9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng Diệp Minh Quân lại không tin trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy, những ông chủ lớn giàu có đã cấp phát miễn phí giống cây ăn quả cho bọn họ, để bọn họ trồng cây ăn quả và sau đó chịu trách nhiệm thu mua lại hoa quả.

Đây rõ ràng chính là lừa gạt người, là cái cớ để cho mấy người giàu có đó mong muốn xây biệt thự, khu nghỉ dưỡng trong thôn.

Vì vậy, anh ta đã trực tiếp lựa chọn vào thành phố làm thêm.

Để mẹ già của mình ở nhà xem xét tình hình.

Nếu như tình hình là thật, đến lúc đó anh ta sẽ lại quay về trồng cây ăn quả.

Lúc này, Lý Cẩm Lan nhìn thấy mấy đứa trẻ trước mặt, cũng như vợ chồng Lục Khải Vũ phong thái bất phàm, ngay lập tức ý thức được bọn họ chính là ông chủ trong thành phố đến đầu tư.


Nghe nói ông chủ đó một bào thai sinh chín đứa con, quả thật là chuyện chưa từng nghe quat “Không cần đâu, Đức Tín, chỉ mấy cây này thôi, hai bà cháu tôi tự làm là được rồi.

Đây chính là ông chủ đó sao! Có phải là muốn khảo sát trong thôn không, cậu mau dẫn bọn họ đi đi!” Lý Cẩm Lan lập tức cười nói.

Đồng thời kéo Bảo Châu sang một bên để nhường đường cho mấy đứa trẻ nhà bọn họ.

Lục Tấn Khang lấy khăn giấy từ trong túi ra, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Bảo Châu.

“Tay” Cậu bé nhẹ nhàng nói.


“Ôi trời, em nhìn thấy cái gì thế này?” Lục Vũ Bách nhìn thấy Lục Tấn Khang dịu dàng như vậy, dụi dụi mắt không thể tin được.


“Có phải là anh hoa mắt không vậy?” Lục Minh Húc cũng dụi dụi mắt theo.

“Đó vẫn là anh năm ăn nói có ý tứ đấy sao?” Vũ Tuệ cũng kinh ngạc không kém.

“Ngũ Bảo hôm nay bị làm sao vậy? Không phải em ấy có hơi ưa sạch sẽ hả? Sao lại không sợ bẩn nữa rồi?” Lục Vũ Tuấn cũng rất khó hiểu.

“Thật không ngờ lòng dạ của anh năm rất tốt bụng” Mộc Lam nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Lục Tấn Khang với ánh mắt có phần ngưỡng mộ.

Cũng chỉ có Nhị Bảo Lục Vũ Lý, cậu bé là người quay về với nhà họ.

Lục muộn nhất, không biết quá rõ về tính cách lúc trước của Ngũ Bảo.

Lục Tấn Khang, nhìn thấy mọi người đều nhìn Lục Tấn Khang như nhìn người ngoài hành tinh, rất là khó hiểu.

“Sao mọi người lại nhìn Ngũ Bảo với ánh mắt như vậy, chẳng lẽ mọi người không thích em gái nhỏ mềm dịu dễ thương sao? Nấc- mặc dù em gái nhỏ này trông có vẻ hơi lấm bẩn, nhưng giọng nói rất hay, vừa rồi mọi người không nghe thấy sao? Nó mềm mại, ngọt ngào và rất dễ thương!”
Lục Tấn Khang bị anh em của mình bàn tán sôi nổi, quay đầu lại nhìn về phía bố mẹ mình: “Chúng ta giúp Bảo Châu thu hoạch quả hồng được không ạ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi