818 VỀ CÂU CHUYỆN BINH VƯƠNG XUYÊN QUA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di

001Pr6M9zy6MUoJ0ONa80amp690

Chiến xa ở quan đạo đánh một vòng, tinh thần Chu Lệ đã có mỏi mệt rõ ràng, thái tử hai bước cũng thành một bước tiến lên nghênh đón, cắn răng nửa nâng nửa đỡ Chu Lệ xuống khỏi chiến xa.

Chu Lệ nương theo sự dìu đỡ của thái tử đứng thẳng thân thể, sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay thái tử: “Thay phụ hoàng bảo vệ tốt giang sơn này.”

Cho tới bây giờ thái tử không từng trả lời qua vấn đề này, hôm nay hốc mắt cũng hàm lệ siết chặt tay Chu Lệ, dùng ngữ khí kiên định lại cảm kích đáp lại: “Nhi thần nhất định không phụ sở vọng của phụ hoàng!”

Nghi thức kiểm duyệt nguyên bản chỉ có Chu Lệ tham gia, là Chu Lệ tự mình chỉ định thái tử cùng nhau tham dự, nói thái tử là thái tử, là quân chủ tương lai, đương nhiên sẽ cùng kiểm duyệt, được chúng tướng sĩ tham bái.

Lúc ấy ở đây mọi người tâm thần đều đủ chấn động.

Đây đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho Chu Lệ vừa lòng thái tử, đại biểu Chu Lệ trăm tuổi sẽ truyền ngôi cho thái tử, đại biểu cho địa vị của thái tử ở trong lòng Chu Lệ tuyệt không thay đổi!

Nói cách khác thái tử sẽ là hoàng đế là chuyện ván đã đóng thuyền, cái gì Hán vương cái gì Thọ vương chỉ là mộng ban ngày!

Tin tức này ở một mạch của thái tử mà nói tự nhiên là đại hỷ sự đáng để vui mừng, mà với Hán vương một mạch mà nói không thể nghi ngờ là tin tức kinh thiên sét đánh! Từ khi Hán vương trưởng thành ra cung kiến phủ, Chu Lệ sủng ái bất công làm cho bao nhiêu người nghĩ lầm hắn muốn lập thái tử lần nữa? Lại khiến cho bao nhiêu người đầu nhập đến dưới tay Hán vương vọng tưởng phò chúa tranh công? Đã nhiều năm tranh đấu sớm thành chọi gà, kết quả gần đến giờ cuối, một câu ‘thái tử là thái tử, là quân chủ kì tới, đương nhiên cùng kiểm duyệt, được chúng tướng sĩ tham bái’, một câu nhẹ bay lại đập cho một mạch của Hán vương thức tỉnh mộng đẹp tiến đến ác mộng!

Hoàng Thượng, ngươi đây là khiến chúng thần chờ đi tìm chết nha Hoàng Thượng!

Thái tử hảo hảo không theo, đi theo Hán vương bụng dạ khó lường, đây là tự mình muốn chết, còn oán được người khác?

Dưới thạch lầu có bình phong che chắn, thái y sớm hầu tại nơi, nhìn thấy sắc mặt Chu Lệ cũng bị dọa vội vàng chạy đến, bắt mạch thì bắt mạch, thi châm thì thi châm, hận không thể đem người nâng lên.

Thái tử cũng không dám rời một bước, con mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm thái y: “Như thế nào, không có việc gì phải không?”

Thái y buông tay ra: “Hoàn hảo, chỉ là mệt nhọc quá độ, cần tĩnh dưỡng vài ngày.”

Người nghe thấy đều nhẹ nhàng thở ra, Chu Lệ để thái giám hầu hạ lau mặt, nhìn bộ dáng quần chúng ngược lại nở nụ cười: “Thân thể của trẫm còn chưa tới thời điểm trông gà hoá cuốc đâu, “Nói xong ý bảo thái giám bên người: “Đỡ trẫm đứng lên.”

Thái tử giành trước một bước, nửa ép buộc đem Chu Lệ đuổi về nhuyễn y: “Thừa dịp cách buổi trưa còn có khoảng thời gian, phụ hoàng về cung nghỉ ngơi trước, chổ sứ thần các quốc gia để nhi thần đi đón tiếp.”

Dư uy của nghi thức duyệt binh còn tại, tin tưởng không ai dám đi bới móc điểm nhỏ ấy.

Thái y bên cạnh cũng hợp thời khuyên hai câu, Chu Lệ vui vẻ nhận lời.

Nhìn theo ngự giá rời đi, thái tử xoay người lên thạch lầu, xuất ra khí độ mà thái tử của một quốc gia nên có, khéo léo xã giao với sứ thần các quốc gia, việc Chu Lệ đi trước hồi cung nhất thời nửa câu cũng không đề cập tới, tạo cho chúng sứ thần một loại cảm giác đây chính là sắp đặt nguyên bản, triều thần Đại Minh trong lòng cũng phải khen một tiếng.

Thái tử một bên mặt mang mỉm cười tiếp đón sứ thần các quốc gia, tay ở sau lưng cũng lắc lắc.

Đọc hiểu ý tứ, triều thần âm thầm thở ra một hơi, xốc lại tinh thần trả lời các vấn đề của các sứ thần các quốc gia.

Hỏi hoàng thái tôn điện hạ có hôn phối chưa? Ôi, đương nhiên đã có hôn phối.

Hỏi duyệt binh vừa rồi có những người nào? Hỏi cái này nha, trúng chỗ rồi, làm cho ta muốn cười to lên, có cấm vệ quân, có Cẩm y vệ, có binh lính biên phòng của Trấn Bắc hầu, có Hùng Sư doanh của Trung quốc công, có Hổ Báo Doanh của Định Viễn hầu thế tử vân vân, nếu sứ thần đại nhân thật sự suy nghĩ không ra, không bằng đến hỏi các sứ thần khác một chút?

Binh lính biên phòng của Trấn Bắc hầu nha, sứ thần đại nhân có thể đi hỏi sứ thần của bộ tộc Ngoã Lạt, dân tộc Nữ Chân một chút, tin tưởng bọn hắn sẽ rất thích ý trao đổi tin tức với các ngươi!

Trấn Bắc hầu sở dĩ phong là ‘trấn bắc’ không phải là trấn giữ phía bắc sao, nói về việc này, bộ tộc Ngoã Lạt, dân tộc Nữ Chân nhiều năm bị Địch Chân áp đến không nâng nổi đầu thật đúng là một phen chua xót, một phen lệ, ba ngày ba đêm đều nói không xong nha!

Hùng Sư doanh có thể đi hỏi Tác-ta, người Khương, Xích Lực một chút, vài năm này đều chạm mặt không ít lần, đáng tiếc mỗi lần chạm mặt đều chẳng mấy vui vẻ, lúc bị thua cũng tương đối gọn gàng!

Về phần Hổ Báo Doanh, ha hả, ngươi đi hỏi vương thái tử Xích Lực, cùng thái tử Cao Lệ, bọn hắn sẽ trở mặt với ngươi tin hay không?

Nếu nói vừa rồi còn sứ thần mấy nước vẫn có ý động, sau khi cùng với các sứ thần khác trao đổi tin tức, hiện tại cũng mười phần mười chuẩn bị hành động! Cái đùi vàng lại to như thế hiện tại không ôm còn đợi đến khi nào? Đáng phải ôm nha!

Lễ bộ Thượng thư cười ha hả xã giao với mấy sứ thần muốn ôm đùi, trong lòng cũng hạ quyết tâm, đại duyệt binh như vậy muốn làm! Nhất định làm! Phải làm! Chẳng sợ tỉnh ăn kiệm dùng thắt chặt lưng quần cũng phải làm!

Hộ bộ thượng thư cũng là có chút ý động, bắt đầu ngày đại duyệt binh đó, tiền bạc giống như nước chảy ra ngoài, đau lòng là nhất định! Nhưng mà hiện tại, tảo mắt nhìn sứ thần mấy nước láng giềng câm như hến, Hộ bộ thượng thư cười ha hả sờ sờ râu mép, bạc có thể lại kiếm, danh tiếng một nước không giống như bạc! Một năm làm một lần có chút khó khăn, ba năm làm một lần có thể cân nhắc!

Đại duyệt binh hoàn mỹ kết thúc khắc sâu dấu vết trong lòng sứ thần các quốc gia, ở trong mắt dân chúng cũng là kích động khó có thể cầm giữ, không cần biết là quý nhân đệ tử hay là dân gian, cơ hồ nửa tháng miệng đều không rời đại duyệt binh, gặp người liền nói, gặp người liền giảng, bản thân càng nói càng kích động, thấy hâm mộ trong mắt người khác vậy càng cầm giữ không được, nước miếng tung bay, hoa chân múa tay vui sướng, hận không thể làm cho tình cảnh ngày đó tái hiện mới tốt!

Chu Lệ cao hứng, thái tử xác định địa vị, tiền bạc của Hộ bộ có nước bạn ôm đùi bổ sung, Lễ bộ hung hăng thêm vài món công tích, Công bộ hoàn thiện công trình đúng chỗ, Lại bộ điều hành đúng chỗ, Bộ binh lại từ trên xuống dưới một mảnh vui sướng, có thể nói từ triều đình đến dân gian, từ hoàng đế đến dân chúng bình thường, không một người mất hứng, bộ dáng gặp người liền cười thoạt nhìn so với trong lễ còn làm cho người ta cao hứng hơn!

Có không khí một mảnh vui sướng này huân nhiễm, Phúc Kiến có người bạo xuất xúc phạm lệnh cấm giao dịch cửa biển liền giống như chuyện nhỏ, tuy rằng Chu Lệ tức giận đập bể hai cái đồ rửa bút, bất quá được thái tử khuyên ngược lại động ý, đem chuyện mở hải thị nhắc tới thương nghị trên triều đình.

“Chúng ái khanh nghĩ như thế nào?”

Tiết Trạm cúi đầu, vụng trộm liên tục nháy mắt cùng Chu Kì Lân.

Chu Kì Lân nhìn hắn ý bảo thu liễm.

Biết quân chi bằng thần, nếu Chu Lệ đem đề tài mở hải thị vào triều đường thương nghị, tự nhiên đã là ý động, có đại duyệt binh ở phía trước, dân tâm ngưng tụ ở phía sau, ai lại ngốc đi sờ vào râu rồng!

Hộ bộ thượng thư đầu tiên tỏ thái độ: “Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

Mở hải thị chuyện lớn cứ như vậy ‘bất hiển sơn bất lộ thủy’ toàn bộ phiếu thông qua, về phần ngầm có bao nhiêu người mất hồn mất vía, trừ bỏ người tham dự ra, sợ chỉ có thái tử cùng Tiết Trạm rõ ràng nhất.

Cao Lệ mượn binh, Tiết Trạm lĩnh Hổ Báo Doanh đi đường thủy tắt qua ổ giặc Oa, từ đó cướp ra đồ vật, ngoại trừ lượng lớn vàng bạc còn có bảo bối từ những nhà phú quý trong kinh chảy ra, không cần cố ý, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc liền đụng đến vài nhà không để ý lệnh cấm hải thị ngược gió gây án, trong đó phía sau màn độc thủ còn có quan hệ thiên ti vạn lũ với mấy hộ nhân gia trong kinh thành.

Vì liên quan đến tông thị to lớn, Tiết Trạm không có nộp lên triều đình, mà là chuyển cho thái tử, sự thật chứng minh quyết định này chính xác trăm phần trăm, nguyên bản sóng thần đại cấp đặc biệt được thái tử hóa thành lăn tăn sóng nhỏ, thứ nhất huyết áp của Chu Lệ sẽ không lên cao, sự tình ngay trong phạm vi khống chế, thứ hai nhất mạch của thái tử có thể cầm những thứ này làm rất nhiều giao dịch có lợi cùng người bên dưới, thứ ba thịnh thế của đại duyệt binh mới chấm dứt, nếu lôi ra những tông thị xúc phạm lệnh cấm hải thị, với dân tâm chỉ có mất, thứ tư, ngoài ba điều trên, đề nghị mở hải thị sẽ xuôi gió xuôi nước, có thể nói song thắng!

Từ chuyện này xem ra, nhãn quang tâm tính lấy đại cục làm trọng của thái tử đã gần đến hoàn mỹ, đủ để đảm đương vị trí thái tử, trở thành quân chủ đời tiếp theo!

Đối với việc này có người vui cũng có người buồn, vui tự nhiên là ‘thuần thần’ trung thành và tận tâm với triều đình, mà buồn đương nhiên chính là nhất mạch của Hán vương, bất quá việc này cách Tiết Trạm có chút xa, hằng ngày của hắn chính là đàm tình, luyện binh, thuận tiện trốn trốn Từ thái phó, bởi vì hắn tiện miệng đề cử một tôn tử của Từ thái phó tham dự chuyện mở hải thị, làm cho con đường làm quan của đối phương đến đây chuyển biến chín mươi độ!

Nghe nói Từ thái phó tức giận hộc máu một trận, nghe nói hôn sự của Từ Trường Lâm với Tiết Lan lung lay sắp đổ một trận, nghe nói Từ thái phó mỗi ngày tới cửa chặn đường Tiết thế tử, nghe nói Tiết thế tử đã bị dọa nửa tháng không dám hồi phủ, nghe nói chính là nghe nói, hôn sự của Từ Trường Lâm với Tiết Lan từng bước vào nhật trình, Tiết Trạm đích thật nửa tháng không hồi phủ, bởi vì Hổ Báo Doanh đang chiêu mộ tân binh.

Hổ Báo Doanh dĩ nhiên xưa đâu bằng nay, quy mô chiêu mộ tân binh không giống ngày xưa, nhân số hưởng ứng lệnh triệu tập đạt tới bốn sổ, nhưng nhân số mới cần chiêu mộ chỉ ba sổ, tầng tầng xoát tuyển xuống gần như tiếng kêu than dậy khắp trời đất, không có biến thái nhất chỉ có càng biến thái, những người bị gây sức ép gần như sống không bằng chết!

Bất quá thủ đoạn phi thường này sử dụng đến hiệu quả cũng rõ rệt, không quá hai ngày liền xoát hạ hơn phân nửa người chọn lựa, Tiết Trạm nhìn vào cảm thấy không có chuyện gì lớn, suy nghĩ vừa chuyển dẫn năm trăm Hổ Báo Doanh chạy đến Hùng Sư doanh, nói cái gì diễn tập thực chiến, lần này Chu Kì Lân làm ‘mỹ nhân’, hắn làm ‘thổ phỉ’.

Không biết là nên ngửa mặt lên trời cười to hay là nên khóc lóc kể lể che mặt, cả đám Ô Hùng nhìn Quốc công gia nhà mình.

Chu Kì Lân lộ ra nụ cười mỉm mê người: “Ta mỏi mắt mong chờ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi