9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Bảo ngập tràn tự tin, Mạc Hân Hy chưa từng nhìn thấy thằng bé tự tin đến thế, cô nhìn ra được, đứa trẻ này ở đây sông rất hạnh phúc, rất thoải mái, vui vẻ.

Cô vui vẻ sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, có hơi lo lắng cho thân thể cậu bé: “Tứ Bảo, chúng ta đi lâu như vậy rồi, con có thấy mệt không?”
Lục Vũ Tháp lắc lắc đầu: “Không mệt, mẹ, mẹ có mệt không? Chúng ta trở về thôi.

Nói không chừng Đào nhỏ đang muốn tìm con đấy”
Nói xong, Lục Vũ Tháp liền kéo tay Mạc Hân Hy đi ra sân sau.

Quả nhiên, bọn họ mới vừa bước vào, Đào nhỏ đang ngồi xổm chơi đùa bên cạnh bồn hoa trong sân liền đứng dậy, chạy về phía Lục Vũ Tháp.

“Chú nhỏ, sao bây giờ hai người mới về!”
Lục Vũ Tháp cưng chiều nhéo mũi của bé: “Đào nhỏ, hôm nay không phải cuối tuần, sao con không đi nhà trẻ?”
Đào nhỏ nghiêng đầu cười, chỉ vào Mạc Hân Hy: “Hôm nay trong nhà có khách, con phải tiếp khách mà”

Sắc mặt Lục Vũ Tháp trầm xuống: “Đào nhỏ, con lại nói dối đúng không? Rõ ràng là con không muốn đi nhà trẻ, đừng có lấy mẹ chú ra làm cớ.

Đi, bây giờ chú đưa con đi nhà trẻ Đào nhỏ vừa mới cười hì hì nghe thấy lời Lục Vũ Tháp liền chạy nhanh đến ôm lấy chân Mạc Hân Hy, đáng thương nói: “Cô ơi, chú nhỏ muốn đánh con, cô giúp con với!”
Lục Vũ Tháp dở khóc dở cười chỉ vào Đào nhỏ: “Chú muốn đánh con bao giờ, chú chỉ là muốn đưa con đi nhà trẻ nhà thôi.

Đào nhỏ, con ba tuổi rưỡi rồi, những bạn khác đều đã đi học ở nhà trẻ, con không thể ngày nào cũng không đi học được!”
“Nếu không đi học con sẽ không biết chữ, nếu không biết chữ vậy sau này con sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được việc con sẽ không có cơm mà ăn.

Đến lúc đó bố mẹ con đều đã già yếu cả rồi, bọn họ không nuôi nổi con đâu”
Lục Vũ Tháp bắt đầu chế độ lải nhải, điều này làm Mạc Hân Hy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tứ Bảo trong ấn tượng của cô chính là một đứa trẻ hướng nội, rất hiểu chuyện, cũng rất ít nói, cô chưa từng nghĩ con trai mình lại có những lúc thế này nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào nhỏ nhăn cả lại, lấy tay bịt kín tai: “Chú nhỏ, chú đừng nói nữa! Khi nào bố mẹ già cả thì chú nuôi con không phải là được rồi sao.”
“Không được, chú không muốn nuôi một đứa không thích đi học như con đâu!” Lục Vũ Tháp nắm chặt tay Đào nhỏ, muốn ép cô bé đến nhà trẻ bên cạnh.


Đào nhỏ ôm lấy chân cậu, đôi mắt nhỏ đã phủ một lớp sương mù, cô bé ngẩng đầu lên, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương cầu xin: “Chú nhỏ, con xin chú đó, sáng nay đừng bắt con đi học nữa,con hứa ăn trưa xong con nhất định sẽ ngoan ngoãn đến lớp”
“Xin chú đó, chú nhỏ, có được không, Đào nhỏ thích chú nhỏ nhất luôn!”
Đào nhỏ nói bằng giọng trẻ con đáng yêu ôm lấy chân Lục Vũ Tháp bắt đầu làm nũng.

Trông dễ thương không chịu nổi!
Lục Vũ Tháp bị cô bé quấn lấy cũng chẳng còn cách nào, đành thở dài một hơi, xoay người kéo cô bé dậy: “Nhanh đứng lên, mặt đất lạnh lắm, cẩn thận tiêu chảy bây giờ”
“Chú nhỏ không đồng ý, Đào nhỏ không đứng lên!” Đào nhỏ bốc đồng nói.

“Tạ Kỳ Xương, chú phục con luôn đó! Nhanh đứng lên, chú đồng ý rồi, buổi chiều con phải đi học đấy!” Lục Vũ Tháp giả vờ tức giận.

Vừa nghe chú nhỏ gọi tên đầy đủ của mình, Đào nhỏ sợ hãi bật dậy khỏi mặt đất.

Kéo tay Lục Vũ Tháp, vẻ mặt lấy lòng nở một nụ cười ngọt ngào: “Vẫn là chú nhỏ tốt với Đào nhỏ nhất, Đào nhỏ thích chú nhỏ nhất luôn!”
Lục Vũ Tháp nhẹ nhàng nhéo nhéo đôi má mềm mại ửng hồng: “Con đó, đúng là dẻo miệng thật”
Mạc Hân Hy phát hiện, cô bé Đào nhỏ trừ lúc đi vệ sinh thì lúc nào cũng bám theo con trai mình, như một cái đuôi không cắt đứt được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi