9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Anh xem đi, cũng để cho mọi người xem đi, cô bé nhỏ này lớn lên giống anh biết bao.

Cái anh này, tôi cũng không cần anh phải bồi thường tiền, tôi chỉ muốn anh mua cho con trai tôi một con gà khác thôi.

Anh đến cả con gái mình cũng không chịu nhận sao?”
Lúc này, Lư Bạch Khởi mới nhìn hướng thẳng vào cô bé cứ cúi đầu suốt nãy giờ kia, trong phút chốc sững người ra.

Đúng như lời mẹ cậu bé nói, bé gái trước mặt giống anh ta y hệt.

“Cháu, cháu tên gì?” Trong lòng anh ta ngạc nhiên không thôi.

Cô bé nhỏ ngẩng đầu nhìn Lư Bạch Khởi, đôi mắt nhỏ sáng ngời cũng tràn đầy nghỉ hoặc: “Cháu, cháu tên là Vương Niệm Đơn”
“Mẹ cháu đâu, mẹ cháu tên là gì, ở đâu?” Trực giác mách bảo Lư Bạch Khởi rằng cô bé tên Vương Niệm Đơn này chắc chắn có quan hệ với anh ta.


“Mẹ cháu đi làm, cô ấy, cô ấy tên là Vương Kỳ” Cô bé nhỏ có vẻ hơi sợ hãi, nói xong liền cúi đầu xuống.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nhìn nhau, quả nhiên như bọn họ dự đoán, cô bé nhỏ này thật sự là con gái của Vương Kỳ.

Tuy nhiên, nếu cô bé bị Lư Bạch Khởi đưa đi, Vương Kỳ và Lư Bạch Khởi nhận ra nhau, như vậy bọn họ muốn thông qua Vương Kỳ tìm thuốc giải nói không chừng sẽ khó khăn.

Nghĩ vậy, Mạc Hân Hy bước tới, nắm lấy tay nhỏ bé của Vương Niệm Đơn: m Đơn, sao cháu lại ở đây một mình để dì đi tìm mã Vương Niệm Đơn ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Hân Hy, cảnh giác lùi lại: “Dì ơi, cháu không biết dì”
Lư Bạch Khởi cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, anh ta cẩn thận liếc nhìn trong đám người, quả nhiên thấy Lục Khải Vũ và các con của anh cũng đang ở đó.

“Mạc Hân Hy, cô muốn làm gì? Lừa bán trẻ em à? Hôm qua cô vừa mới tới Hartha, làm sao có thể quen cô bé nhỏ này được?” Lư Bạch Khởi trực tiếp vạch trần lời nói dối của Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy cũng không tức giận, mà rất bình tĩnh nhìn Lư Bạch Khởi: “Vậy còn anh! Ngày hôm qua anh cũng mới tới Hartha, dựa vào.

điều gì mà muốn dẫn đứa trẻ này đi”
“Bởi vì..” Vừa nói, Lư Bạch Khởi vừa chỉ vào mặt cô bé nhỏ, sau đó chỉ vào khuôn mặt của chính mình.


“Bởi vì chúng tôi trông giống nhau, con bé có thể là con gái của tôi.”
Mạc Hân Hy đột nhiên cười: “Có thể sao? Lư Bạch Khởi, một người bố mà đến cả con gái mình cũng không nhận ra, anh không cảm thấy nực cười sao?”
Mặt Lư Bạch Khởi lập tức đỏ bừng: “Cô, Mạc Hân Hy, hôm nay cô cứ phải chống đối tôi như vậy sao?”
“Không phải, tôi chỉ sợ một người đàn ông như anh mang một cô bé đi, con bé sẽ gặp nguy hiểm”
“Gặp nguy hiểm? Cô, Mạc Hân Hy, đừng có quá đáng!” Lư Bạch Khởi tức giận muốn động tay động chân, nhưng khi nhìn thấy Lục Khải Vũ, trong lòng hơi rụt rè, lại nhịn xuống.

Lúc này, ba đứa trẻ nhà họ Lục, trong lúc bọn họ đang tranh cãi đã thành công bắt chuyện được với cô bé tên Vương Niệm Đơn.

Hơn nữa, dưới sự hướng dẫn và thuyết phục của ba đứa trẻ nhà họ Lục, cô bé nhỏ đã nở một nụ cười.

Khi nhìn thấy nụ cười của cô bé nhỏ, trong đầu Lư Bạch Khởi chợt lóe lên một ý nghĩ, khuôn mặt thanh tú của một người phụ nữ hiện ra.

Người phụ nữ đó tên là Vương Kỳ, cô ấy là đàn em khóa dưới của Khúc Lăng Ái, dịu dàng ít nói và và đáng yêu.

Thực ra, trước đó khi đang theo đuổi Khúc Lăng Ái, anh ta đã quen biết với Vương Kỳ.

Vào thời điểm đó, anh ta nghe các bạn cùng lớp nói rằng Vương Kỳ là người nhà họ Mộ Dung nên liền thay lòng đổi dạ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi