Ở Châu Âu, Thạch Thiên Bằng đã nhận được chuyện hợp tác của Mô Dung Lãnh Nhu và Lư Bạch Khởi, bắt cóc Lục Tấn Khang.
Ý định ban đầu của anh ta là bắt cóc Lục Vũ Tuấn, sau đó lấy được bằng sáng chế từ tay Vũ Tuấn.
Lư Bạch Khởi đã đáp ứng với anh ta chỉ cần anh ta lấy được bằng sáng chế, anh ta sẽ giao Lục Vũ Tuấn cho anh ta xử lí.
Kế hoạch ban đầu của anh ta là lợi dụng Lục Vũ Tuấn để áp chế vợ chồng Lục Khải Vũ, ép bọn họ đi đến vùng ngoại ô, sau đó tìm người thần không biết quỷ không hay thả một mồi lửa để phóng hỏa thiêu rụi mọi thứ ở đó.
Người em gái mà anh ta yêu mến nhất cũng bởi vì vợ chồng Lục Khải Vũ cho nên mới nổi điên, vợ chồng bọn họ có chết cũng chưa hết tội.
Chỉ là, anh ta cũng không có nghĩ đến, kế hoạch hoàn mỹ như vậy chỉ vì bắt nhầm người mà thất bại.
Những suy nghĩ cẩn thận kia của Thạch Thiên Bằng cũng không thể gạt được Mô Dung Lãnh Nhu, cô ta cười lạnh một tiếng: “Thạch Thiên Bằng, trong lòng anh đang suy nghĩ gì, đừng tưởng rằng tôi không biết.
Ở trước mặt tôi, tốt nhất là anh bớt giở trò lại! Lần này chỉ vì ông nội đã nhận ra Sở Thần Dật, muốn giúp Sở Thần Dật đi chữa bệnh, cho nên không có thời gian đi xen vào việc của người khác mà thôi.”
“Nếu như ông ấy nghe được tiếng gió, thật sự phái người đi điều tra, chỉ sợ bây giờ cả tôi và anh cũng đang ở trong pháp đường của nhà họ Mộ Dung rồi! Từ nay về sau, nếu như không có mệnh lệnh của tôi, bây giờ anh không được phép rời khỏi nhà họ Lục.
Có nghe thấy hay không?”
Sau khi nói câu cuối cùng, lông mày của Mô Dung Lãnh Nhu chau lên, giọng nói đanh thép không thể phản kháng.
Thạch Thiên Bằng đã đi theo cô ta nhiều năm lập tức biết lần này cô ta thật sự đã tức giận, cho nên cũng nhanh chóng cúi đầu cung kính nói: “Dạ vâng, cô Ba, tôi đã nhớ kỹ”
Nhìn thấy thái độ của anh ta cũng không tệ lắm, Mô Dung Lãnh Nhu không nói gì nữa, mà khoát tay áo ra hiệu cho anh ta lui ra bên ngoài.
Trong giờ ăn tối, Mộ Dung Lãnh Nhu dùng điện thoại di động kết nối với máy nghe trộm.
Bởi vì, Vệ Bình đã giấu máy nghe trộm vào trong phòng ăn, cho nên cô ta muốn nghe được tin tức có ích, cũng chỉ có thể trong thời gian nhà họ Lục ăn cơm nghe được.
Bữa tối ở trong nhà họ Lục rất náo nhiệt, mấy đứa nhỏ ăn cuối cùng rốt cục cũng đã uống đến bát canh xương hầm thơm ngon.
Sau khi Nhị bảo Lục Vũ Lý uống xong một bát thì hài lòng chép miệng nói: “Dì Tô Cẩm, tay nghề của dì càng ngày càng tốt, món canh này thật sự rất ngon”
Tô Cẩm bật cười: “Món canh này không phải do tôi làm, là dì Lưu Lệ của cậu nấu đó, nếu như cậu muốn khen thì cứ khen dì Lưu Lệ của cậu nấu ngon”
Lúc này Lưu Lệ còn đang dọn dẹp ở trong phòng bếp, mấy ngày nay, mặc kệ Mạc Hân Hy và những người khác nói gì, cô ta cũng không chịu ngồi ăn cơm cùng với bọn họ.
Mạc Hân Hy biết cô ta xấu hổ, sợ hãi mọi người sẽ ghét bỏ cô ta, cho nên cũng không cưỡng ép cô ta nữa, hơn nữa để cho cô ta đi ăn ở cửa đối diện, trong cửa đối diện cũng không có người nào, có lẽ cô ta sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng mà, Lưu Lệ luôn phải đợi bọn họ ăn gần hết rồi mới có thể bưng đồ ăn đến cửa đối diện hâm nóng lại rồi mới được ăn.
Lục Vũ Lý hô to về phía phòng bếp: “Dì Lưu Lệ, món canh xương hầm này dì làm ngon lắm.
Con yêu dì nhiều!”
Lưu Lệ đang mặc tạp đề từ trong phòng bếp nhô đầu ra, khuôn mặt đầy ý cười nói: “Nhị bảo, nếu như ăn ngon thì cậu cũng đừng uống nhiều quá, ăn nhiều rất dễ béo”
Vũ Tuệ nhìn thoáng cái miệng bóng loáng dầu mỡ của anh hai: “Anh Hai, bộ dáng này của anh, người không biết còn tưởng rằng anh chính là dân tị nạn đến từ Châu Âu”.