9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đứa trẻ nhỏ ba tuổi đột nhiên bị bó hoa từ trên trời giáng xuống làm cho giật mình, trực tiếp trốn vào trong lòng Lục Vũ Tháp: “Chú ơi, Đào.

nhỏ rất sợ hãi! Dọa chết Đào nhỏ rồi”
Lục Vũ Tháp cầm hoa trong tay, an ủi cô bé: “Đào nhỏ, đừng sợ.

Cháu xem, đây chính là hoa trong tay cô dâu vừa cầm đó.

Rất đẹp, ai nhận được cũng sẽ có phúc khí đấy”
“Phải không ạ?” Đào nhỏ chớp chớp ánh mắt sáng rực nhìn Lý Vũ Tháp sau đó lại nhìn Liễu Thanh Y xinh đẹp như tiên cùng Tô Cẩm đứng ở bên cạnh.


“Khi lớn lên cháu cũng phải làm cô dâu” Đào nhỏ cười vui vẻ nói.

Lục Vũ Lý trêu ghẹo cô bé: “Hôm nay em nhận được hoa từ tay dì Tô Cẩm chính là chứng minh em sẽ sớm trở thành cô dâu thôi.

Đào nhỏ, em đã tính gả cho ai chưa?”
Đào nhỏ ba tuổi rưỡi căn bản cũng không hiểu Lục Vũ Lý có ý gì, tuy nhiên cô bé lại đột nhiên lấy kẹo cao su trong miệng ra, trực tiếp ôm lấy cổ Lục Vũ Tháp, cái miệng nhỏ hôn lên mặt Lục Vũ Tháp một cái, sau đó nói ra mấy câu kinh người: “Con muốn gả cho chú nhỏ!”
Tuy rằng là đồng ngôn vô ky nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh đều nở nụ cười.

Lục Vũ Tháp trừng mắt nhìn Lục Vũ Lý: “Anh hai, anh nói nhảm cái gì vậy!”
Mọi chuyện đang diễn ra vô cùng thuận lợi, Lưu Lệ đi theo người của nhà họ Lục tham gia hôn lễ đột nhiên vội vàng chạy đến trước mặt Mạc Hân Hy, thần sắc hoảng hốt nói: “Hân Hy, tôi, tôi muốn xin nghỉ phép về nhà một chuyến!”

Nhìn thấy bộ dạng khóc nức nở của Lưu Lệ, Mạc Hân Hy chạy đến kéo cô ấy qua một bên: “Chị sao thế? Ở nhà có chuyện gì à?”
Lưu Lệ cầm tay cô, khóc rống lên: “Con gái của tôi, con gái tôi, tôi không thấy nó đâu nữa”
“Không thấy? Không phải nó ở nhà bà ngoại à? Sao lại không thấy nữa?”

“Không thấy? Sao lại không thấy?” Bọn nhỏ hỏi lấy hỏi để.

Bỗng nhiên một cánh tay nhỏ bé giơ lên: “Con biết, con biết chắc chắn là nhớ mẹ rồi, bác ấy suốt ngày làm việc ở nhà mình, con gái nhất định là nhớ mẹ rồi, nên mới trốn đi tìm mẹ!”
Lưu Cửu Nhạ ngồi cạnh Vũ Tuệ nở nụ cười, vẻ mặt từ ái nhìn cô bé: “Vũ Tuệ thật thông minh!”
Vũ Tuệ nhướng mày, đẩy tay của Lưu Cửu Nhạ ra: “Thím hai đừng sờ đầu con như vậy, như kiểu con là thú cưng vậy”
Đúng lúc này, nhân viên nhà hàng đem đồ ăn lên.

Vũ Tuệ sau khi nhìn thấy đồ ăn ngon thì không nói nữa, mắt cũng không chớp lấy một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi