80 SỦNG VAI ÁC TRONG LÒNG BÀN TAY

Tống Thanh rất khó hiểu, bình thường ngay cả một người tới thăm cũng không có, sao hôm nay lại có nhiều người tới gõ cửa thế.

Mở cửa ra, Giả Hoài Viễn ôm Hai Mươi Mốt đứng trước cửa, mỉm cười chào hỏi với cô ấy: “Cô Tống.”

Tống Thanh biết anh ta, trợ lý Giả.

Trước đây đi theo Hạng Loan Thành với khuôn mặt lạnh, mọi người ở văn phòng thường xuyên gọi anh ta là tiểu Tưởng tổng thứ hai.

Hôm nay lịch sự chào hỏi như vậy đúng là khiến người ta không quen.

Hai Mươi Mốt meo một tiếng.

Tống Thanh lập tức bừng tỉnh, cho anh ta vào nhà. Vừa bước vào trong, Hai Mươi Mốt lập tức nhảy khỏi ngực Giả Hoài Viễn, lắc người để bông tuyết trên người rơi hết xuống đất rồi bước tới chỗ Tống Thiển.

Nó đến cạnh cô thì dừng lại, vừa kêu vừa cọ tới cọ lui, sau khi được Tống Thiển ôm vào lòng, nó mới chịu dừng lại.

Ai có thể ngờ con mèo ngày thường không hề dính người, cực kỳ kiêu ngạo này lại thích quấn lấy Tống Thiển chứ.

Advertisement

Tống Thiển chơi với nó một lát mới nói với Tống Thanh: “Chị, đây là con của Hai Mươi, tên là Hai Mươi Mốt.”

“Hai Mươi?”

“Đúng vậy. Chị có thấy hai đứa nó lớn lên rất giống nhau không?”

“Hình như là rất giống. Hai Mươi Mốt, ngoan, lại đây chị ôm một cái.” Tống Thiển vỗ vỗ tay, ý nói giao mèo cho cô ấy.

Tống Thiển muốn đưa mèo cho Tống Thanh nhưng Hai Mươi Mốt quay đầu đi, không đồng ý. Nó nhảy xuống đất, chạy đến bên chân Hạng Loan Thành, mò mẫm trèo lên trên, cuối cùng nằm sấp xuống đùi anh.

Vẻ mặt thỏa mãn thích ý.

Tống Thanh ngượng ngùng cười cười, Giả Hoài Viễn đứng đằng sau yên lặng gật đầu, lúc này mới giống mèo của ông chủ nè.

Tối đó khi Tống Thiên Tứ tới, nhìn thấy Hai Mươi Mốt thì kích động đến suýt rơi nước mắt. Nhưng không phải ai cũng là Tống Thiển, Hai Mươi Mốt rất ghét bỏ sự gần gũi của cậu, luôn đi đường vòng để tránh cậu.

Tống Thiên Tứ cảm thấy bi thương nhưng không thể làm gì được, khiến mèo giương vuốt không phải chuyện nhỏ.

Giữa mãnh nam và mãnh thú, luôn phải có một bên bó tay chịu thua trước. Bất kể cậu dỗ dành thế nào, Hai Mươi Mốt đều ngoảnh đầu đi, không thèm phản ứng.

Nhà Tống Thanh nhỏ, cô ấy nói muốn mời mọi người ra ngoài ăn cơm, Hạng Loan Thành không lên tiếng, Giả Hoài Viễn hiểu rõ tính tình sếp mình, vừa nhìn sắc mặt của anh thì lập tức biết anh không muốn.

Anh ta mỉm cười nói rằng ăn ở nhà cũng rất tốt, có không khí ấm cúng.

Bữa cơm này vô cùng yên tĩnh, nhất là Tống Thanh và Tống Thiên Tứ, khó chịu ngọ nguậy người nhưng lại không dám phát ra tiếng động.

Tống Thiển nhanh chóng buông bỏ khúc mắc, ăn uống vui vẻ, thỉnh thoảng lại cho Hai Mươi Một ăn.

Hạng Loan Thành cũng nghiêm túc dùng bữa, không gắp đồ ăn cho cô như mấy lần trước.

Ăn xong, anh và trợ lý không lập tức rời đi mà đợi đến khi Tống Thiên Tứ chuẩn bị về mới đứng dậy, nói là tiện đường nên sẽ đưa cậu về.

Tống Thiên Tứ đương nhiên không muốn, nhưng ngại đây là sếp của chị cả nên không nói thẳng, hơn nữa trong lúc lén trao đổi với Tống Thanh, cậu cảm thấy anh có tâm tư với Tống Thiển.

Chị hai cậu mềm lòng, muốn đi chăm sóc tên nhóc kia, bây giờ người ta đã tìm tới cửa.

Cho dù có tiền có thế cũng không thể thay đổi chuyện cậu và Tống Thanh không thích anh, càng không cần nói tới chuyện muốn theo đuổi chị cậu.

Đừng có mà mơ.

Cậu đi học cùng Tống Thiển, giúp cô đuổi mấy tên đàn ông thối kia đi không phải để chắp tay dâng không cho anh.

Vừa lên xe, Tống Thiên Tứ lập tức nói rõ mình tới để nói chuyện với anh.

“Hy vọng sau này anh đừng tới tìm chị tôi nữa. Chị ấy vẫn còn nhỏ, cũng rất ngây thơ, không hiểu mưu kế của anh, cũng đừng kéo chị ấy vào chuyện thương trường.”

Trong bóng tối, không thể nhìn rõ sắc mặt của người đàn ông. Sau khi Tống Thiên Tứ nói xong, thật lâu sau anh mới lên tiếng: “E rằng không được, tôi muốn ở bên cô ấy thật lâu.”

Khoang xe lập tức yên tĩnh lại, Tống Thiên Tứ nhịn xuống suy nghĩ muốn đánh người: “Cảm ơn anh đã nhớ thương lâu như vậy, nhưng anh không thích hợp với chị ấy. Tôi khuyên anh tốt nhất nên nhân lúc còn sớm mà buông tay. Tôi và chị cả đều sẽ không đồng ý chuyện này.”

Buông tay?

Cổ họng anh đột nhiên hơi ngứa, nhớ lại lúc cô tiễn hai người bọn họ lên xe thì mỉm cười ngây ngô trông hơi ngốc.

Anh không khỏi bật cười thành tiếng.

Nếu có thể buông tay, sẽ giãy giụa nhiều năm như vậy sao?

Khoảng thời gian đầu khi mới tới phía nam không hề tốt. Năm đó bất kể lớn nhỏ thế nào, nếu bị bắt thì phải làm việc suốt ngày, tăng ca suốt đêm, hùng tâm tráng chí lúc rời đi dần bị mài mòn hết sạch.

Ông chủ rất hà khắc, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thì cả tháng đó phải làm không công.

Anh ôm bụng đói ngủ qua ngày, bới rác để tìm thức ăn, ngay cả khi sốt cao đến ngất đi cũng chỉ ngủ một giấc rồi dậy làm tiếp, không có việc để làm thì cơm tối cũng không dám ăn.

Khoảng thời gian không có tiền thực sự rất khổ sở.

Anh không dám liên lạc với Tống Thiển, vừa đến gần đồ ngốc đó, anh sợ mình không nhịn được mà muốn gặp cô.

Mỗi đêm bụng đói cồn cào, anh đều nhớ tới một người như ánh trăng, chiếu sáng góc tối tăm này.

Ngày cô thi đậu Kinh Đại, anh vừa mới được nhà họ Tưởng nhận về, bởi vì quá thua kém Tưởng Hoài Nam nên bị vứt sang một bên và mặc kệ.

Anh đọc được bài báo phỏng vấn cô, cô nói, hy vọng người ở phương xa có thể bình an suôn sẻ, trong tấm ảnh, đôi mắt cô như tỏa sáng, lúm đồng tiền đẹp như hoa.

Lúc ấy anh tự nhủ với lòng, phải càng nỗ lực hơn mới có thể xứng đôi với cô.

Vì vậy sau hơn ba năm, anh mới dám xuất hiện trước mặt cô lần nữa.

Nói với cô, tôi vẫn là Thập Thất của em.

Cảnh còn người mất, nhưng anh vẫn luôn như vậy.

Tống Thiên Tứ nào biết những chuyện này, trong ấn tượng của cậu, thằng nhóc nhà họ Hạng vẫn là kẻ trộm cắp xấu xa vô lại dốt nát, không xứng với chị mình.

“Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chị tôi đối tốt với anh vì chị ấy lương thiện. Tôi và chị ấy lớn lên cùng nhau, đã nhiều lần cứu chó mèo hoang, cho dù thấy bác gái ngã bên đường chị ấy cũng sốt ruột vội vàng đến đỡ người ta.” Tống Thiên Tứ nghi ngờ anh lầm tưởng sự ấm áp của chị gái mình là tình yêu.

May mà Tống Thiển không có ở đây, nếu không, cô chắc chắn sẽ chửi thầm bụng, còn không phải bởi vì người thời đại này chất phác, đỡ bà lão cũng không sợ bị ăn vạ sao.

Hạng Loan Thành không nói nữa, anh đương nhiên biết mình chẳng qua chỉ là một tên nhóc nghèo tầm thường được cô giúp đỡ, cho dù đã xoay người thì vẫn là tên nhóc nghèo khiến người ta ghét bỏ trong ấn tượng của cô.

Vậy thì đã sao?

Chỉ cần anh theo đuổi được, cô sẽ là của anh.

Bên này Tống Thiển và Tề Lộ Lộ vừa lên giường nằm, mở to mắt nhìn trần nhà, không nghĩ gì, chỉ ngẩn người.

Tề Lộ Lộ đột nhiên lên tiếng: “Anh ta chính là Thập Thất sao?”

Tống Thiển không nhớ mình đã từng nhắc đến Hạng Loan Thành với cô ấy vài lần, ừ một tiếng rồi hỏi: “Cậu quen à?”

“Đương nhiên là không. Nhưng hồi cấp hai có một ngày tâm trạng cậu sa sút, cứ viết Thập Thất, Thập Thất trên vở.”

“Ban đầu tớ tưởng là ngày hay tuổi gì đó, sau đó nghe Tống Thiên Tứ nhắc tới mấy lần mới biết đó là tên người.”

Tống Thiển không có ấn tượng gì về chuyện này, chỉ nhớ rõ khi đó nội tâm mình đấu tranh dữ dội, không rõ bản thân xuyên sách để làm gì.

Giúp đỡ Hạng Loan Thành?

Anh đã rời khỏi cuộc sống của mình từ lâu.

Giúp đỡ Tống Thanh?

Ánh sáng nữ chính bất khả chiến bại, trước nay cô ấy luôn thuận buồm xuôi gió.

Chỉ còn lại một khả năng duy nhất chính là Tống Thiên Tứ.

Tống Thiển nói: “Có lẽ lúc đó vẫn chưa thích ứng được việc có người đột nhiên biến mất.”

Tề Lộ Lộ không quấy rầy, Tống Thiển nghiêm túc rơi vào hồi ức, nói rất nhiều thứ.

“Đừng thấy bây giờ anh ấy ăn mặc chỉnh tề, thắt cà vạt, mang giày da, trước đây quần áo đều rách rưới chắp vá đủ chỗ.”

Sau khi nói liên tục hồi lâu, Tống Thiển bắt đầu thấy mệt. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn lẩm bẩm: “Cũng không biết anh ấy có đọc được bài báo phỏng vấn sau khi thi đại học không nữa.”

Tề Lộ Lộ hỏi: “Bài báo đó viết gì?”

Người bên cạnh không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.

Viết gì?

Hạng Loan Thành vẫn luôn cất giữ bài báo đó.

Câu cuối cùng của bài báo:

Thập Thất, cậu ở bên ngoài cũng phải ăn uống đầy đủ, đừng để mình bị đói. Tôi chờ cậu trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi