9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Quản gia Vương thấy tình hình trước mắt, không nói gì lại xoay người đi lên tầng hai.

Năm phút sau, ông cụ Mộ ngồi trên xe lăn, được người ta đẩy xuống tâng một.

Sau khi tới tầng một, ông ta nhìn thoáng qua Mộ Trung Hoài rồi nói: “Con trai con đâu?”
Lần này, ông cụ Mộ hoàn toàn thất vọng với Mộ Dung Lãnh Hàng và nhà con trai cả rồi.

Vừa rồi, ông ta gọi Mộ Dung Lãnh Hàng tới phòng làm việc, bảo anh ta trực tiếp tìm tội danh để đưa Mạc Tình vào trại giam hoặc là đưa vào viện tâm thần.

Nhà họ Mộ không phải trại từ thiện, Mạc Tình lừa gạt nhà họ Mộ nhiều năm như vậy, coi nhà họ Mộ như một quân cờ, nhất định phải chịu trừng phạt xứng đáng.

Thế nhưng, điều khiến ông ta không ngờ tới là, khi Mộ Dung Lãnh Hàng tới lại vẫn lưu luyến, không nỡ ra tay với Mạc Tình.

Anh ta do dự không quyết đoán như vậy, trầm mê trong tình yêu như thế sao có thể chèo chống được nhà họ Mộ đây.

Ông ta tức giận trách mắng Mộ Dung Lãnh Hàng vài câu, không ngờ người cháu này của ông ta lại lại cứng đầu cứng cổ cãi lại ông ta, nói mấy câu ác độc vô tình vô nghĩa.


Ông ta thật sự hận sát không thành thành, muốn cho anh ta một trận nhưng không ngờ lại bị anh ta đẩy một cái ngã trên mặt đất rồi đột nhiên tái phát bệnh tim.

Lúc đó, thật ra ông ta vẫn còn giữ một tia hy vọng với cháu trai trưởng của mình, hy vọng anh ta sẽ mau chóng gọi điện thoại tìm bác sĩ tới cứu mình.

Thế nhưng, điều khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng là khi Mộ Dung Lãnh Hàng thấy ông ta ngã trên mặt đất, ôm lấy ngực không nói nên lời lại quay đầu chạy thẳng đi.

Thứ khốn nạn như vậy, loại cháu không có nhân tính như vậy, ở trong lòng ông cụ Mộ, mãi mãi sẽ không thể trở thành người thừa kế được.

Mộ Trung Hoài không biết đã xảy ra chuyện gì, đối với câu hỏi của bố mình cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Hôm nay có lẽ quá mất mặt nên không biết nó trốn ở đâu rồi”
“Vậy sao?” Ông cụ Mộ cười lạnh một tiếng.

Mộ Trung Hoài cảm thấy vẻ mặt bố mình rất kỳ quái, vội vàng giải thích:”Bố, chuyện hôm nay bố cũng thấy rồi đấy, Lãng Hàng nó là một người lương thiện, trọng tình trọng nghĩa.

Chỉ là vì quá yêu Mạc Tình nên mới bị cô ta lừa gạt thôi”
“Hơn nữa, bố, vừa rồi con đã cho người đi điều tra, anh em Mạc Tình lựa chọn làm ra chuyện ép bức Lãnh Hàng như vậy tại bữa tiệc nhà họ Mộ hôm nay là vì Long Anh Vũ cho người xúi bẩy.


Con đã tìm được cái người xúi giục đó rồi.

Nếu như bố muốn gặp con sẽ cho người dẫn người tới.”
Mộ Trung Hoài vẫn muốn thanh minh cho con trai mình.

Thế nhưng ông cụ Mộ lại hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Trung Hoài nói: “Câm mồm, chuyện này sau này tôi sẽ tìm nó tính sổ”
Nói xong ông cụ Mộ lại nhìn về phía Lục Khải Vũ và Sở Thần Dật ở phía sau anh.

Vừa rồi ở trong phòng, Mạc Hân Hy đã nói qua mọi chuyện với ông ta.

Qua lớp mặt nạ hình mèo, ông ta có thể thấy được đôi mắt của Sở Thần Dật, trong lòng nhịn không được mà cả kinh, đôi mắt trong sáng của Sở Thần Dật rất giống với con gái hồi nhỏ.

Cả đời này của ông ta chỉ có một cô con gái, từ nhỏ đã đáng yêu ngoan ngoãn, là công chúa được ông ta cưng chiều trong lòng bàn tay.

Thế nhưng, có một lần, hai đứa con trai mười tuổi gây họa suýt chút nữa mất mạng người, khi ông ta dùng gia pháp đánh họ, không may lại bị con gái nhìn thấy.

Lúc ấy cô bé sợ hãi khóc toáng lên, từ đó về sau, trở thành một người nhát gan cứ nhìn thấy ông ta là sợ hãi.

Sau đó, năm cô bé bảy tuổi, chơi trò chơi cùng anh trai, vì làm vỡ bình hoa, sợ bị bố mắng nên đã trốn khỏi nhà.

Từ đó về sau thì không tìm thấy nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi