9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Đến giờ, Phó Sâm thực sự cũng không biết cô ta sẽ đưa mình đi đâu, thấy cô ta nhắm hai mắt lại, anh ấy không kiềm được hỏi: “Cô định đưa tôi đi đâu?”
“Tới nơi anh sẽ biết thôi! Chẳng phải anh muốn gặp Hàn Tá sao? Phỏng chừng anh sắp được gặp anh ta rồi” Khi nói câu này, Mộ Dung Lãnh Nhu cũng không mở mắt ra nhìn anh ta.

Lục Khải Vũ dùng Hàn Tá uy hiếp để đổi lấy Phó Sâm.

Nếu đúng như vậy, muốn giành lấy quyền sáng chế trong tay Lục Vũ Tuấn sẽ có chút phiền phức.

Cô ta nhất định phải nghĩ cách lợi dụng 30% cổ phần này, cùng lúc diệt trừ Hàn Tá, sau đó đoạt lấy quyền sáng chế thuốc đặc trị.

Xe chạy vững vàng trên đường phố Hà Thành, chẳng bao lâu sau, khi sắp tới một giờ, bọn họ đã tới chỗ Lục Khải Vũ nói.

Người chờ họ ở ngã tư hóa ra là Long Uy.

“Không ngờ đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Long Uy lại trở thành chân sai vặt của Lục thị, đây quả thật là một tin tức lớn!”

Nghĩ đến việc lần trước thu mua tập đoàn Long Uy thất bại, trong lòng Mộ Dung Lãnh Nhu có chút khó chịu, cô bèn cười nhạo Long Uy một phen.

Long Uy cười nhạt, hoàn toàn không xem cô ta ra gì cả: “Cô Mộ Dung, xin mời bên đây, tổng giám đốc Lục đã chờ cô lâu rồi!”
Nhìn nét mặt hờ hững của anh ta, Mộ Dung Lãnh Nhu cảm thấy nhàm chán, tiếp đó cô ta không nói gì nữa, nhanh chóng đi theo Long Uy vào nhà kho bỏ hoang.

Phó Sâm vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Khải Vũ, còn có Hàn Tá bị trói trên cây cột ở sau lưng anh.

Anh ấy hơi kích động: “Khải Vũ à, cậu giỏi lắm, nếu sớm biết cậu có cách tìm được Hàn Tá, tôi đâu cần tốn công tốn sức ủy khuất chính mình”
Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua anh ta, lạnh lùng chế nhạo: “Là cậu không tin người bạn như tôi, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi biết, đáng đời!”
Phó Sâm có chút không vui: “Lục Khải Vũ, chúng ta có phải là bạn bè thân thiết không vậy?”
Vừa nói chuyện, anh ấy vừa bước về phía Lục Khải Vũ, có điều còn chưa cất bước đã bị Thạch Thiên Bằng giữ lấy cánh tay.

Phó Sâm, Lục Khải Vũ, Lạc Chính Hoa, Bạch Vĩ Hạo, từ nhỏ bốn người bọn họ đã học võ để rèn luyện thân thể.

Nhất là Phó Sâm, anh ấy là cao thủ karate.


Khi cảm giác được Thạch Thiên Bằng đánh lén anh ấy từ phía sau, anh ấy muốn né tránh đòn phản công theo bản năng, nhưng Lục Khải Vũ lại vô tình lắc đầu ra hiệu cho anh ta đừng nên phản kháng.

Sau đó, anh ấy đứng ngây người mặc Thạch Thiên Bằng trói mình bằng một sợi dây anh ta đã chuẩn bị từ trước.

“Mộ Dung Lãnh Nhu, cô có ý gì đây? Nói thế nào tôi cũng là anh rể của cô!” Anh ấy giãy dụa, căm tức nhìn Mộ Dung Lãnh Nhu.

“Anh rể à, anh chịu ấm ức một chút, chờ chuyện của tôi giải quyết xong, tôi sẽ thả anh ra” Mộ Dung Lãnh Nhu liếc mắt nhìn Phó Sâm, bình thản nói.

Phó Sâm bất đắc dĩ chỉ có thể thở phì phò đòi quyền lợi của mình: “Đã nói rồi đấy, Hàn Tá thuộc về tôi.

“Anh rể, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không nuốt lời!”
Nói dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Lục Khải Vũ, tiếp đó chậm rãi đi về phía anh.

“Tôi đã dẫn Phó Sâm đến trước mặt anh, chúng ta có thể bàn bạc chứ?” Giọng nói của cô ta chậm lại.

Lục Khải Vũ chỉ vào cái bàn và chiếc ghế được kê tạm thời bên cạnh: “Được, mời cô Mộ Dung ngồi!”
Trước khi nói chuyện, Mộ Dung Lãnh Nhu liếc nhìn xung quanh: “Sao hôm nay không thấy mợ Lục đi cùng anh?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi