“Lúc ấy anh cùng với Khải Dã ngoại trừ sợ hãi, thật ra còn có chút hưng phấn”
“Hưng phấn sao? Nhìn thấy nữ quỷ các anh còn hưng phấn cái gì?”
Mạc Hân Hy nhíu mày, mười phần không hiểu tâm trạng lúc đó của chồng.
Lục Khải Vũ cúi đầu cắn nhẹ lên môi của cô một chút: “Vợ à, em không phải một đứa con trai không có cách nào trải nghiệm tâm trạng thích phiêu liêu và mạo hiểm kia của con trai.
Sau kh bọn anh phát hiện ra nữ quỷ nhỏ, lại bắt đầu dùng nhánh cây, cành cây khô, còn có cây dây leo ở trong rừng chế tạo ra cơ quan cạm bẫy.
Nó giống như cái mà Đại bảo và mấy đứa nhỏ đã thiết kế ở hành lang ở mấy ngày trước.
Sau đó, anh đã cùng với Khải Dã lặng lẽ núp ở một bên, anh còn cố ý để Khải Dã lớn tiếng ca hát”
“Quả nhiên, con nữ quỷ nhỏ kia đã nghe được âm thanh, cho nên đã chạy về phía bên này của bọn anh, sau đó, đã bị rơi vào cạm bẫy của bọn anh, bị ngã xuống một đoạn thân cây, rồi bất tỉnh”
“Sau đó, anh lại nghe được tiếng gọi của bố mẹ ở bên ngoài, thế là, để một mình Khải Dã ở lại đó chạy ra bên ngoài trước.
Thế nhưng mà, ai biết được, khi anh vừa mới chạy ra rừng cây còn chưa chạy đến trước mặt bố mẹ anh, đã không cẩn thận bị sái chân ngã xuống”
“Bố vội vàng bế anh lên trên xe, nhờ người chú đưa anh đi đến bệnh viện.
Sau đó, bố và mẹ lại đi vào trong rừng cây tìm Khải Dã.
Sau khi đợi Khải Dã trở về, anh mới nghe thấy bố mẹ nói, cái người kia căn bản cũng không phải là một nữ quỷ, mà là một cô con gái nhỏ của một nhà doanh nhân giàu có bị bắt cóc.
Cảnh sát đã đi tìm cô bé đó rất nhiều ngày”
“Vậy cái vòng tay đầy màu sắc có quan hệ gì với dân tị nạn ở Châu Âu?” Mạc Hân Hy thật sự rất không hiểu.
Sau khi nói chuyện một lúc lâu cũng không nhắc đến vòng tay đầy màu sắc.
“Đúng vậy, cái này thật ra cũng không có quan hệ gì với dân tị nạn ở Châu Âu nhưng mà khi đó lúc cô gái nhỏ được cứu trở về, trên người đầy bùn đất, trên tóc còn kết vẩy dính đầy giun, cũng không khác biệt gì với dân tị nạn Châu Âu.
Cảnh sát vừa mới bắt đầu cũng cho rằng cô bé chính là dân tị nạn, sau khi đưa về cục cảnh sát thăm hỏi một lúc mới biết được, cô bé trùng hợp chính là con gái của doanh nhân giàu có đã bị bắt cóc nửa tháng trước.
Cảnh sát đã điều tra nửa tháng cũng không tìm được, còn tưởng răng cô bé đã bị giết chết!”
Sau khi Lục Khải Vũ nói xong, Mạc Hân Hy cười nhìn về phía anh: “Ông xã, đến bây giờ anh vẫn chưa nói về chuyện chiếc vòng đầy màu sác đâu, sẽ không phải bởi vì để biểu đạt áy náy đã dùng cạm bấy tính toán người ta mà anh đã cố ý tặng vòng tay cho cô bé chứ!”
Lục Khải Vũ bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi của cô: “Phụ nữ, trí tưởng tượng của các em quả nhiên phong phú.
Cái vòng tay màu sắc kia không phải do anh đứa, mà là Khải Dã đưa”
“Sau khi anh chạy ra khỏi khu rừng, lúc đầu cậu ấy cũng chuẩn bị chạy theo ra ngoài, thế nhưng mà lại nghe thấy tiếng kêu cứu mạng của nữ quỷ ấy.
Thế là, cậu ấy đã cả gan đi tới, mới phát hiện đó căn bản không phải nữ quỷ, mà là một cô gái nhỏ, thế là, cậu ấy nahnh chóng bế cô gái nhỏ từ dưới đất lên, cũng cùng khăn tay mang theo người để bưng kín vết thương trên đầu cho cô ấy”
“Sau đó, trước khi cô gái nhỏ được đưa đến bệnh viện, lúc bác sĩ xử lý vết thương giúp cô ấy, cô ấy sợ đau, thế là Khải Dã đã chuẩn đưa cái vòng tay màu sắc của mẹ cho cô bé đó.
Cậu ấy vì tức giận anh đã bỏ cậu lại nên đã cố ý nói cậu ấy là anh trai, cậu ấy đã mười hai tuổi, còn anh là em trai đã không chịu trách nghiệm”
“Vì chuyện này mà hai người bọn anh đã ầm ï mấy chục năm.
Loại chuyện này anh thật sự không muốn nói cho bọn nhỏ biết.
Em cũng suy nghĩ một chút, nếu như mấy đứa nhỏ kia biết được, năm đó anh bố của bọn chúng đã thiết kế làm người khác bị thương, hơn nữa còn bỏ rơi em trai, khẳng định sẽ chế giễu anh, khinh bỉ anh, cho nên lúc ăn cơm anh mới cố ý không cho Vũ Tuệ nói”
Mạc Hân Hy nhíu mày nhìn anh chăm chú, sau đó lại đưa tay lên sờ lên đầu của anh: “Ông xã, có phải anh đã bị ngốc rồi không!”
Lục Khải Vũ không hiểu: “Bà xã, em có ý gì?”
“Vũ Tuệ chính là cái miệng rộng, chỉ cần con bé biết được, thì không quá hai ngày sau đại bảo và mấy đứa khác cũng sẽ biết”.
Truyện Lịch Sử
Lục Khải Vũ tự tin cười cười, nằm xuống ôm lấy cô: “Bà xã, em thật sự cho là anh ngu như vậy sao? Lúc Vũ Tuệ nghe lén, cũng chỉ nghe được người tị nạn ở Châu Âu và chuyện chiếc vòng tay màu sắc.
Chính là Khải Dã lại lật lại nợ cũ, nói năm đó anh đã bỏ rơi cậu ấy, lần này nói anh nhất định phải ra tay giúp cậu ấy đoạt lại chức vụ giám đốc truyền thông của công ty truyền thông Nguyệt Tú Media”.