9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Toàn bộ bữa tiệc đều lộ ra phong thái tao nhã, hoa lệ không tầm thường.

Lục Khải Vũ nắm chặt tay Mạc Hân Hy, dặn dò cô: “Vợ ơi, em nhất định phải theo sát anh!”
Ở đây quá nhiều người, anh sợ Mạc Hân Hy nhất thời xúc động sẽ hành động một mình.

Mạc Hân Hy tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dung Lãnh Hàng và Mạc Tình trong đám đông, nhưng ánh mắt của cô vô tình va chạm với Long Anh Vũ.

Long Anh Vũ là cháu ngoại được trưởng họ nhà họ Mộ yêu thích nhất, hôm nay anh ta ăn mặc xuất chúng.

Toàn thân đã khôi phục khí thế dịu dàng, nho nhã như ngày thường.

Vài cô gái mặc quần áo cao quý vây quanh anh ta không biết nói gì đó mà cười tươi như hoa.

Khi bắt gặp Mạc Hân Hy, đầu tiên Long Anh Vũ cảm thấy giật mình, kế đó trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.


Tiếp theo, anh ta bước nhanh về phía Mạc Hân Hy.

Hôm nay Mạc Hân Hy đến vì con trai thứ hai của mình, cô không muốn chuốc phiền phức không cần thiết.

Vì nhìn thấy Long Anh Vũ nên Mạc Hân Hy định kéo Lục Khải Vũ tránh đi chỗ khác.

Tuy nhiên Long Anh Vũ đâu cho họ cơ hội, anh ta bước nhanh tới trực tiếp ngăn cản bọn họ.

“Hân Hy à, thật sự là em sao? Anh còn tưởng rằng mình bị hoa mắt!”
Đang nói chuyện, anh ta đánh giá Mạc Hân Hy từ trên xuống dưới mà chẳng thèm quan tâm tới Lục Khải Vũ đang đứng bên cạnh.

Vì thời gian gấp rút nên hôm nay Mạc Hiểu Diệp mặc một chiếc váy trễ ngực màu tím nhạt, kết hợp với cách trang điểm tinh tế, cả người cô toát lên vẻ đẹp dịu dàng động lòng người.

Bắt gặp ánh mắt của Long Anh Vũ, Lục Khải Vũ thẳng thừng chắn trước người Mạc Hân Hy.

“Anh còn muốn bị đánh sao?” Giọng nói của anh trầm thấp, lạnh lẽo.


Long Anh Vũ khinh thường nhìn thoáng qua anh: “Lục Khải Vũ, đây là nhà họ Mộ, không phải Hà Thành cũng không phải nhà họ Lục các người”
Lục Khải Vũ nhíu mày: “Vậy thì sao? Anh đường đường là cháu ngoại của nhà họ Mộ lại dùng ánh mắt như thế nhìn vợ tôi ngay trước mặt tôi, cho dù có làm phiền tới trưởng họ nhà họ Mộ, tôi cũng không sợ.”

Thành.

Nếu không dựa vào tính cách quản lý nghiêm khắc của trưởng họ, nói không chừng, hiện giờ Long Anh Vũ còn đang chịu phạt ở đâu đó.

Quả nhiên bị Lục Khải Vũ uy hiếp xong, cả người Long Anh Vũ không còn khí thế vênh vênh váo váo như vừa rồi.

Anh ta dùng sức đẩy Lục Khải Vũ ra, sau đó sửa sang lại quần áo trên người mình.

“Lục Khải Vũ, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ngoại tôi, tôi không muốn so đo với loại người như anh mà thôi”
Dứt lời, anh ta liếc mắt nhìn Mạc Hân Hy rồi không cam lòng rời đi.

Sau khi Long Anh Vũ bỏ đi, Mạc Hân Hy hơi lo lắng hỏi: “Chúng ta đã đắc tội với Long Anh Vũ, anh ta có trả thù chúng ta không?”
Mục đích hôm nay đến là vì con trai thứ hai, cô không muốn rước thêm phiền phức.

Lục Khải Vũ ôm lấy eo cô dỗ dành: “Vợ ơi, em đừng lo lắng, trước mắt anh ta không dám làm bậy đâu”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi