9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Tấn Khang đẩy cậu: “Anh ba bật loa ngoài lên, bọn em cũng muốn nghe! Suyt! Mọi người đừng nói chuyệi Lục Vũ Tuấn bật loa ngoài, bên kia điện thoại, Khúc Lăng Cường nhanh chóng kết nối máy.

“Vũ Tuấn, muộn như vậy rồi, cháu còn chưa ngủ sao?” Giọng nói của Khúc Lăng Cường có chút mệt mỏi.

“Chú ơi, hình như chú đang rất mệt, có chuyện gì sao? Làm việc rất vất vả sao?” Vũ Tuấn rất quan tâm anh ấy.

Khúc Lăng Cường cười nhẹ: “Không sao, chỉ là gần đây công ty mới tung ra thị trường các sản phẩm mùa đông, nên khắp nơi đều có rất nhiều việc cần phải giải quyết mà thôi.

Làm sao thế, nhớ chú hả?”
Lục Vũ Tuấn liếc nhìn các anh em.

Lục Vũ Lý lo lắng khua tay múa chân mấp máy môi nói: “Nói đi, nhanh nói cho chú ấy biết đi!”
“Thế này, chú ơi, ngày mai sau khi tan học, cô giáo Hoàng của chúng cháu sẽ sẽ cùng chủ nhiệm Vương đến rạp chiếu phim Oscar xem phim.


Các bạn trong lớp đều nói, vị chủ nhiệm Vương kia thích cô giáo Hoàng, còn nói bọn họ rất nhanh sẽ kết hôn”
Quả nhiên, sau khi Lục Vũ Tuấn nói xong những lời này, đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu.

Lục Vũ Tuấn lo lắng nhìn Lục Vũ Lý, cũng dùng môi mấp máy không thành tiếng nói: “Anh hai, chuyện này, làm sao bây giờ?”
Lục Vũ Lý ôm trán thở dài một hơi, những người này xử lý vấn đề tình cảm, vẫn thật là lề mề, thực sự khiến người ta lo muốn chết!
Ngay sau đó, cậu bé trực tiếp nhận điện thoại nói: “Chú Khúc, cháu là Nhị Bảo Lục Vũ Lý, cháu biết chú đang nghe! Hôm nay cháu muốn hỏi chú một câu, rốt cuộc chú có thích mợ của cháy hay không, có muốn lấy cô ấy làm vợ không!”
“Là đàn ông với nhau, cứ thoải mái nói chuyện đi!”
Khúc Lăng Cường sững sờ một lát, có lẽ không ngờ rằng Lục Vũ Lý cũng ở bên cạnh nghe điện thoại: “Chú, chú…”
“Chú Khúc, chú nghĩ kĩ rồi hãng nói, nếu như nói sai, mấy người bọn cháu sẽ tác hợp cho mợ của cháu và chủ nhiệm Vương” Nghe thấy Khúc Lăng Cường lại bắt đầu do dự, Lục Vũ Lý trực tiếp ngắt lời của anh ấy.

Điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Khúc Lăng Cường: “Chú thích thì có thể làm gì được? Cô ấy sớm đã không thích chú rồi!”
“Chú có muốn tranh giành không?”
“Trang giành thế nào?” Khúc Lăng Cường cảm thấy bản thân mình chắc chản bị điên rồi, anh ấy tại sao lại cùng một đứa trẻ bảy tuổi bàn bạc về vấn đề tình cảm.

“Ngày mai chú mang một bó hoa hồng và cầm nhẫn kim cương đến rạp chiếu phim tìm mợ của cháu tỏ tình, cầu hôn.


Nếu như cô ấy cũng thích chú, thì hai người có lương duyên kết hôn.

Nếu như cô ấy từ chối chú, chú cũng không còn gì để hối tiếc trong cuộc đời này! Có dám không?” Lời nói của Lục Vũ Lý rất thẳng thắn kiên quyết.

Khúc Lăng Cường lại trầm mặc một lúc lâu: “Để chú suy nghĩ một chút!”
“Chú này, thế này mà vẫn còn phải suy nghĩ! Chú..” Lục Vũ Lý còn chưa nói hết, đã bị Lục Vũ Tuấn trực tiếp cướp điện thoại mất.

“Được rồi, chú à, chú cứ suy nghĩ kỹ đi, cháu sẽ gửi cho chú số ghế của cô giáo Hoàng và chủ nhiệm Vương”
Nói xong, Lục Vũ Tuấn dứt khoát cúp điện thoại.

Lục Vũ Lý có chút bất mãn: “Tam Bảo, tại sao em không để anh nói hết câu?”
“Anh hai, em biết anh muốn nói gì, nhất định là muốn tấn công chú của em.

Trên thế giới này, chú em chỉ còn lại một mình, rất đáng thương, em không thể để anh tấn công chú ấy được!” Lục Vũ Tuấn ngẩng đầu lên, bảo vệ Khúc Lăng Cường.

Lục Vũ Lý lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: “Tam Bảo, anh không muốn tấn công chú ấy, anh chỉ muốn nói cho chú ấy biết, thái độ này của chú ấy là bị loại rồi.

Chủ nhiệm Vương mỗi ngày đều âm thầm tặng cho mợ của anh một bông hồng!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi