“Chuyện này Khải Vũ có biết không?” Mẹ Lục cau mày hỏi.
“Chuyện này Tổng giám đốc Lục đã biết từ lâu rồi” Lý Duy Lộc không biết mẹ Lục đang nghĩ gì, chỉ có thể nói thật.
“Ừ, vậy thì tốt rồi.
Thân thể của Hân Hy còn chưa hoàn toàn khỏe lại, các cháu về nhà gặp người lớn trong nhà xong thì mau về nhé, đừng để Hân Hy quá mệt mỏi!” Sau khi mẹ Lục biết con trai mình đã biết chuyện này từ lâu rồi thì bà lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Con trai bà ta thì bà ta hiểu rõ nhất, nếu sau khi con trai bà đã biết chuyện Hân Hy là sếp lớn của Chân Thành mà vợ chồng nó vẫn ân ái như cũ vậy thì càng chứng minh những tin đồn ngoài kia đều là tin giả hết.
Lại nói, Hân Hy gả vào nhà họ Lục cũng đã được mấy tháng rồi, Hân Hy làm người như thế nào bà ta cũng biết rất rõ.
Con bé là một người tốt, có suy nghĩ độc lập, có nguyên tắc, có chủ kiến.
Trong một xã hội như vậy, làm một người mẹ đơn thân không phải là chuyện dễ dàng gì, Hân Hy vì chín đứa bé này mà chịu không ít khổ rồi.
Trong lòng mẹ Lục bây giờ không có một chút nghi ngờ nào với Mạc Hân Hy hết, bà ta chỉ có đầy sự đau lòng.
Lý Duy Lộc nhìn thấy bà ấy cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa còn vô cùng quan tâm Mạc Hân Hy thì vội vàng nói: “Dì yên tâm đi ạ, chúng cháu đi nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau chúng cháu nhất định sẽ trở về.”
Mẹ Lục gật đầu, sau đó lại nhìn sang Tô Cẩm: “Tô Cẩm à, cháu còn phải đi học, với lại phải chăm sóc chín đứa nhỏ nữa.
Cháu quá bận rộn, để dì nhờ người thân giới thiệu thêm một bảo mẫu nữa chịu trách nhiệm nấu nướng và dọn dẹp.
Về sau bảo mẫu kia ở cùng phòng 1602 với cháu nhé?”
Tô Cẩm còn chưa nói gì thì Lý Duy Lộc đã vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, như vậy sau này Tô Cẩm không cần mệt mỏi như vậy nữa.
Dì à, dì không biết mấy nhóc Đại Bảo nghịch ngợm lắm đâu.”
Anh ấy còn chưa nói xong thì Tô Cẩm đã vội vàng kéo ống tay áo của anh ấy.
Mẹ Lục trừng mắt nhìn anh ta: “Cháu trai của dì không nghịch ngợm! Cháu của dì là những đứa bé thông minh nhất, đáng yêu nhất và ngoan ngoãn nhất.” Sau khi nói xong, mẹ Lục không thèm để ý tới bọn họ nữa mà trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài.
Lý Duy Lộc khó hiểu hỏi Tô Cẩm: “Tại sao dì Lục lại tức giận như vậy, hình như anh đâu có nói gì sai mà! Mấy nhóc Đại Bảo mà điên lên thì không ai quản nổi chúng nó.”
Tô Cẩm lắc đầu, liếc anh ấy một cái: “Dì Lục là bà nội ruột của đám Đại Bảo, trong mắt của bà nội thì cho dù là cháu trai mình nghịch ngợm như thế nào thì tụi nó cũng là đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất.
Anh đấy, thật sự là ngốc quá, ở trước mặt bà nội người ta mà nói những lời như vậy, dì không tức giận mới lạ đó?”
Lý Duy Lộc tiến lại ôm lấy Tô Cẩm: “Tô Cẩm à, đừng để ý đến bọn họ nữa, giờ anh sẽ giúp em thu dọn quần áo rồi chuẩn bị đến gặp mặt người lớn trong nhà anh thôi!”
Sau khi nghe được Lý Duy Lộc thật sự có ý muốn đưa mình về nhà thì trong lòng Tô Cẩm có chút lo lắng: “Chuyện đó, Duy Lộc à, không phải chúng ta quá nhanh rồi sao”
Lý Duy Lộc kéo cô ấy đến phòng của cô ấy: “Sao mà nhanh được chứ, anh lại cảm thấy quá chậm đấy! Tô Cẩm à, em đã đồng ý với anh là muốn trở về nhà gặp người lớn trong nhà với anh rồi mà.
Cái hạn mà ông cụ nhà chúng ta cho anh lập tức đến rồi, nếu em không đi về với anh thì anh sẽ bị ép đi xem Mộc Lam.”
Nói xong Lý Duy Lộc cười khanh khách nhìn chăm chằm phản ứng của Tô Cẩm rồi lại hỏi tiếp: “Tô Cẩm à, em không muốn nhìn thấy anh đi xem mắt đúng không?”
“Nhưng mà, thật sự em rất căng thẳng!” Khi nghĩ đến việc nhanh như vậy mà đã đi gặp người lớn thì Tô Cẩm rùng mình một cái.
Lý Duy Lộc ôm cô ấy, véo lên má cô ấy một cái: “Tô Cẩm à, em không cần phải sợ, có anh đây mà.
Hơn nữa người nhà anh đều rất tốt bụng và thân thiện.
“
“Vả lại bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi, không sớm thì muộn gì em cũng sẽ phải về ra mắt người lớn trong nhà anh.
Không có việc gì mà em phải sợ hết”.