Cặp sách nhỏ của Vương Niệm Đơn còn đang ở trên vai của La Đức Tín, một bên tay còn lại còn đang xách một cái túi tỏa ra mùi thơm của đùi gà rán thoang thoảng.
“Mẹ, đây là chú La đặc biệt mua đùi gà cho mẹ và bài” Vương Niệm Đơn vừa nói xong thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy quản gia Vương bọn họ rồi ngớ người ra.
Mạc Hân Hy đi đến trước mặt cô bé, mỉm cười nói: “Niệm Đơn, cháu có nhớ dì không? Anh Vũ Bạch của cháu mấy ngày hôm trước còn nhặt được một cái lá cây rất đẹp, nói là cháu đi rồi, không còn ai cùng vẽ tranh phong cảnh với thằng bé nữa đấy!”
Vương Niệm Đơn nhìn thấy cô ấy thì rất vui mừng: “Vậy ạ, cháu cũng ở trong thôn nhặt được rất nhiều lá cây đẹp đấy! đợi đến khi anh Vũ Bạch đến sẽ tặng cho anh ấy”
“Thơm quá, trong tay cháu cầm cái gì vậy?” Mạc Hân Hy chỉ vào cái túi trên tay cô bé, cố tình trêu chọc nó.
Vương Niệm Đơn giơ cái túi lên nhìn La Đức Tín rồi hạnh phúc nói: “Là chú La mua đùi gà cho cháu, cho mẹ và cho cả bà nữa! Dì ơi, dì có muốn ăn không? Dì mà muốn ăn thì cháu sẽ nhường cái của cháu cho dị”
Mạc Hân Hy liếc nhìn cái túi, trong đó quả nhiên là giống như Vương Niệm Đơn nói, chỉ có ba cái đùi gà, cô ấy lật tức hiểu ra đưa mắt nhìn La Đức Tín.
La Đức Tín ngượng ngập giải thích: “Cửa hàng gà rán này ở trên thị trấn là có tiếng nhất, đùi gà hơi đắt, tôi, tôi không muốn mua quá nhiều.
Không ngờ là lại có khách đến nhà”
Người đàn ông đôn hậu chất phác này đối với mẹ con Vương Kỳ quả thật là rất tốt! Không có tiền, thà rằng bản thân không ăn nhưng cũng sẽ để cho hai mẹ con Vương Niệm Đơn ăn đùi gà.
Nhìn thấy con trai mình tay vẫn cầm cặp sách nhỏ của Vương Niệm Đơn, ngơ ngác đứng ở trong sân, không nói gì, cũng không chịu chào người ta.
Mẹ La vội vàng vẫy tay với anh ta: “Ðức Tín, đứng ngớ người ra đấy làm cái gì thế hả? Đây là bố của Vương Kỳ, lại còn không mau chào chú đi”
Chiếc cặp sách nhỏ của Vương Niệm Đơn trong tay của La Đức Tín tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Anh ta kinh ngạc nhìn quản gia Vương, trong lòng biết là bản thân phải mong chóng đi đến chào hỏi.
Nhưng mà, ngay lúc này đây thì hai chân của anh ấy như được đúc chì vậy, không thể nào mà bước đến trước được.
Bố của Vương Kỳ đến rồi, thời gian trước đây anh ta đã cố tình dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến Vương Kỳ.
Vương Kỳ từng tham dự vào một số dự án nghiên cứu dược phẩm tiêu chuẩn quốc tế.
Thế nên trên mạng có thông tin chỉ tiết về cô ấy.
Bố của cô ấy là đại quản gia cao cấp nhất của gia đình họ Mộ Dung, một gia đình dòng dõi quý tộc hơn trăm năm của châu Âu, bản thân cô ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng với các cậu chủ, cô chủ.
Là một tiến sĩ y học nổi tiếng của châu Âu.
Bọn họ vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau.
Chỉ vì Vương Kỳ bị thương ở đầu nên mới có cơ hội gặp được nhau.
Trong gần hai tháng gần đây, mỗi lần dặn dò Vương Kỳ uống thuốc, đưa cô ấy đến Hà thành để tái khám là trong lòng anh ta đều rất mâu thuẫn.
Anh ta vừa hy vọng cô ấy có thể sớm được bình phục, lại vừa hy vọng cô ấy vĩnh viễn cứ tiếp tục mà bệnh như thế.
Bởi vì, anh ta biết là, cái ngày mà Vương Kỳ khỏi bệnh thì cũng chính là ngày mà hai mẹ con của cô ấy sẽ rời đi..