Bội Hà quét mắt nhìn một cái, sau khi nhìn những đồ cưới mà cô đã chuẩn bị trước, về cơ bản cũng đã đầy đủ hết cả, giờ mới biết cô gái nhìn qua cũng không lớn lắm này lại là người có chủ kiến như thế.
"Không tệ, không tệ." Cô ấy cười gật đầu một cái.
...
"Ngọc Liên, cô đã nghe nói chưa, cô em dâu kia của nhà cô đột nhiên có một người họ hàng xuất hiện.

Cô nói xem sao trước kia chưa từng nghe nói đến nhỉ, vậy mà lại xuất hiện ở thời điểm mấu chốt này, không phải là vì thấy chút lễ vật nhà cô hôm đám hỏi mà phát thèm đấy chứ!" Một người phụ nữ đi cùng Dương Ngọc Liên nhỏ giọng nói.
Trên khuôn mặt của Dương Ngọc Liên tối sầm lại, chuyện kết hôn của Giang Triều này đều bị chị ta coi rất chặt toàn bộ quá trình.

Ông già chết tiệt kia là một người thiên vị, coi cậu hai là bảo bối quý giá, lại xem cậu cả là cây cỏ, nếu như chị ta không trông coi thật chặt số lượng lễ vật trong đám hỏi, không chừng ông già chết tiệt kia sẽ lại làm thật to cho xem!
Suy nghĩ như thế, chị ta tức giận đùng đùng chạy về nhà, vừa về đến cô ta đã dùng giọng điều quái gở nói chuyện với Giang Đại Hữu: "Cha, cha không biết đâu, cô dâu mới của nhà chúng ta kia thực sự là bụng toàn ý xấu đó.

Cha đã nghe nói chưa, người ta chẳng biết từ đâu xuất hiện một người họ hàng, cha nói xem, trước kia cô ta chưa từng đề cập đến, giờ rõ ràng chính là muốn tham lam chỗ tiền lễ vật đám hỏi của chúng ta mà."
Miễn là chuyện có liên quan đến tiền nong, tâm tư của Dương Ngọc Liên cũng linh động, cha mẹ của cô An Khê này ở mãi tận Bắc Kinh không đến đây được, ở thôn Tam Thủy này cô chẳng có cha mẹ cũng chẳng có người nhà, đến lúc đó số tiền đám hỏi kia chẳng phải là cũng theo cô quay trở lại cái nhà này hay sao, dù sao thì chuyển đi chuyển lại cũng trở về nhà cô ta mà thôi.

Thế nhưng hiện tại cô lại đột nhiên xuất hiện một người họ hàng, chỗ lễ vật đám hỏi này không phải cuối cùng sẽ bị người ta cuỗm đi mất hay sao?
Những lời quái gở chả ra sao của cô con dâu cả khiến cho trong lòng Giang Đại Hữu rất không thoải mái.

Ban đầu khi nhà bọn họ cưới chị ta vào cửa lễ vật đám hỏi cũng chưa từng thiếu một cắc cho nhà bọn họ, thế nhưng từng món từng món nhỏ trong số lễ vật cứ như thế một đi không trở lại, nhà cô ta điều kiện không tốt, bọn họ cũng không nói gì.

Hiện tại chị ta lại không biết xấu hổ mà nói những lời này, cũng không ngại bản thân mặt dày.
"Vậy sao cô không tự hỏi thăm xem người họ hàng kia của người ta đã mang đến thêm bao nhiêu đồ cưới, vô tích sự vừa phải thôi." Giang Đại Hữu mắng, lúc mới đầu ông ấy cũng không phải không suy nghĩ nhiều, thế nhưng đồ cưới người ta nhiều như thế, sao có thể tham lam chút lễ vật hỏi cưới ít ỏi nhà bọn họ được chứ.

Nghĩ như thế, ông ấy còn cảm thấy những lễ vật cưới hỏi mà mình chuẩn bị có hơi ít ỏi.
"Cha, con muốn tăng thêm số lượng lễ vật đám hỏi một chút." Giang Triều đứng ở bên cạnh cửa, lời vẫn còn chưa nói xong, Dương Ngọc Liên bên kia đã cao giọng ngắt lời anh: "Không được.

Giang Triều, cậu cũng không thể quá tham lam như thế được, ban đầu thời điểm Giang Ba cưới tôi vào cửa cũng chỉ có chút lễ vật như thế thôi, sao lúc đấy không thấy mấy người đứng lên tăng thêm chút hả."
Giang Triều chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Chi phí cho số lượng lễ vật tăng thêm là tôi tự mình bỏ ra, sẽ không chạm vào tài sản của cả nhà."
Nhà họ Giang từ trước tới giờ phân chia rất rõ ràng của riêng mà của chung, tiền kiếm được từ việc sản xuất lương thực thì được xem là tài sản chung của nhà họ Giang, còn những thu nhập khác không liên quan thì được mọi người tự do sử dụng, thu nhập cá nhân của Giang Triều là bao nhiêu, ngay cả Giang Đại Hữu cũng không rõ lắm.

Thế nhưng ông ấy đoán chừng chắc cũng không ít.
Không phải là tài sản chung, tất nhiên sẽ không ai nói được là ông ấy thiên vị, ông cũng không có cách nào không đồng ý.
"Đại Hữu, đồ đạc đã được chuẩn bị xong chưa, có quên cái gì không ông?" Trước khi lên đường, Dư Tú Lệ lại đếm lại số lễ vật hỏi cưới trên xe một lần, lúc này mới nhẹ nhàng thả lỏng.
"Đúng rồi, Giang Triều đi đâu rồi vậy, mới vừa rồi còn nhìn thấy con nó ở chỗ này mà! Sao mà chớp mắt một cái đã không thấy người đâu rồi." Giang Đại Hữu hỏi.
"Rồi đây! Còn không phải sẽ ra ngay sao?" Dư Tú Lệ cười thành tiếng.
Giang Triều đi ra từ trong phòng, anh đã thay một bộ quần áo khác.

Thời điểm An Khê nhìn thấy anh, anh đang mặc áo sơ mi trắng.

Có lẽ là bởi vì yêu cầu bình thường của công việc, An Khê rất ít khi nhìn thấy Giang Triều mặc những bộ quần áo ngoài màu tối.

Trong nháy mắt khi anh xuất hiện đã đánh sâu vào thị giác, khiến cho cô cảm thấy trên người anh, ngoại trừ khí chất của thân thể cường tráng ra còn tăng thêm một số thứ khác nữa.
Nhưng cảm giác này cụ thể là gì, thì nhất thời cô không thể nói ra được.

Chẳng qua là sau khi thấy anh, cổ họng cô cũng trở nên khô khan, tim cũng không chịu sự khống chế của mình mà đập thật nhanh.
"Vị thông gia này nên xưng hô như thế nào đây?" Hai nhà trai gái đã ngồi yên vị, Giang Đại Hữu hỏi.

Ông ấy luôn cảm thấy người phụ nữ trước mắt này có chút quen mắt, nhưng trong phút chốc cũng không nhớ nổi ra đây là ai.
"Cháu lên là Thiệu Bội Hà, An Khê gọi cháu là chị họ, vậy ngài cũng xem như là người lớn của cháu rồi, nếu như ngài không để ý thì gọi cháu là Bội Hà thì được rồi."
Nghe thấy cái tên này, ông ấy lại càng cảm thấy quen thuộc hơn nữa, suy nghĩ kĩ lại một chút, cuối cùng ông cũng đã biết tại sao lại thấy quen thuộc rồi.

Cô Thiệu Bội Hà này chẳng phải là chủ tịch hội phụ nữ trong huyện, con gái của chủ tịch huyện hay sao? Thời điểm bọn họ lên huyện tham gia học tập, cô ấy còn đại diện hội phụ nữ lên đài phát biểu đấy!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi